Bạch Sở Khiết cũng rất nhanh theo được cái sự thay đổi của hắn, Bạch Sở Khiết cùng hắn nướng thịt. Cả hai nhìn nhau, rồi bỗng chốc phì cười.
Nụ cười ấy nếu nhìn bề ngoài thì chính là giống như một cặp tình đang giận dỗi với nhau, chỉ bằng một nụ cười đã có thể hoá giải tất cả.
Nhưng nào ấy hiểu, bên trong chính là nụ cười trào phúng, nụ cười mà hai người đang tự cười cho sự giả tạo của chính bản thân.
"Này! Anh ăn đi"
Bạch Sở Khiết đưa xiên thịt nướng đến trước mặt Trần Duật Đằng, hắn cũng rất tự nhiên đưa mở miệng ăn một miếng.
"Sau đó hai người cứ thế mỗi người một miếng, ăn uống no say lại cùng nhau nắm tay đi dạo trên biển"
Có lẽ vì biết được sự thật, lại mang theo sự giả tạo ở bên trong để cùng nhau hết một ngày nên hai người không hề nói gì. Cứ như thế cùng nhau nắm tay đi trên biển.
Bạch Sở Khiết dùng chân nghịch nước biển, Trần Duật Đằng nhìn bóng dáng nhỏ bé của cậu đang tận hưởng làn nước biển. Hắn nhẹ nhàng tiến đến từ phía sau ôm lấy eo cậu.
Bạch Sở Khiết quay lại đòi hôn, Trần Duật Đằng cũng rất đỗi dịu dàng mà hôn cậu. Hai người hôn nhau đến tầm năm phút thì buông ra, Bạch Sở Khiết cuối cùng cũng không kìm lòng được nói.
"Xin lỗi...em không thể làm được"
Trần Duật Đằng nhìn cậu như vậy không hiểu sao cũng cảm thấy khó chịu. Hắn xoa má cậu nói.
"Không thể cái gì?"
Bạch Sở Khiết dựa đầu vào lồng ngực hắn, khẽ hỏi.
"Em xứng đáng bị như vậy sao? Xứng đáng không thể được anh thích mãi mãi sao? Vậy thì anh xuất hiện làm gì? Cứ để năm cấp ba của em trôi qua cô độc đi. Anh sao lại có thể như vậy, yêu hai người cùng lúc không thấy mệt sao?"
Trần Duật Đằng của cậu dựa vào hắn, hắn ngẩng mặt nhìn sóng vỗ rì rào, trong lòng cũng hoang mang không kém. Nhưng dù gì hắn vẫn luôn chắc chắn rằng mình không thích con trai.
Tuổi trẻ hiếu thằng, lòng tự trọng lại cao, Trần Duật Đằng luôn chối bỏ đi một sự thật. Hắn đáp.
"Xin lỗi, anh vốn dĩ chưa từng thích hoặc có ý nghĩ sẽ thích con trai. Chỉ là anh thấy em như trải nghiệm mới, anh chỉ có thể thích con gái. Hôn môi cùng với em thì được, nhưng để ngủ với một người là nam...anh không dám nghĩ đến"
Từng lời nói của Trần Duật Đằng như giết chết Bạch Sở Khiết, bàn tay cậu nắm lấy khuỷ tay anh cũng run run. Cậu im lặng một lúc lâu, cuối cùng quyết định.
"Chúng ta về nhà thôi, em xin lỗi...em không cùng anh ở hết một ngày được. Em không thích sự giả tạo, chúng...chúng ta dừng lại thôi"
Có bắt đầu thì có kết thúc. Bọn họ bắt đầu nhanh mà kết thúc cũng nhanh, Bạch Sở Khiết vẫn không thể hiểu vì sao mình lại không khóc. Nhưng nổi đau trong lòng lại cứ ầm ĩ từng cơn.
Trần Duật Đằng không trả lời, chỉ gật đầu rồi quay về nơi bọn họ cắm trại thu dọn đồ đạc.
Biển không thể cùng nhau tắm, thức ăn vẫn còn chưa cùng nhau ăn hết. Lều cắm trại cũng đã dở bỏ, tiếng xe moto vang lên. Một chuyện tình tuổi thanh xuân cứ để nước biển cuốn trôi đi.
Trần Duật Đằng đưa Bạch Sở Khiết về, điều hắn bất ngờ nhất chính là việc Bạch Sở Khiết không hề khóc. Cậu điềm tĩnh ôm eo hắn, bọn họ cùng nhau bỏ lại ngoại ô ở phía sau lưng, lại cùng nhau ở một quãng đường ngắn trở về thành phố.
Bạch Sở Khiết càng về đến nhà càng cảm thấy hoang mang, Trần Duật Đằng càng đưa cậu quay về cũng cảm thấy lòng không vui.
Thoáng chốc, quãng đường tưởng chừng như xa lắm hôm nay lại thật gần. Bọn họ dừng xe ở nơi đầu đường quen thuộc, Bạch Sở Khiết mang balo trên lưng. Trả lại cho hắn chiếc mũ bảo hiểm.
Trần Duật Đằng nhận lấy, vậy là bọn họ không còn là gì của nhau. Đây là lần đầu tiên Duật Đằng chia tay mà không nhận lấy cái tát nào.
Sở Khiết vẫy tay, mỉm cười nói với anh.
"Tạm biệt, đi về cẩn thận đàn anh"
Chỉ hai từ cuối, hai từ đàn anh được nói ra cũng chính là lúc bọn họ dừng lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT