Khương Tri Ly không biết mọi chuyện sao lại đột nhiên phát triển đến mức kịch liệt như vậy, đặc biệt còn là trong phòng làm việc, đúng thật là xấu hổ.
Nhưng cô không ngờ rằng, Phó Bắc Thần dường như thực sự quan tâm đến chuyện cô đến đây.....
Như anh đã biểu hiện, anh mong đợi như vậy.
Mong đợi đến nỗi cô hoàn toàn không ngăn lại được.
Một nụ hôn dài kết thúc, Phó Bắc Thần ngẩng đầu lên, ham muốn trong ánh mắt anh cuối cùng cũng dần dần bị ép xuống, ánh mắt anh khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng trong veo như thường ngày.
Anh chậm rãi dùng đầu ngón tay lau đi vết son môi còn sót lại trên môi, động tác chậm rãi nhưng lại quyến rũ đến khó hiểu, khiến mặt Khương Tri Ly lại nóng bừng.
Anh nhỏ giọng lên tiếng: "Để An Dương đưa em về khách sạn trước nhé?"
Khương Tri Ly lắc đầu, giọng nói cô hơi run: "Không muốn, em muốn ở đây đợi anh."
Phó Bắc Thần nhìn xuống, đưa tay vén vài lọn tóc đang lòa xòa sau tai cô, ánh mắt cưng chiều lại thêm chút bất đắc dĩ.
"Em ở lại đây, anh không cách nào làm việc được."
Mặt Khương Tri Ly lại đỏ bừng lên.
Cái người này..... sao cũng đỏ mặt rồi?
Nước da anh trắng lạnh, vì thế, một chút đỏ kia nhìn thấy rất rõ ràng, dưới mắt còn có quầng thâm.
Cảm thấy nhiệt độ trên người anh quá nóng, Khương Tri Ly ngẩn người ra, cô bỗng nhận ra gì đó, đưa tay đặt lên trán anh.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến khiến cô nóng đến run lên.
Khương Tri Ly vội vàng lên tiếng: "Phó Bắc Thần, có phải anh sốt rồi không?"
Không đợi anh trả lời, Khương Tri Ly lại sờ lên trán mình, cô cau chặt mày, tự nối: "Nóng như vậy, nhất định là sốt rồi. Đi, bây giờ chúng ta đến bệnh viện..."
Phó Bắc Thần kéo cô lại, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, như thể bị bệnh đối với anh chỉ là một chuyện nhỏ.
"Lát nữa anh còn phải họp." Anh khẽ nói.
Nghe được câu này, Khương Tri Ly bỗng nhiên nhớ lại những lời mà hôm qua Nghê Linh đã nói với cô.
Nhìn thái độ của anh đối với bệnh tình, cô có thể tưởng tượng ra được những năm nay anh đã không quan tâm đến sức khỏe của mình thế nào. Làm việc cả ngày lẫn đêm như anh, người thường sao chịu nổi.
Cô vừa lo vừa giận, không biết nên làm sao mới phải, chỉ có thể cau mày trừng mắt nhìn anh: "Họp quan trọng hay sức khỏe của anh quan trọng? Bị bệnh là chuyện nhỏ đấy à? Anh tưởng rằng mình là cỗ máy làm việc không cần nghỉ ngơi sao? Đến máy móc cũng cần phải bảo trì, sạc pin đúng giờ nữa đấy! Phó Bắc Thần, em nói cho anh biết, em không muốn làm góa phụ đâu..."
Nhìn thấy cái miệng nhỏ của cô lải nhải không ngừng, như thể một giây sau cô sẽ khóc.
Nhìn anh một lúc, Phó Bắc Thần bỗng nhiên bật cười.
Thấy anh còn cười, trong lòng Khương Tri Ly càng thấy tức, "Anh còn cười!"
Anh không nói gì, đi đến bên cạnh bàn làm việc rồi gọi vào số nội bộ: "An Dương, vào đây một lát."
Sau đó, cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, An Dương đi thẳng vào trong, là một thư ký vô cùng chuyên nghiệp, anh nghiêm khắc khống chế ánh mắt của mình không được nhìn lung tung, tránh để không nhìn thấy những thứ không nên thấy.
Phó Bắc Thần bình tĩnh nói: "Bảo tài xế ở dưới lầu đợi tôi, gọi bác sĩ riêng đến khách sạn. Cuộc họp chiều nay để Hoắc Tư Dương phụ trách."
An Dương ngẩn người một lát, sau đó khôi phục lại vẻ bình tĩnh: "Được, Phó tổng."
Bây giờ vẫn còn là ban ngày mà..... Phu nhân vừa đến đã về khách sạn rồi.....
An Dương không dám nghĩ tiếp, vội vàng ra ngoài dặn dò tài xế.
Nhưng mà, sau khi trở về khách sạn, sắc mặt Khương Tri Ly vẫn luôn căng thẳng, từ đầu đến cuối cô không hề cho Phó Bắc Thần sắc mặt tốt.
Cũng không phải do lý do gì khác, mà vì cô biết rằng, anh đang thỏa hiệp, vì cô đang ở đây.
Nếu hôm nay cô không đến, Phó Bắc Thần bị sốt cao nhất định vẫn sẽ ở lại công ty làm việc.
Anh chẳng biết yêu quý cơ thể của mình chút nào.
Đây mới là điều khiến cô bực mình nhất.
Bên trong phòng tổng thống, bác sĩ treo nước thuốc lên, sau đó đưa thêm thuốc cho Khương Tri Ly, dặn dò: "Phu nhân, sau khi Phó tổng truyền dịch xong, cơn sốt chắc là sẽ hạ xuống. Nếu như vẫn không hạ sốt, có thể sẽ phát triển thành viêm phổi, loại thuốc chống viêm này nhất định phải uống đúng giờ."
Khương Tri Ly nhớ kỹ cẩn thận toàn bộ thời gian phải uống thuốc, lại hỏi một vài lưu ý rồi mới tiễn bác sĩ ra ngoài.
Quay trở lại phòng ngủ, cô đưa thuốc và nước ấm đã rót cho anh, kiên quyết ra lệnh: "Uống thuốc."
Không ngờ Phó Bắc Thần lại ngoan ngoãn nghe theo, anh nhận lấy thuốc rồi ngửa nuốt xuống, yết hầu anh trượt nhẹ xuống.
Anh mím môi, vẻ mặt căng thẳng nhìn cô, đột nhiên anh hỏi: "Giận rồi à?"
Khương Tri Ly cười lạnh, "Sức khỏe của anh, em giận làm gì."
Cô cười rồi nói thêm: "Anh có thể tiếp tục bán mạng làm việc thế này, như vậy thì hai năm nữa em có thể đổi chồng rồi."
Phó Bắc Thần nheo mắt, ánh mắt anh tối sầm xuống.
Anh biết rõ cô giận nên mới nói vậy, nhưng vẫn không khống chế được cảm xúc của mình.
Im lặng giằng co được một lúc, cuối cùng anh cũng nới lỏng.
Anh dịu giọng lại, giống như đang dỗ dành cô, cam kết nói: "Sau này sẽ không như vậy nữa."
Phó Bắc Thần dựa người vào giường, mái tóc đen có hơi rối rũ xuống trán, đôi mắt thường ngày vẫn luôn lạnh lùng trở nên dịu dàng, đôi môi anh tái nhợt, nhìn hơi thiếu sức sống.
Nhìn thấy anh như vậy, Khương Tri Ly không nói ra được những lời tàn nhẫn còn lại trong lòng cô.
Truyện Lịch SửCô bất đắc dĩ thở dài, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Thật à?"
"Ừ, " anh nhếch môi, đôi mắt phượng hẹp dài hơi cong lên, giống như đang cười.
"Không nỡ để em thành góa phụ."
"......" Có những lúc không cần trí nhớ tốt như vậy đâu, cảm ơn.
Hơi thở của cô giống như bị nghẹn lại trong cổ họng, khuôn mặt Khương Tri Ly bỗng chốc đỏ bừng.
Cô dứt khoát xoay người, kết thúc đề tài nói chuyện này: "Không nói với anh nữa, em phải đi tắm."
Sau một ngày long đong vất vả ngồi máy bay, cô cảm thấy cả người mình rất bẩn.
Khương Tri Ly đang định đi ra phòng khách mở vali để lấy quần áo thay, giọng nói phía sau chậm rãi vang lên, mang vẻ bông đùa khó hiểu.
"Lần này mang theo quần áo rồi à?"
Bước chân cô dừng lại, hình ảnh trước đây vào khuya muộn cô đã mượn áo sơ mi rồi câu dẫn anh không khống chế được mà hiện lên trong đầu cô, Khương Tri Ly xấu hổ đến nỗi hận dưới đất không có cái lỗ nào để chui xuống.
A a a a a a a a a a a a a a a a Phó Bắc Thần anh phiền quá đi mất!!!!
Nhìn thấy bóng lưng đang chạy mất dạng của cô, người đang nằm trên giường cười thầm.
Trước khi vào phòng tắm, Khương Tri Ly cố ý đi xuống bếp xem thử, cô định nấu một chút cháo, cuối cùng trong phòng bếp không có nguyên liệu.
Cô đành phải gọi cho bộ phận lễ tân của khách sạn, bảo nhà hàng dưới lầu mang chút đồ ăn thanh đạm lên.
Đợi đến khi cô tắm xong bước ra, tiếng chuông cửa cũng đúng lúc vang lên.
Khương Tri Ly dùng khăn lông lau đi nước còn đọng trên tóc, cô không nghĩ ngợi bước đến mở cửa.
"Anh, em đến để chia buồn với..... anh?"
Cửa vừa mở ra, tiếng nói bên ngoài cũng dừng lại.
Diệp Gia Kỳ chớp chớp mắt, theo bản năng lùi về sau một bước rồi lại nhìn số phòng trên cửa.
Không đi nhầm, là phòng của anh cô mà.
Nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đứng bên trong, Diệp Gia Kỳ giống như là bị sét đánh, đứng im tại chỗ, không thể tin được mà lên tiếng: "Chị Tri Ly????"
Khương Tri Ly cố nặn ra một nụ cười: "Thật... trùng hợp."
Giọng của Diệp Gia Kỳ bỗng chốc tăng lên tám quãng: "Sao chị lại ở đây vậy???"
Lại còn mặc áo choàng tắm của khách sạn??! Ở trong phòng của anh cô??!
Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Diệp Gia Kỳ, Khương Tri Ly hoàn hồn lại, trong đầu giống như là đang có hàng trăm con ong đang vo ve.
Quá bất ngờ, cô cảm thấy mình đã đánh mất đi năng lực nói chuyện rồi.
Cô phải nói cho con bé biết tin dữ này thế nào đây?
Rõ ràng ban đầu bọn họ là chiến hữu cùng nhau mắng anh, cuối cùng lại tự vả?
Khương Tri Ly hít một hơi sâu: "Gia Kỳ, em nghe chị nói, trước tiên em cứ bình tĩnh lại...."
Trong lúc cô đang cố gắng lựa lời, Diệp Gia Kỳ nhìn ra sau lưng cô, vẻ mặt bỗng chốc đông cứng lại, giọng nói vì sợ hãi mà trở nên chói tai: "Anh... Hai người??"
Phó Bắc Thần mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám đậm, tư thế thoải mái, anh bước tới kéo Khương Tri Ly đang mặc áo choàng tắm ra phía sau mình, động tác vô cùng tự nhiên thuần thục.
Giống như là nhìn thấy cứu tinh, Khương Tri Ly bỗng nhiên thở phào một hơi.
Nghe thấy giọng điệu của Diệp Gia Kỳ có hơi chói tai, Phó Bắc Thần cau mày tỏ vẻ không hài lòng, giọng anh trầm trầm.
"Nhỏ tiếng một chút, em làm cô ấy sợ đấy."
Con ngươi Diệp Gia Kỳ lập tức run lên:?
Đây cmn là ai đang dọa ai vậy??!!
Đến khi ngồi trên sofa, Diệp Gia Kỳ vẫn còn bàng hoàng.
Năm phút trôi qua, cho đến khi tam quan dần được định hình lại, cô mới miễn cưỡng tiêu hóa được tin tức này.
Hóa ra phụ nữ hay thất thường đến thế.
Quy luật vĩ đại nhất của loài người xưa nay —— quy luật tự vả.
Cái gì mà tên đàn ông chó, cái gì mà cùng nhau mắng anh, đều là lừa người cả.
Nhưng mà chuyện mà cô tò mò hơn là, đây cmn là chuyện từ bao giờ vậy???
Diệp Gia Kỳ nuốt nước bọt, ý định buôn chuyện dần dần nảy lên, "Chị Tri Ly...."
Cô còn chưa nói xong thì đã bị một giọng nói lạnh lùng cắt đứt.
"Cô ấy là chị dâu của em."
Diệp Gia Kỳ ngay lập tức đổi lời: "Chị dâu."
Khương Tri Ly gượng cười hai tiếng, giọng nói dịu dàng, rõ ràng đang diễn vai chị gái tri âm tri kỷ.
"Không sao đâu, gọi thế nào cũng được. Em định hỏi gì vậy?"
Cảm nhận được ánh mắt đe dọa kia, Diệp Gia Kỳ lập tức lắc đầu: "Không.... Không có gì đâu chị."
Thôi bỏ đi, nhiều chuyện làm gì, còn sống chẳng phải tốt hơn sao?
Đúng rồi, cô đến đây để làm gì vậy?
À, đúng rồi, đến thăm hỏi ân cần.
Bắt đầu từ tuần trước, không biết Phó Bắc Thần nổi điên cái gì, hay là cô đắc tội với anh chỗ nào, bỗng nhiên anh lại đăng ký cho cô học một khóa quản lý kinh doanh gì đó, bắt cô bay đến Bắc Thành quỷ quái này học một tuần, đúng là chẳng hiểu cái gì.
Cô thật sự không chịu nổi, hôm nay bất kể có thế nào thì cô cũng phải đứng dậy khởi nghĩa.
Diệp Gia Kỳ kìm nén cảm xúc, cố gắng vắt ra hai hàng nước mắt cá sấu: "Anh.... Khóa học quản lý kinh doanh gì đó, em có thể không học không..."
Phó Bắc Thần cúi đầu xem tạp chí tài chính, không thèm ngước mắt lên, "Không thể."
Hai chữ chắc như đinh đóng cột, không chừa cho cô bất kỳ con đường sống nào.
"Lớp học đó ngay cả lễ Giáng sinh cũng không được nghỉ, đây là đang tước đoạt nhân quyền, em còn muốn về Mỹ nghỉ lễ mà huhuhuhuhu..."
Cô phải đi Hawaii nghỉ mát mà!! Lễ Giáng sinh tốt đẹp như vậy mà đi học lớp quản lý kinh doanh giảm tuổi thọ kia làm cái gì chứ.
Vẻ mặt Phó Bắc Thần vẫn vô cảm như cũ, anh lạnh lùng nói: "Mơ đẹp đấy."
"........."
Bán thảm thất bại, Diệp Gia Kỳ dứt khoát chuyển sang mục tiêu khác, trên mặt giàn giụa nước mắt, nhìn đau buồn muốn chết.
"Chị dâu, chị xem anh em đi, em thảm quá mà huhuhuhuhu, hai người nhẫn tâm để em lẻ loi một mình đón ngày lễ lãng mạn này cùng vị giáo sư năm tuổi trong khi hai người trải qua kỳ nghỉ ngọt ngào lãng mạn sao huhu....."
Khương Tri Ly đang đứng bên ngoài xem náo nhiệt, không để ý mình bị lôi vào theo.
Vốn dĩ trong lòng cô cảm thấy áy náy, hơn nữa vừa rồi Diệp Gia Kỳ khóc như vậy, khiến cô cũng thấy mềm lòng.
Dừng lại một chút, Khương Tri Ly đành phải lên tiếng xin anh thương tình: "Cái đó..... Phó Bắc Thần, nếu không thì cứ để con bé nghỉ mấy ngày đi, học nhiều thêm mấy ngày cũng chưa chắc là sẽ học được mà."
Diệp Gia Kỳ lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
Chị dâu vẫn là đánh giá cô quá cao, cho dù cho cô học thêm mấy năm nữa cũng chưa chắc là đã học được đâu.
Thấy Phó Bắc Thần không lên tiếng, Diệp Gia Kỳ bỗng cảm thấy có hi vọng, đưa ánh mắt cầu cứu cho Khương Tri Ly.
Khương Tri Ly lén nhìn khuôn mặt bình tĩnh của người đàn ông, ở một góc mà Diệp Gia Kỳ không nhìn, cô dùng đầu ngón tay lặng lẽ giật giật ống tay áo anh, giống như một chú mèo nhỏ đang làm nũng.
Một cái.... Không có phản ứng.
Lại đến cái thứ hai....
Cuối cùng, Phó Bắc Thần cau mày lại, nhìn xuống bàn tay đang làm loạn của cô, sau đó lại nhìn vào đôi mắt hồ ly xinh đẹp sáng ngời của cô.
Cô chớp chớp mắt, ánh mắt mong đợi nhìn anh.
Phó Bắc Thần bỗng nhiên không biết làm sao.
Im lặng một lúc, anh bỏ cuốn tạp chí trong tay xuống, nhẹ giọng nói: "Ba ngày, quay về chậm một ngày, khóa học kéo dài thêm một tuần."
Nước mắt Diệp Gia Kỳ ngừng rơi, trực tiếp cầm túi đứng dậy.
Khương Tri Ly ngây người nhìn tốc độ trở mặt của Diệp Gia Kỳ.
"Anh, chị dâu, em rút lui trước, không quấy rầy tuần trăng mật của hai người."
Trước khi đi còn không quên hôn gió: "Tạm biệt chị dâu, em yêu chị! mua~"
Cánh cửa hoàn toàn đóng lại, Khương Tri Ly mới ngây ngẩn hoàn hồn lại, cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô vỗ vỗ ngực, trong lòng vẫn còn hơi sợ: "Hù chết em rồi, em còn tưởng rằng con bé sẽ tức giận chứ..."
Phó Bắc Thần nhàn nhạt nói, "Anh nói rồi, nó không dám."
Hòn đá lớn trong lòng Khương Tri Ly hoàn toàn rơi xuống, cuối cùng cô cũng không cần phải lo lắng sợ hãi nữa.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô nhỏ giọng nói: "Thật ra thì vừa rồi anh không đồng ý cũng không sao...."
Dù sao thì học cũng là vì tốt cho Diệp Gia Kỳ, cô có thể nhìn ra, Phó Bắc Thần thật lòng xem Diệp Gia Kỳ là em gái, nếu không, anh cũng sẽ không thèm quản.
Trong lúc Khương Tri Ly đang cảm thấy áy náy vì đã làm rối loạn phương châm giáo dục của Phó Bắc Thần thì một giọng nói trong trẻo vang lên.
Giọng anh vẫn bình tĩnh, nhưng âm điệu lại trầm thấp kéo dài, không hiểu sao lại có chút dịu dàng.
"Ý của bà xã, không dám không nghe theo."