Bạch Sở Khiết cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi bàn tay cứng rắn kia, đến khi hai má cậu được giải thoát thì cảm nhận được sự đau nhức kinh khủng. Chỉ chừng đó thôi cũng đủ hiểu Trần Duật Đằng đang khó chịu thế nào.

Bạch Sở Khiết bị bóp đau đến chảy nước mắt, cậu vừa xoa má vừa hoảng sợ nhìn hắn hỏi.

"Anh...anh tìm em làm gì?"

Trần Duật Đằng lúc này như kẻ phát rồ, sau khi Bạch Sở Khiết cùng anh em nhà Hưng Vĩ rời đi thì hắn cũng không còn một chút tâm trạng nào cả. Cả đầu óc đều bị lời nói của Tôn Trường vây lấy.

Hắn tìm cớ đưa Mễ Lạc về sớm, rồi lại như ma xui quỷ khiến tự đi đến đầu ngõ nhà Sở Khiết chờ đợi.

Hắn cứ thế đứng chờ suốt mấy tiếng, cả người vừa mệt mỏi lại khó chịu. Đến khi thấy được bóng dáng quen thuộc, hắn lại thấy được cảnh thân thiết của cậu với người khác. Cho nên mới có sự tức giận ở hiện tại.

"Làm sao? Bây giờ có thể tự tin rồi nên trở mặt với tôi sao? Muốn quen ai thì quen, không nhìn đến Hưng Vĩ là anh em tốt của tôi sao? Cậu nhìn cậu xem, có giống dáng vẻ ngây thơ tội nghiệp lúc trước không? Hay là cậu đang đóng kịch lừa tôi? Mẹ khiếp! Nhìn cậu chẳng khác gì một thằng điếm học cấp ba"

Bạch Sở Khiết nhìn dáng vẻ khinh thường hắn dành cho mình, những lời vu khống, lăng nhục kia khiến cậu nhìn người trước mặt như một kẻ điên. Bạch Sở Khiết không còn bộ dạng yếu đuối hèn hạ nữa, cậu tiến đến gần hắn hỏi.

"Vậy thì sao? Tôi thế nào cần anh lo chắc? Chẳng phải chúng ta chia tay rồi sao? À...không phải, nói đúng hơn chẳng phải anh thắng cá cược rồi sao? Vậy thì anh tìm đến tôi làm gì?"

Trần Duật Đằng bị sự thay đổi của Sở Khiết làm cho bất ngờ, ánh mắt của cậu cũng chẳng còn sự nhu nhược ngày trước. Hiện tại cậu còn có thể đáp trả hắn.

"Trần Duật Đằng, tôi đã nghỉ học rồi. Tôi cũng không muốn liên quan đến anh. Mong anh rộng lượng bỏ qua cho tôi lần này. Tôi quen ai, tiếp xúc với ai đi chăng nữa cũng chẳng còn liên quan đến anh. Anh đừng làm phiền tôi nữa"

Bạch Sở Khiết đẩy người phía đối diện mình ra muốn tiến về nhà. Nào ngờ, Trần Duật Đằng lại kéo cậu lại, miệng gằn từng chữ nói.

"Cậu thèm khát đàn ông đến thế sao? Muốn thằng khác chạm đến mình sao? Được thôi! Miễn là ai chạm đến cậu cũng được chứ gì?"

Bạch Sở Khiết còn chưa kịp hiểu hắn nói gì thì Trần Duật Đằng đã ép cậu vào cột đèn đường, dùng môi mình áp lên môi cậu.

"Ưm..."

Bạch Sở Khiết rên lên một tiếng, còn chưa kịp kháng cự Trần Duật Đằng đã cắn môi cậu. Bạch Sở Khiết đau đến chảy nước mắt, môi cũng hé ra.

Trần Duật Đằng lợi dụng cơ hội này đưa lưỡi của mình vào trong miệng cậu, ra sức khuấy đảo bên trong miệng Sở Khiết.

Rõ ràng là một nụ hôn sâu, nhưng đối với Sở Khiết nó lại khó chịu, đau đớn cực kì.

Lồng ngực cậu đập dữ dội, không phải vì phấn khích mà chính là vì sự khó chịu.

Bạch Sở Khiết muốn vùng vẫy, nhưng rồi cậu chợt bất động....bàn tay của Trần Duật Đằng không hề an phận, nó dường như mất khống chế mà đưa vào bên trong áo của cậu. Cảm xúc da thịt chạm được bàn tay kia đặt đến khiến cậu rùng mình.

"Ưm..."

Bạch Sở Khiết muốn tránh né, nhưng dường như cậu càng tránh né thì Tràn Duật Đằng như càng quá phận. Hắn đặt hai ngón tay lên đầu v* bên phải của cậu, hết bóp chặt đầu v* đến xoa nắn nó. Tay còn lại cũng không hề an phận mà sờ soạn đến mông của Sở Khiết.

Hiện tại đang ở ngoài đường, cũng may là trời tối, con đường ở khu biệt thự này vắng người qua lại cho nên bọn họ chưa bị phát hiện.

Nhưng một người ngây thơ như Bạch Sở Khiết làm sao chịu nổi chuyện này, hiện tại cậu càng thấy Trần Duật như một con dã thú, kinh khủng đến không thể chấp nhận được.

Cậu nhắm chặt mắt, dùng sức cắn mạnh một cái. Bị cắn đau,Trần Duật Đằng kêu lên một tiếng đau đớn rồi lùi ra sau, mùi máu tanh tràn ngập trong miệng. Hắn thở dốc hỏi.

"Cậu cắn tôi?"

Chát!

Câu hỏi vừa dứt Trần Duật Đằng đã nhận ngay một cái tát của Sở Khiết. Trong mắt cậu tràn ngập sự tức giận, cậu nghiến răng nói từng chữ.

"Ở ngoài đường anh còn dám làm những trò như vậy sao? Tại sao lại kinh tởm đến thế hả?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play