Bạch Sở Khiết quay trở về nhà trong vòng tay của hai ba ba, nhìn Sở Hoà khóc lóc ôm ấp cậu mà Bạch Dương Vĩ lẫn Sở Khiết cũng không biết nên an ủi thế nào.
Tối hôm đó, vì để dỗ con trai cưng. Sở Hoà chốc chốc lại làm ra ngôn ngữ kí hiệu hỏi cậu có đau không? Có cần đi khán bác sĩ không? Hay đại loại là ngày mai không cần đi học cũng không sao?
Bạch Sở Khiết phải liên tục dỗ dành ba nhỏ, còn khẳng định bản thân mình còn có thể đi học được. Mãi đến khi Bạch Dương Vĩ xuất hiện bế ba nhỏ về phòng ngủ thì cậu mới có thể yên tĩnh được một chút.
Trong lòng của Sở Khiết lại như có tảng đá đè nặng xuống. Cậu luôn làm phiền hai ba ba, đã vậy còn vì chuyện của Trần Duật Đằng mà bản thân khó chịu.
Hôm nay không có người nhắn tin, Bạch Sở Khiết thấy thật nhớ... bản thân là người block người ta mà lại cảm thấy tủi thân. Bạch Sở Khiết không biết mình nghĩ gì. Trằn trọc cả một đêm không ngủ được.
Hậu quả chính là sáng hôm sau dậy đi học thì cả người cứ uể ỏai, Sở Hò hôm nay chịu trách nhiệm đưa cậu đến trường cũng lo lắng không thôi. Lúc xe đỗ tại trường anh lại làm ra kí hiệu ngôn ngữ.
"Con trai ngoan, hôm nay đi học vui vẻ nhé. Ba Vĩ sau khi họp xong sẽ đến trường nói chuyện với nhà trường. Một lát nữa ba cũng đến, con muốn ăn gì không? Ba mua cho con nhé?"
Sở Hoà luôn lo lắng yêu chiều Bạch Sở Khiết, nhìn người ba hiền lành của mình đang dùng ánh mắt lo lắng, cậu chỉ có thể nhỏ giọng an ủi.
"Ba nhỏ đừng lo lắng nhé. Con chỉ đi học thôi, sẽ cẩn thận trong mọi tình huống mà"
Nhìn ánh mắt kiên quyết của con trai, Sở Hoà đành thở dài tiếp tục để cậu đi học.
Bạch Sở Khiết mở cửa xe ô tô, quay về cuộc sống học đường thường ngày, đơn độc đi trên sân trường.
Mọi ngày cậu vẫn đều đặn đi học, nhưng sau này có Trần Duật Đằng cậu cảm thấy đi học mỗi ngày đều vui.
Trong đầu lại toàn hình bóng của người kia, cậu biết...cậu lại nhớ Trần Duật Đằng rồi.
Nhưng vì sự mặc cảm của bản thân cậu chỉ có thể nhẫn nhịn bỏ qua tình cảm này
Bạch Sở Khiết nặng nề bước từng bước trên bậc thang, đầu óc cũng trí nhớ đến Trần Duật Đằng.
Bỗng nhiên, cả người cậu bị kéo mạnh. Một dáng người cao lớn quen thuộc nắm tay cậu kéo đi thẳng về hướng sân thượng.
"Anh..."
Bạch Sở Khiết bất ngờ kêu lên một tiếng nhưng người kia chẳng hề để tâm đến âm thanh kia, hắn dứt khoát kéo cậu lên sân thượng. Sau đó ép sát cậu vào tường.
"Thỏ con! Em giỏi nhỉ? Dám trốn tránh tôi, còn tự ý block tôi?"
Trần Duật Đằng dùng ngữ khí lạnh nhạt nói chuyện với cậu, cả khuôn mặt hắn gần như chạm vào cậu. Còn chưa kể bàn tay của hắn còn đang xoa nhẹ lên má cậu.
Lời nói của Trần Duật Đằng phảng phất sự tức giận, nhưng bàn tay trái của hắn lại nhẹ nhàng xoa mặt của Sở Khiết. Tựa như việc dù giận dỗi cũng không nỡ làm cậu đau.
"Em...em..."
Bạch Sở Khiết nghẹ một cục ở cổ, cậu biết phải nói gì? Hay là nói em tự ti, em cũng thích anh nhưng không dám tiến đến?
Nói vậy có khác gì trò cười không?
Bạch Sở Khiết muốn nói nhưng lại không thể phun ra được từ nào. Trần Duật Đằng dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cậu nói tiếp.
"Bao nhiêu người tôi không thích lại đi thích em, tôi tự nguyện đưa đón em đi về. Tôi mua quà cho em, chủ động nhắn tin cho em. Vụng về đối xử với em thật tốt cũng không đủ chân thành để em bên tôi sao?"
Trần Duật Đằng vừa nói vừa nghiến răng, xem ra là bị cậu chọc giận rồi. Nhìn Bạch Sở Khiết cứ liên tục run rẩy nhưng một lời cũng không nói làm cho hắn điên tiết cả lên.
Bạch Sở Khiết cũng có nổi lòng riêng, cậu không thể nói một lời nào. Trần Duật Đằng bật cười nói.
"Mỗi ngày đều nhắn tin cho em, hôm qua em tự dưng biến mất có biết tôi thấy khó chịu lắm không? Tôi nhớ em, Bạch Sở Khiết em không biết thích một người mà không được hồi đáp lại rất đau lòng không?"
Càng nói, Trần Duật Đằng càng tỏ vẻ buồn bã, vậy mà Sở Khiết một câu cũng không chịu nói. Cậu cứ mím môi, tiếng trống trong lồng ngực càng lúc càng dồn dập, cậu càng đau lòng.
Trần Duật Đằng bỗng nhiên thở dài một tiếng, trong đầu nghĩ thằng nhãi con này đúng là khó theo đuổi thật, hắn còn đang định nhận thua kèo trước đám bạn của mình. Nhưng đến phút cuối, hắn vẫn cố diễn thử một chút xem sao?
Hắn đưa tay lên xoa đầu Bạch Sở Khiết, nhẹ nhàng nói.
"Xem ra là tôi đơn phương em. Được rồi, nếu em không thích tôi cũng không sao. Từ nay tôi không làm phiền em nữa!"
Lời nói vừa dứt, hắn xoay người định bỏ đi. Nhưng Bạch Sở Khiết lại bất ngờ phản ứng, cậu nắm lấy cổ tay hắn, đôi mắt đầy nước nhìn chằm chằm lấy hắn.
Không hiểu tại vì sao...cậu không muốn Trần Duật Đằng rời đi, lúc hắn xoa đầu cậu sự quen thuộc lại hiện về. Cậu cảm giác được sự ấm áp này sắp tan biến mất rồi...
Nếu lần này cậu không giữ hắn lại, có khi cậu sẽ mất hắn thì sao?
Bạch Sở Khiết bỗng dưng theo phản xạ níu giữ hắn lại, vụng về nói.
"Anh...anh đừng đi, em cũng thích anh..."
———*****——-
Không chịu tắt văn mai mốt dí theo vợ qua tới nước ngoài, ăn chục cái dấm chua cũng không cứu nổi nghe con:v
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT