Khóe môi màu hồng của Thẩm Niệm dính một chút sốt dâu tây đỏ tươi.
Cả người Nhậm Tử Sâm khó chịu, rất muốn thay Thẩm Niệm lau đi.
Thẩm Niệm cảm thấy ánh mắt Nhậm Tử Sâm nhìn cô rất kỳ quái, ý thức được cậu đang nhìn chằm chằm môi mình, Thẩm Niệm cầm điện thoại soi một cái, lúc bấy giờ mới hiểu được chuyện gì xảy ra.
Cô vươn lưỡi ra, đầu lưỡi màu hồng nhẹ nhàng nhếch lên, dễ dàng làm sạch môi mình.
Chỉ trong hai giây, ánh mắt Nhậm Tử Sâm chợt tối sầm lại.
Đầu óc cậu lại như nổ tung.
Như thể chột dạ, cậu lập tức dời mắt, sau đó dùng cà phê để che giấu sự bối rối trong lòng.
Thẩm Niệm: "..."
Tên ngốc này, trong đầu đang suy nghĩ cái gì thế?
Thẩm Niệm quay lại chuyện chính, đã không còn sớm nữa, ngày nào cô cũng về nhà lúc nửa đêm, cũng ảnh hưởng đến giấc ngủ, hơn nữa... Hôm nay cô thật sự muốn về xem mặt mũi mẹ con Đỗ Quyên.
Kiếp trước, Thẩm Đường Tinh hãm hại cô gian lận, mặc dù cô thi được hạng nhất, nhưng vẫn bị mẹ con Đỗ Quyên chửi rủa, người cha "nuôi con tu hú" kia của cô cũng không tin tưởng cô, còn cảm thấy cô rất mất mặt, cắt tiền tiêu vặt của cô. Nhưng tiêu tiền cho mẹ con Đỗ Quyên lại không hề keo kiệt.
Lần này, cô không còn là một quả hồng mềm như trước nữa.
"Bạn học Nhậm, tôi vừa chuyển cho cậu 30.000 tệ, ngày mai sẽ tiếp tục chuyển số tiền còn lại của tôi cho cậu. Bây giờ cậu có thể xem Alipay một chút, chắc là tiền vào đến tài khoản rồi đấy." Thẩm Niệm thành thật nói.
*30.000 tệ ~ 103.808.400 vnđ.
Cô uống trà sữa, khuôn mặt trắng mịn phồng lên.
Không biết vì sao mà Nhậm Tử Sâm luôn cảm thấy, chỉ cần nếm những thứ Thẩm Niệm từng nếm qua, lập tức sẽ càng ngon hơn.
Cậu cũng muốn uống trà sữa.
Nhậm Tử Sâm mở điện thoại di động ra xem, quả nhiên tiền đã đến Alipay.
Lần đầu tiên cậu nhận tiền của con gái, cả người không thoải mái, ngay cả linh hồn cũng gượng gạo.
Thẩm Niệm nhìn ra sự bất thường của cậu, cười an ủi cậu, tên ngốc này sao có thể biết được, tương lai không lâu nữa, cậu sẽ trở thành ông trùm thương nghiệp số một số hai cả nước.
"Bạn học Nhậm, cậu đừng thấy áp lực trong lòng, cậu cũng rất ưu tú."
Ưu tú...
Từ này dùng trên người cậu, thật sự thích hợp sao?
Nhậm Tử Sâm trước mặt quả thật... ngoài bản thân cậu ra cũng không có gì khác. Dưới sự chờ đợi của thiếu niên, mày cô cong lên, cười nói: "Cậu đẹp trai!"
Gương mặt anh tuấn của Nhậm Tử Sâm đỏ lên.
Rốt cuộc cũng không có cách nào phản bác, cậu chính là đứa ăn cơm mềm.
Cũng bởi vì nhan sắc của cậu, cho nên từ đầu mới hấp dẫn Thẩm Niệm?
Lý do này... rất hợp lý!
Cậu thực sự rất đẹp trai.
"Cậu đã ăn no chưa? Ăn no rồi thì về thôi, sau này lợi nhuận của chúng ta đều chia 5-5." Thái độ Nhậm Tử Sâm rất khách khí, không còn cà lơ phất phơ như trước nữa.
Đối mặt với người đứng đầu lớp, trong lòng cậu có chút áp lực.
Dù sao, bây giờ ngoại trừ vẻ đẹp, có vẻ như cậu không có gì.
Thẩm Niệm gật đầu: "Ừm, tôi ăn no rồi, vậy bạn học Nhậm, cậu đói không?"
Cô nhìn thấy Nhậm Tử Sâm nuốt nước miếng, không chỉ một lần.
Nhậm Tử Sâm sửng sốt, ngại phải nói rằng mình rất đói, cậu vừa nhìn thấy Thẩm Niệm, liền cảm thấy... đói.
"Không, tôi không đói."
Hiện tại Nhậm Tử Sâm đã có lý do thích hợp để "hộ tống" Thẩm Niệm về nhà, phải biết rằng, giữa cậu và cô bây giờ có thêm một tầng quan hệ thân mật - đối tác.
*
Biệt thự nhà họ Thẩm.
Thẩm Văn Phong tận mắt thấy Nhậm Tử Sâm đưa Thẩm Niệm xuống xe, ông ta cười đến mức không khép miệng lại được.
Hơn nữa hôm nay Lục Sơn cố ý gọi điện thoại cho ông ta, nói cho ông ta biết tin Thẩm Niệm đứng đầu khối.
Trong phòng khách, Đỗ Quyên cố gắng cười, rõ ràng ghen ghét muốn chết, nhưng cũng chỉ có thể cố kìm nén cảm xúc, còn cố ý chuẩn bị quà cho Thẩm Niệm: "Niệm Niệm à, nghe ba con nói lần này con thi được hạng nhất toàn khoá, dì Đỗ thật sự rất mừng cho con, đây là một chiếc đồng hồ đeo tay, con xem có thích hay không?"
Thẩm Niệm không chút ghét bỏ, trực tiếp tiếp nhận lấy.
Dù sao, mỗi một xu Đỗ Quyên tiêu xài, vốn nên thuộc về cô và mẹ cô!
Mày Thẩm Niệm cong cong, cười rộ lên vô cùng ôn hoà: "Cám ơn dì Đỗ, con tin tưởng mắt nhìn của dì Đỗ, dù sao dì Đỗ cũng thích người đàn ông chất lượng như ba con mà."
Đỗ Quyên nghẹn lại một chút.
Thẩm Văn Phong cũng nghèn nghẹn, lời này nghe thế nào cũng hơi không thích hợp, nhưng thấy Thẩm Niệm cười tủm tỉm, vừa thuần khiết vừa ngoan ngoãn, ông ta lập tức cũng không nghĩ nhiều.
Thẩm Đường Tinh không có ở đó.
Thẩm Niệm hỏi: "Sao chị lại không có ở đây ạ?"
Đỗ Quyên siết chặt tay, tiếp tục cố gắng cười vui vẻ: "Hôm nay chị con mệt mỏi, đã lên lầu nghỉ ngơi rồi."
Thẩm Niệm "ồ" một tiếng, có vẻ vô cùng tiếc nuối: "Haiz ~ con còn muốn thảo luận bài học với chị, chị học tốt như vậy, con nên học hỏi từ chị nhiều hơn."
Đỗ Quyên cười xấu hổ, chỉ cảm thấy bị người ta hung hăng tát vào mặt.
Thẩm Văn Phong cũng đột nhiên giật mình phát hiện, con gái ruột của ông ta mới là người ưu tú hơn!
Thẩm Niệm chưa từng tốn một phân tiền học thêm ngoại khóa, nhưng cộng tất cả các loại phí học bổ túc mấy năm nay của Thẩm Đường Tinh đã chừng trăm vạn rồi.
Sau này rốt cuộc nên dốc toàn lực bồi dưỡng ai, trong lòng Thẩm Văn Phong hiểu rõ.
"Niệm Niệm à, con muốn bố thưởng cho con cái gì? Chỉ cần con muốn, bố sẽ cho con."
Thẩm Niệm chỉ chờ những lời này.
Cô mỉm cười, vẻ mặt tự hào: "Bố, người ta đều nói "hổ phụ vô khuyển tử"*, con là con gái của bố, đương nhiên cũng không thể thua kém, con đã thương lượng xong với bạn học Nhậm, hai tụi con hợp tác bắt đầu khởi nghiệp, nhưng con thiếu vốn, bố có thể giúp con không? Bố cứ yên tâm, về học tập, con chắc chắn sẽ không tụt lại phía sau."
*hổ phụ vô khuyển tử: người cha có tài thì tất nhiên sẽ không sinh ra người con bất tài
Thẩm Văn Phong vừa nghe chuyện này có liên quan đến Nhậm Tử Sâm, lập tức có hứng thú.
"Niệm Niệm, bố sẽ chuyển cho con một trăm vạn!" Tất cả đều xem như là tiền tiêu vặt cho con cái, mất sạch cũng không sao cả.
Đỗ Quyên: "...!!!" Mẹ kiếp! Phun ra một ngụm máu! Cái túi xách bà ta ao ước suốt nửa năm, đến bây giờ còn không nỡ mua!
=====
Vậy là đã đi được 2/5 chặng đường rồi. Cảm ơn mọi người đã theo dõi bộ truyện trong suốt thời gian qua. Chúc mọi người năm mới vui vẻ!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT