Quen biết với Phó Bắc Thần tám năm nay, Khương Tri Ly từng nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của anh, dáng vẻ anh gạt bỏ mọi thứ, dáng vẻ anh nhượng bộ với cô, thậm chí là dáng vẻ anh động lòng si tình.
Nhưng cô chưa từng nhìn thấy anh thế này.
Dè đặt, lo được lo mất.
Trong đôi mắt đen nhánh của anh, ngoại trừ men say, còn chứa đầy bi thương.
Anh như vậy, khiến trái tim Khương Tri Ly cảm thấy đau.
Bị anh giam cầm lại, cô đành phải dịu dàng trấn an anh: "Em không định đi.... Em chỉ muốn rót cho anh một ly nước mật ong, anh uống nhiều rượu quá, sẽ đau đầu đấy....."
Đáng tiếc rằng người đang say hoàn toàn không chịu nói lý lẽ.
Anh rũ mắt xuống, cố chấp ôm lấy cô không buông.
Khương Tri Ly khẽ thở dài, đành phải buông bỏ suy nghĩ trong đầu, ngoan ngoãn để mặc cho anh ôm.
Không biết đã qua bao lâu, Phó Bắc Thần bỗng nhiên hơi nghiêng đầu, chóp mũi cọ nhẹ vào cổ cô.
Bỗng nhiên anh dịu giọng nói: "Có em ở đây, sẽ không đau."
Nghe được câu này, toàn thân Khương Tri Ly cứng đờ, cảm giác tê dại truyền đến cổ, hơi thở nóng bỏng kề sát khiến trái tim cô khẽ run lên.
Giọng nói trầm khàn của anh quanh quẩn bên tai cô, dường như nghe rõ ràng hơn trước một chút, nhưng lại không giống với những câu mà bình thường anh sẽ nói.... Khiến Khương Tri Ly nhất thời không phân biệt được rõ ràng là anh đang say hay là đang tỉnh.
Nhịp tim rõ ràng bên tai cô đột nhiên tăng tốc.
Sao cô lại cảm thấy, bây giờ cô còn say hơn anh.....
Khương Tri Ly mím chặt môi, đè nhiệt độ đang nóng lên trong người xuống, nhẹ giọng gọi anh: "Phó Bắc Thần?"
Mặt anh vẫn vùi vào cổ cô, trong cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp.
"Anh đã tỉnh chưa?"
"Ừ."
Thấy ngoan ngoãn trả lời cô như vậy, Khương Tri Ly có chút không tin được lời anh nói, không nhịn được mà rút tay ra khỏi người anh, chớp mắt nhìn anh: "Vậy em là ai?"
Đối mặt với ánh mắt của cô, Phó Bắc Thần chậm rãi ngước mắt lên, đôi mắt phượng trời sinh trìu mến khẽ nhếch lên, vẻ băng giá trong mắt đã tan biến, lúc này giống như biến thành yêu nghiệt trời sinh quyến rũ.
"Khương Tri Ly."
Ba chữ bình thường được anh đọc lên dịu dàng như vậy, dường như có hương vị khác.
Thấy anh có vẻ đã tỉnh táo hơn một chút, Khương Tri Ly bỗng nhiên lại muốn đùa giỡn, cô cố nén khóe miệng đang nhếch lên, giọng điệu như đang dụ dỗ anh: "Vậy Khương Tri Ly là ai thế?"
Thấy ánh mắt Phó Bắc Thần nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, nhưng anh lại chậm chạp không trả lời, ánh mắt Khương Tri Ly hơi cụp xuống, cô cũng không định ôm thêm hi vọng nữa.
Cô nhỏ giọng thì thầm: "Được rồi, thấy anh uống say, hôm nay em không so đo với anh nữa....."
Lúc này, đôi môi mỏng của anh khẽ mở, khóe miệng mỉm cười như có như không, thanh âm trầm khàn nhưng dịu dàng.
"Là bảo bối của anh."
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có giọng nói của anh vang vọng trong căn phòng.
Trong nháy mắt, toàn thân Khương Tri Ly ngẩn người, dùng mắt thường cũng nhìn thấy mặt cô đang đỏ bừng.
Cô ngẩn người một lúc lâu, sau khi điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp của mình, cô mới nghẹn ngào nói một câu: "Anh rốt cuộc đã uống bao nhiêu vậy?"
Hóa ra trên thế giới thực sự có những người chỉ cần uống rượu vào thì như biến thành người khác vậy.
Phó Bắc Thần lại mím môi, ngồi thẳng dậy, giơ tay nới lỏng cà vạt, "Không nhiều."
Thanh âm của Khương Tri Ly dần dần yếu đi: "Vậy sao anh....."
Đột nhiên lại gọi cô là bảo bối...... Cô còn chưa chuẩn bị xong đâu đấy.
Anh mỉm cười, giọng điệu vừa khó hiểu vừa không nghiêm túc, "Chẳng phải em thích sao?"
Khương Tri Ly: "......."
Đáng ghét, cô lại không có cách nào phản bác lại.
Sau khi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, cô quả quyết xoay người đi về phía nhà bếp: "Em đi lấy nước cho anh."
Lần này không có ai ngăn cô lại.
Cô thuận lợi đi tới nhà bếp nhưng tủ lạnh lại trống rỗng, không có mật ong, sữa chua hay những thứ làm tỉnh rượu khác.
Vì thế, Khương Tri Ly chỉ có thể rót một ly nước ấm.
Ngay lúc cô vừa định mang nước ra ngoài, cô nhìn thấy người đàn ông vừa rồi còn ở trên sofa giờ đây đã đứng chắn ở cửa.
Anh lười biếng dựa vào cửa, cà vạt bị anh kéo ra, cúc áo sơ mi trên cùng chưa cài lại, lồng ngực trắng nõn săn chắc như ẩn như hiện, giống như một sự dụ dỗ không lời.
Khương Tri Ly bối rối nhìn đi chỗ khác, ngay sau đó, cô nhìn thấy một cái hộp nhỏ màu đen được đưa đến trước mặt cô.
Ánh mắt Phó Bắc Thần nhìn chằm chằm cô, "Mở ra xem thử đi."
Cô sững sờ chớp chớp mắt, vừa hỏi vừa mở ra xem: "Đây là cái..."
Chiếc hộp được mở ra, giọng nói cũng đột ngột ngừng lại.
Bên trong chiếc hộp nhung đen, một chiếc nhẫn kim cương màu hồng cam lẳng lặng nằm trong đó.
Là một viên đá quý padparadscha có màu sắc rất đẹp, dưới ánh đèn, viên đá quý tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, màu sắc giống như ánh tà dương của mặt trời khi lặn xuống, đẹp đến mê hồn.
Là loại đá quý mà cô thuận miệng khen vài câu trong buổi triển lãm thiết kế của Trần Úy.
Mà viên trước mặt cô, so với viên lần trước cô nhìn thấy trong buổi triển lãm, màu sắc càng nhẹ nhàng hơn, tinh khiết đến mức không lẫn một chút tạp chất nào.
Khương Tri Ly ngẩn người hai giây, mới hoàn hồn lại sau khi kinh ngạc, lại nghe thấy anh hỏi: "Thích không?"
Cô theo bản năng muốn gật đầu, nhưng đột nhiên cô tỉnh táo lại.
Khương Tri Ly mím chặt môi, cố gắng kìm nén khóe miệng không nhịn được mà cong lên, đặt chiếc hộp trở lại trong lòng anh.
Cô nở nụ cười tinh nghịch, cố ý quay mặt đi nói: "Thích thì thích, nhưng mà đồ vật như nhẫn thì không thể tùy tiện nhận được."
Phó Bắc Thần khẽ thở dài, nhưng anh vẫn thuận theo cô mà hỏi tiếp.
"Vậy phải làm thế nào em mới chịu nhận."
Nhân lúc anh đang say khướt, thái độ hòa hợp đến bất ngờ, lá gan của Khương Tri Ly cũng lớn lên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô.
Cô mím môi cười, nghiêm túc xòe ngón tay ra đếm: "Ừm... Ít nhất cũng làm theo những bước bình thường đi. Anh đuổi theo em trước, được một khoảng thời gian rồi em sẽ đồng ý, sau đó yêu nhau rồi mới đến bước tặng nhẫn, sau đó, em mới có thể hợp lẽ mà nhận lấy."
Không xem lại thì không biết, xem lại rồi thì bị dọa cho giật mình, hóa ra bọn hỏ đã bỏ qua nhiều bước như vậy.
Khương Tri Ly chớp mắt, nghiêm túc lừa người đang say rượu trước mặt: "Cho nên, phải bắt đầu từng bước một, em mới có thể nhận lấy nó..."
Anh đồng ý một cách đơn giản như vậy khiến Khương Tri Ly có hơi chột dạ.
Nghĩ đến dáng vẻ lãnh lùng thường ngày của Phó Bắc Thần, cô có hơi khó chịu mà cau mày lại, lo lắng hỏi: "Sáng mai tỉnh dậy anh sẽ không quên chứ?"
Dưới ánh đèn, ánh mắt anh một khắc cũng không rời khỏi cô, ánh sáng trong mắt anh lay động, phản chiếu hình bóng của cô, ngoại trừ nụ cười nhẹ, ánh mắt anh nhìn cô không biết tại sao lại tối đi, dần dần trở nên có ý tứ.
Anh bật cười, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên thành một vòng cung đẹp mắt, "Có thể."
"?"
Còn không đợi Khương Tri Ly phản ứng lại, anh đột nhiên tiến lại gần cô, đôi mắt đen láy của anh chậm rãi nhìn cô, lướt từ mắt cô xuống môi cô.
Ngay sau đó, không đợi cô kịp phản ứng, Phó Bắc Thần khẽ cúi đầu, một nụ hôn dịu dàng đáp xuống khóe môi cô.
Anh khàn giọng nói: "Để anh trải nghiệm cuộc sống sau này sớm một chút, anh sẽ nhớ."
Khương Tri Ly ngay lập tức như bị đóng băng vậy, đầu óc choáng váng, hoàn toàn không đáp lại lời anh nói.
Trải.... Nghiệm..... Cái gì?
Anh lại giơ tay lên nhéo nhẹ vào cằm cô.
"Vào phòng ngủ chờ anh."
Khương Tri Ly cảm thấy rằng mình chắc chắn đã bị anh hạ độc rồi.
Cô còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cơ thể cô đã phản ứng trước não bộ một bước, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ??
Cái này cũng không hợp với tính cách làm trời làm đất của cô a a a a a.
Nhất định là Phó Bắc Thần đã hạ độc cô.
Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, Khương Tri Ly ngồi không yên, trong tay cô còn cầm ly nước ấm vừa rồi đã hoàn toàn bị lãng quên.
Trong phòng ngủ chỉ có một ngọn đèn, tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng.
Khương Tri Ly hít thở sâu mấy lần, chỉ có thể ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm ly thủy tinh cầm trong tay.
Cuối cùng, tiếng nước cũng dừng lại, thần kinh cô nhanh chóng trở nên căng thẳng, hàng mi vừa dài vừa dày không nhịn được mà run lên.
Ngay sau đó, tiếng bước chân quen thuộc bước đến trước mặt cô.
Khương Tri Ly vừa mới lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nhìn rõ, ly thủy tinh trong tay đã bị anh lấy đi, đặt lên tủ đầu giường bên cạnh.
"Phó....."
Khương Tri Ly còn chưa kịp nói hết, đầu ngón tay anh đã nắm lấy cằm cô, một nụ hôn sâu rơi xuống.
Mùi hương mát lạnh quen thuộc trong nháy mắt bao phủ lấy cô, xen với mùi rượu nhàn nhạt, nuốt chửng toàn bộ ý thức của cô.
Hơi thở của anh nóng bỏng hơn bao giờ hết, hơi thở nóng bỏng từ nơi môi hai người giao nhau từng chút từng chút một đi vào miệng cô, không mang theo chút kiềm chế nào, cắn nhẹ vào môi lưỡi cô, như thể dục vọng muốn chiếm cô làm của riêng thường ngày bị anh đè nén lại, vào giờ phút này bộc lộ hết ra.
Cô bị hôn đến nỗi không thở nổi, hô hấp ngày càng trở nên gấp gáp, thậm chí hốc mắt cũng bắt đầu ươn ướt.
Tầm nhìn mơ hồ, cô nhìn thấy những giọt nước nhỏ xuống từ tóc anh, trượt xuống yết hầu anh.
Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, giọt nước lại rơi xuống xương quai xanh của anh, tạo thành một vệt nước nhỏ trong suốt, trông cực kỳ gợi cảm.
Có một giọt rơi xuống cổ cô, lạnh như băng, khiến cơ thể cô vô thức run lên.
Trong thoáng chốc, Khương Tri Ly dường như nghe thấy tiếng pháo hoa giao thừa ngoài cửa sổ.
Dường như trong đầu cô cũng có pháo hoa đang nổ tung lên, khiến cô choáng váng.
Không biết đã qua bao lâu, nụ hôn của anh dần dần trở nên dịu dàng, Khương Tri Ly cuối cùng cũng có cơ hội để thở, cô đè bàn tay đang cởi cúc quần áo cô của anh ra.
Giọng nói của cô ấy vẫn còn run rẩy, còn thêm một chút oan ức: "Phó Bắc Thần... Em đến kỳ rồi..."
Động tác của người đàn ông bỗng nhiên dừng lại.
Khương Tri Ly cũng cảm thấy rất thiệt thòi, từ lúc anh bước vào, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho cô.
Hàng mi cô run rẩy, chạm phải ánh mắt đầy dục vọng của anh, cảm xúc bên trong gần như nuốt trọn lấy cô.
Phó Bắc Thần đành phải dừng động tác lại, cắn nhẹ vào vành tai của cô như một sự trừng phạt, anh khẽ thở dài, "Vậy em còn quyến rũ anh làm gì?"
Khương Tri Ly càng thấy oan ức: "Em nào có..."
Phó Bắc Thần không bất lực thở dài, dùng đầu ngón tay lau vết nước trên môi cô, nhưng anh cũng không thể làm gì được cô.
"Anh đi tắm."
Nói xong, anh đứng dậy đi vào phòng tắm.
Cảm thấy toàn thân cứng ngắc như một khối sắt, không biết vì sao trong lòng Khương Tri Ly lại cảm thấy áy náy.
Lúc Phó Bắc Thần xoay người đi, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại kéo tay anh lại.
Khuôn mặt Khương Tri Ly hoàn toàn trở nên đỏ bừng, thanh âm cũng nhỏ đi.
"Em có thể thử một chút....."
Nghe vậy, bước chân của Phó Bắc Thần dừng lại, ham muốn mà anh vất vả lắm mới đè xuống được lại bị câu nói nhẹ nhàng này của cô lôi lên lại.
Yết hầu anh trượt xuống, anh kiềm chế hôn nhẹ lên trán cô, giọng điệu trầm thấp dịu dàng.
"Không cần miễn cưỡng."
Khương Tri Ly căng thẳng siết chặt đầu ngón tay, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.
"Không có miễn cưỡng.... Anh dạy em một chút."
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, giọng càng thêm khàn.
"Được."
Giữa tiếng chuông và pháo hoa trong đêm giao thừa, Khương Tri Ly hoàn toàn đã mất hết nhận thức về thế giới bên ngoài.
Bên tai chỉ còn lại hơi thở nặng nề của anh và xúc cảm nóng bỏng trong lòng bàn tay.
Cùng với câu nói kia quanh quẩn bên tai cô, cực kỳ dịu dàng.
Năm mới vui vẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT