Hưng Vĩ quay mặt sang nhìn Tôn Trường, trong lòng cậu ta vừa có chút khó chịu lại sợ Tôn Trường sẽ buồn lòng. Nhưng đến khi nhìn ánh mắt tự tin của Tôn Trường, Hưng Vĩ nhanh chóng đặt tay lên vai Sở Khiết, chú ý sắc mặt lúc đỏ lúc xanh của Duật Đằng, thầm khen nhóc con nhà mình thật sự rất lanh lợi.

"Tôi cũng không ngờ có thể gặp cậu ở đây? Mang Mễ Lạc đến mua đồ sao? Vừa hay tôi và Sở Khiết ban nãy thử dây chuyền đôi nhưng không vừa. Hay là cậu cùng Mễ Lạc sang bên đó thử đi. Biết đâu rất hợp với hai người?"

Trần Duật Đằng nghe đến đây thì tức đến đỏ mắt, nhưng ánh mắt của Bạch Sở Khiết lại khiến hắn có chút không tin lời Duật Đằng nói.

Đôi mắt cậu vẫn dõi về hắn, nhưng mỗi lần Duật Đằng nhìn đến cậu lại cố gắng tránh né đi, con ngươi còn chưa sự hoảng loạn.

Trần Duật Đằng từng bên cạnh Bạch Sở Khiết một thời gian dài, làm sao có thể quên được bản tính của cậu. Hắn không quan tâm đến lời Hưng Vĩ nói, mà cũng bỏ quên đi người đang đứng bên cạnh mình là Mễ Lạc. Chỉ chăm chăm hỏi thăm Sở Khiết.

"Tôi và Mễ Lạc không thiếu đồ đôi. Mà Sở Khiết vừa rồi không phải nghe đồn rằng thích người khác sao. Hoá ra là Hưng Vĩ à?"

Lời nói của Trần Duật Đằng có ý gây khó dễ cho Bạch Sở Khiết, chuyện hắn làm với cậu người xung quanh ngoại trừ Mễ Lạc không biết ra thì ai cũng biết rõ chuyện của hắn và cậu. Trần Duật Đằng đúng là cái tên mặt dày hết chỗ nói.

Bạch Sở Khiết có chút bối rối, còn chưa biết trả lời thế nào thì Tôn Trường đã nhanh nhẹn lấy túi đồ nhân viên đưa cho mang vào tay. Vừa cố ý nắm lấy tay Sở Khiết vừa đáp.

"Thích người nào đó cũng không phải là có nghĩa vụ thích họ mãi mãi. Huống gì anh trai em tuy có chút thô cứng nhưng lại là người tốt thì sao? Cũng giống như anh Duật Đằng, hôm nay quen người này, ngày hôm sau chia tay cũng là chuyện thường tình có phải không?"

"Cậu..."

Trần Duật Đằng không ngờ mình có thể bại dưới tay Tôn Trường. Một bé con còn chưa học đến cấp ba, lời nói tuy không sắc bén nhưng khó ai có thể cãi lại.

Đúng là lão gia nhà họ Hưng không vô duyên vô cớ nhận đứa nhỏ của gia đình nhà thẩm phán về nuôi. Tuy nhỏ tuổi, nhưng Tôn Trường thật sự rất thông minh.

"Được rồi! Được rồi không nói nữa. Chẳng phải anh Sở Khiết hứa mang em đi ăn cùng hai người sao. Cứ để đồ đấy cho Hưng Vĩ thanh toán, chúng ta ra xe ngồi trước đi."

Tôn Trường hứng khởi lôi lôi kéo kéo Sở Khiết, cậu nhóc cũng chẳng cần nể nang hay chú ý đến sức mặt của Duật Đằng, trực tiếp mang người rời khỏi chỗ này.

Trần Duật Đằng tức giận nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể mang ánh mắt đầy thủ địch nhìn đám người rời đi.

Mễ Lạc nhìn sắc mặt của hắn không tốt, chỉ có thể bất lực cười dịu dàng lôi lôi kéo kéo hắn đi chọn trang sức với mình với hy vọng Duật Đằng sẽ không còn khó chịu nữa.

Bạch Sở Khiết được Tôn Trường mang lên xe ô tô vẫn chưa thể tỉnh táo lại được, cả người cậu căng cứng như khúc gỗ, ánh mắt thẩn thờ một cách mông lung. Thậm chí đến cả việc Hưng Vĩ cố tình đóng cửa một cái thật mạnh cũng không thể thu hút được lực chú ý của cậu.

Nhìn bộ dạng như người mất hồn của Sở Khiết, Hưng Vĩ cũng không muốn hung dữ hay trách mắng gì thêm. Dù sao đứa nhỏ này cũng là dạng công tử bột được cha mẹ nuông chiều, gặp chuyện chỉ có thể yếu đuối được như vậy thôi. Hoàn toàn không thể giống Tôn Trường.

Nhưng Tôn Trường lại khác, ngồi bên cạnh khúc gỗ Bạch Sở Khiết, cậu bé nhanh nhẹn nhướn người lên, thổi nhẹ vào tai Sở Khiết một cái, thành công mang hồn người kia trở về.

Bạch Sở Khiết bị làm cho ngứa ngáy nên khôi phục được tâm tình, cậu ngơ ngác quay sang nhìn người bên cạnh. Tôn Trường dùng tay đánh nhẹ lên trán cậu một cái, nhóc con kia phì cười đáp.

"Đồ ngốc! Được rồi, anh đừng buồn nữa. Chẳng phải nói hôm nay đi chơi sao? Em đói rồi, chúng ta đi ăn nhé"

Cậu nhóc vừa nói vừa nhẹ nắm tay của Sở Khiết, một hành động nhỏ nhưng lại mang đến sự an ủi rộng lớn. Đứa bé Tôn Trường này...hệt như tia nắng mặt trời lúc sáng sớm vậy. Vừa dễ chịu lại vừa rất tốt.

Bạch Sở Khiết cảm nhận rõ sự quan tâm từ hai người mới quen biết này. Tuy chỉ mới gặp mặt nhưng bọn họ đều có một sự tốt đẹp riêng. Dù sao cả hai người cũng đang cố gắng làm cậu vui vẻ, cậu cũng không thể phụ lòng họ được.

Bạch Sở Khiết cười nhẹ nhàng xoa đầu Tôn Trường, ngại ngùng đáp.

"Chúng....chúng ta đi ăn thịt nướng đi. Hôm nay em mời"

Hưng Vĩ thấy Sở Khiết cuối cùng cũng chịu mở miệng sống như người bình thường thì tâm trạng cũng tốt lên đôi chút. Hắn gật đầu, giọng nói cũng vui vẻ hơn nhiều.

"Được! Thiếu gia nhà họ Bạch đã mời thì bọn tôi không khách sáo. Chúng ta đi ăn thịt nướng thôi"

Chiếc xe ô tô bắt đầu lăn bánh, trong thoáng chốc Bạch Sở Khiết nhìn ra ngoài cửa ô tô, khung cảnh cửa tiệm mà Trần Duật Đằng đang ở trong đó dần lướt qua. Bạch Sở Khiết rũ mắt, trong lòng hy vọng từ đây đến khi cậu sang Pháp không còn gặp lại người kia nữa.

Nhưng lời cầu nguyện của cậu xem ra không được ông trời đáp ứng. Buổi sáng vừa cầu nguyện, buổi tối kẻ kia đã tìm đến cửa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play