Nhìn thấy thứ anh đưa ra là hợp đồng hôn nhân, Khương Tri Ly ngây người một lúc lâu, trong đầu cô giống như bị hồ dán lại, một lúc lâu cũng không nghĩ ra được gì.
Phó Bắc Thần, muốn kết hôn với cô sao?
Anh đi công tác một chuyến, không phải anh bị người khác đánh tráo rồi chứ??
Khương Tri Ly mấp máy môi, vừa định nói chuyện thì nghe thấy anh trầm giọng nói: "Kết hôn đi."
Giọng điệu kiên quyết, ba chữ kia rõ ràng đập vào trong màng nhĩ cô, khiến Khương Tri Ly cảm thấy choáng váng.
Cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng tìm được giọng nói của chính mình, chậm rãi hỏi: "Tại sao?"
"Tôi cần một người vợ, còn em muốn giành lại Khương thị, ai cũng có được thứ mình muốn."
Giọng điệu của Phó Bắc Thần bình tĩnh, lạnh lùng, giống như anh đang đàm phán một giao dịch.
Nhưng mà tại sao lại là cô?
Khương Tri Ly trầm mặc một lát, cụp mắt xuống, nhưng vẫn chưa hỏi câu kia.
Sau cơn mưa, ánh mặt trời xuyên qua những kẽ hở của đám mây đen chiếu thẳng xuống, sáng rực đến chói mắt.
Cô chậm rãi đứng dậy, định không nói lời nào mà nhấc chân rời đi.
Khoảnh khắc mà Khương Tri Ly xoay người đi, cô không nhìn thấy vẻ hốt hoảng chợt lóe lên trong đôi mắt của Phó Bắc Thần.
Ngón tay thon dài của anh bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt Phó Bắc Thần tối sầm lại, thấp giọng hỏi: "Đi đâu?"
Trong giọng nói của anh có sự lo lắng khó mà nhận ra được.
Anh siết chặt tay cô, giống như sợ cô cứ như vậy mà đi mất.
Bị sức mạnh của anh kéo lại, Khương Tri Ly xoay người, toàn thân cô vẫn còn trong trạng thái hoang mang, một giây sau cô mới phản ứng lại, chắc là anh hiểu lầm rồi.
Cô cũng không muốn chạy, anh dùng sức như vậy làm gì.
Gò má Khương Tri Ly đỏ ửng, thanh âm nhỏ bé "Em về nhà lấy sổ hộ khẩu...."
"........"
Trái tim anh đều bị ảnh hưởng bởi mỗi một hành động của cô, vào lúc này cũng đã ổn định trở lại.
Phó Bắc Thần buông tay ra, ánh mắt có chút bất đắc dĩ: "Lên xe."
"Ồ... Được...."
Hai mươi phút sau, chiếc Rolls Royce dừng lại dưới khu chung cư cô thuê.
Khương Tri Ly nhanh chóng xuống xe, chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay sang nhìn về phía Phó Bắc Thần.
Cô chớp chớp mắt, thận trọng hỏi: "Anh ở dưới lầu đợi em hai mươi phút được không?"
Phó Bắc Thần cau mày: "?"
"Em muốn dặm lại lớp trang điểm... Nhanh lắm, một lát là xong rồi." Cô bảo đảm nói.
Vừa rồi cô khóc nhiều như vậy, lớp trang điểm chắc bị trôi mất rồi, sao mà cô có thể chụp ảnh đăng ký kết hôn trong trạng thái như thế này được?
"....."
Thấy Phó Bắc Thần không nói gì, Khương Tri Ly xem như anh đã đồng ý, cô xoay người chạy lên lầu.
Nhưng mà điều mà Phó Bắc Thần không ngờ tới là,
—— định nghĩa một lát trong miệng của phụ nữ, hoàn toàn không giống với định nghĩa một lát trong miệng đàn ông.
Ngay khi kim phút trên đồng hồ của anh sắp quay được một vòng, Khương Tri Ly cuối cùng cũng chạy một mạch đến.
Thấy cô cuối cùng cũng quay lại, Phó Bắc Thần đặt tài liệu trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ mới tinh của cô.
"Còn thay quần áo?"
Khương Tri Ly vừa thở hồng hộc vừa vuốt lại mái tóc xoăn, thuận miệng trả lời anh: "Đương nhiên rồi, anh mặc áo sơ mi trắng, em cũng mặc áo trắng, như vậy chụp ảnh cưới mới đẹp..."
Nghe được hai chữ ảnh cưới, động tác của Phó Bắc Thần dừng lại, nhưng ngay sau đó lại khôi phục lại như cũ.
Cô rất ít khi mặc áo sơ mi trắng trịnh trọng như vậy, cô cũng không đeo trang sức gì, nhìn rất đơn giản. Nhưng may mắn thay trong tủ quần áo lại có một cái, vào những lúc quan trọng thế này lại có chỗ dùng đến.
Bốn mươi lăm phút vừa rồi, Khương Tri Ly trang điểm lại, cô uống lại tóc, lúc này nhìn cô như một đóa hoa đào, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt hồ ly tinh tế xinh đẹp, khi ánh mắt cô chuyển động, quyến rũ động lòng người.
Chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm trên người khiến cô nhìn thêm thanh thuần, mang chút dáng vẻ non nớt của tám năm về trước.
Cô vuốt lại lọn tóc bên tai, nở một nụ cười tiêu chuẩn, vừa căng thẳng vừa mong đợi nhìn Phó Bắc Thần hỏi: "Có đẹp không? Tóc em có rối không? Cho em câu trả lời hai chữ đi."
Phó Bắc Thần liếc một cái, sau đó quay đi, anh nói ra hai chữ.
"Tạm được."
Khương Tri Ly: "...."
Hôm nay xem như không nói chuyện với anh được nữa rồi.
Ai có thể nói cho cô biết rằng, nếu bây giờ cô nhảy khỏi xe thì có được tính là đào hôn không???
(*) Đào hôn: chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân bị ép buộc, trước ngày cưới bỏ nhà trốn đi.
Nhưng mà, rõ ràng Khương Tri Ly không có cơ hội để đào hôn.
Cô còn chưa kịp giải tỏa hết căng thẳng, xe đã dừng trước cổng Cục dân chính.
Hôm nay người đến Cục dân chính kết hôn không nhiều, sau khi đi vào, Phó Bắc Thần đi thẳng đến sảnh xếp hàng lấy số, Khương Tri Ly thì ngồi chờ ở khu vực chờ bên cạnh.
Trong lúc chờ Phó Bắc Thần quay lại, chị gái ngồi bên cạnh Khương Tri Ly kéo Khương Tri Ly lại trò chuyện.
Chị gái kia chỉ chỉ vào Phó Bắc Thần đang đứng xếp hàng bên kia, tò mò hỏi: "Cô gái, người đứng bên kia là chồng em à?"
Nghe được cách gọi xa lạ này, khuôn mặt Khương Tri Ly lập tức đỏ lên, cô định từ chối, nhưng lời lại bị nghẹn vào trong họng.
Chị gái kia xúc động nói một câu: "Ôi, cậu thanh niên đó đẹp trai quá, bọn em quen nhau bao lâu rồi?"
Khương Tri Ly cười đáp: "Tám năm."
Chị gái gật đầu, giống như đã quen với cảnh này, "Ừ, biết tường tận gốc rễ là ngược, hai ngày trước tôi còn nói, trong tiểu khu nhà tôi có một cô gái bị nhà trai lừa cưới, mất tiền gửi ngân hàng, mất nhà, mất hết sạch, vừa lừa tiền vừa lừa tình, phải cẩn thật một chút."
Nghe được những lời này, trong đầu Khương Tri Ly bỗng nhớ đến những lời mà Thẩm Nhân từng nói, Phó Bắc Thần đã mua không ít cổ phần Khương thị.
Lừa cưới? Lừa tiền lừa tình?
Nhưng mà xét tình huống giữa cô và Phó Bắc Thần, hình như cô mới là người được lợi.
"Chị yên tâm đi, anh ấy không thể nào, " Khương Tri Ly bắt đầu nghiêm túc bịa ra chuyện nhảm nhí, "Anh ấy theo đuổi em tám năm, ban đầu em không thích anh ấy chút nào, nhưng anh ấy quá cố chấp, em không ngăn được."
Cô kể như thật, còn sống động nói: "Anh ấy còn nói nếu như không kết hôn với em, anh ấy sẽ xuất gia làm hòa thượng. Mặc dù bọn em chia tay nhiều năm nhưng anh ấy vẫn chỉ thích một mình em. Sau đó cũng cầu hôn em trên dưới chục lần rồi mới cưới, em cũng không dễ dàng gì."
Chị gái kia há mồm kinh ngạc, liếc mắt nhìn người đàn ông đứng phía sau Khương Tri Ly, "Điều kiện của chàng trai này tốt như vậy mà em cũng không đồng ý sao?"
Khương Tri Ly vừa nói vừa đếm ngón tay: "Chị không biết đâu, anh ấy ngoài đẹp trai ra thì có rất nhiều tiền, lại là trai thẳng, độc mồm độc miệng, mặt mày lạnh lùng, không thích nói chuyện, anh ấy hoàn toàn không có trái tim..."
Nhìn thấy ánh mắt của chị gái kia cứ nhìn đi nhìn lại sau lưng cô, Khương Tri Ly rốt cuộc cũng không than thở nữa, nhìn ánh mắt lạnh lùng sau lưng cô.
Phó Bắc Thần không biết đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, ánh mắt nặng trĩu nhìn cô.
Xong rồi xong rồi xong rồi, không biết anh ấy đã nghe bao nhiêu lần rồi, nói lật xe là lật xe, cô còn không kịp đề phòng.
Khương Tri Ly nuốt nước bọt, lời vừa đến miệng thì sửa lại, vào thời khắc sinh tử này, kỹ năng diễn xuất của cô lại bộc phát.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía chị gái kia, thành thật bổ sung: "Cho dù anh ấy không có trái tim cũng không ngăn được em yêu anh ấy. Yêu đến mức có thể trao cả trái tim cho anh ấy, không hề cau mày!"
Vừa nói, Khương Tri Ly che ngực mình lại, ánh mắt trìu mến nhìn về phía Phó Bắc Thần.
Không biết có phải Phó Bắc Thần bị hành động cường điệu và kỹ năng diễn xuất giả tạo này chinh phục hay không, anh đưa tay lên kéo Khương Tri Ly qua, anh không nói lời nào đưa Khương Tri Ly đến phòng đăng ký.
Khương Tri Ly vội vàng nói lời tạm biệt với chị gái kia, sau đó bị Phó Bắc Thần kéo đến xếp hàng trước phòng đăng ký.
Khóe mắt cô liếc nhìn một bên mặt của Phó Bắc Thần, khuôn mặt bình tĩnh đến mức không nhìn thấy một chút cảm xúc nào, Khương Tri Ly cúi đầu khoanh tay giống như một học sinh tiểu học vừa làm chuyện gì sai vậy.
Yên lặng một lúc lâu, Phó Bắc Thần nhìn mái tóc đen nhánh của cô, cuối cùng cũng lên tiếng.
Anh vô cùng tức giận, nhưng lại bật cười: "Anh nói đi tu khi nào?"
Trái tim Khương Tri Ly đập thình thịch, cô quyết định giả ngu, chớp chớp mắt: "Em từng nói những lời này à? Không có mà nhỉ... Chắc là anh nghe nhầm rồi."
Phó Bắc Thần gật đầu, vẻ mặt nhàn nhạt, "Đợi lát nữa đến bệnh viện."
Khương Tri Ly ngẩn người: "Đến bệnh viện làm gì?"
Phó Bắc Thần: "Cấy ghép tim."
Anh ngước mắt lên, sắc mặt không đổi lặp lại lời cô vừa nói: "Cho dù anh ấy không có trái tim cũng không ngăn được em yêu anh ấy. Yêu đến mức có thể trao cả trái tim cho anh ấy, không hề cau mày!"
Khương Tri Ly: "......"
Hết lần này đến lần khác, anh dùng giọng điệu lạnh lùng nhàn nhạt đọc lại, khiến câu thoại mà cô ngẫu hứng nói ra càng thêm mỉa mai châm chọc. Toàn thân Khương Tri Ly lập tức nổi da gà.
Không hổ là anh, bậc thầy âm dương - Phó Bắc Thần.
Khương Tri Ly hít một hơi thật sâu, "Anh biết anh như vậy sẽ bị phạt thế nào không?"
Cô nhìn về phía Phó Bắc Thần nở một nụ cười rạng rỡ, nhưng thật ra cô đang nghiến răng nói từng chữ một.
"Phạt anh không có vợ."
Trong vòng chưa đến một giờ, không biết ý nghĩ đào hôn này đã xuất hiện trong lòng Khương Tri Ly không biết bao nhiêu lần.
Tuy nhiên, toàn bộ quá trình đăng ký diễn ra rất nhanh chóng, tất cả là nhờ có Phó Bắc Thần đã quen thuộc với quy trình.
Nhìn quyển sổ màu đỏ trong tay, toàn thân Khương Tri Ly vẫn còn choáng váng.
Cứ như vậy, cô đã kết hôn với Phó Bắc Thần, giống như một chiếc bánh lớn từ trên trời rơi xuống, quá không chân thật.
Cho đến khi lên xe, cô mới tỉnh táo trở lại, cô nhớ lại vừa rồi Phó Bắc Thần đã quen thuộc với quy trình thế nào.
Khương Tri Ly nghiêng đầu nhìn về phía Phó Bắc Thần, nghi ngờ hỏi anh: "Phó Bắc Thần, đây thực sự là lần đầu anh kết hôn sao?"
Sao anh lại quen thuộc với nghiệp vụ còn hơn cả nhân viên trong phòng đăng ký thế?
? Chẳng lẽ đây là năng lực học hỏi của tổng giám đốc sao?
Phó Bắc Thần cũng không thèm ngước mắt lên, giơ tay cởi cà vạt, lười biếng nói: "Không phải."
"????" Khương Tri Ly bỗng chốc giống như bị sét đánh.
Đuôi mắt anh nhếch lên, anh cười nửa miệng nói: "Anh còn có hai đứa con trai."
Khương Tri Ly ngu người vài giây, cho đến khi nhìn thấy ý cười trong ánh mắt anh, cô mới nhận ra mình đã bị lừa.
A a a a a a a a a Phó Bắc Thần có phải anh bị bệnh nặng rồi không???
Cạn lời, đúng là không nói nên lời, vừa rồi cô rõ ràng bị anh chơi.
Khương Tri Ly đang hít một hơi thật sâu để dập tắt lửa giận trong lồng ngực thì nhìn thấy anh đưa một sấp tài liệu.
"Đây là cái gì?"
Cô mở tài liệu ra xem, không kịp đề phòng mà run lên.
Là một bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần.
Nội dung đại khái là toàn bộ số cổ phần trong tay cô sẽ chuyển qua cho Phó Bắc Thần.
Cô nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà sáng nay em đã ký hợp đồng với Nghiêm Huệ rồi, em không còn cổ phần nữa."
Phó Bắc Thần bình tĩnh nói: "Anh có cách lấy về."
Ánh mắt anh dán chặt vào cô, không bỏ qua bất kỳ thay đổi nhỏ nào trên khuôn mặt cô.
Đây là Phó Bắc Thần đích một lần cuối cùng dò xét.
Trước khi hoàn toàn giao bản thân mình cho cô, anh vẫn muốn biết rằng, cô có tin tưởng anh hay không, hoặc là dựa dẫm vào anh.
Đây chính là anh, dù đã định trước là thua cuộc, anh vẫn kiên trì muốn biết thái độ của cô.
Im lặng một lúc, nghe anh nói mình có cách lấy về, Khương Tri Ly ngây người một lúc, ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng.
Cô không hề do dự mà cầm bút lên, chuẩn bị ký tên vào góc phải cuối hợp đồng.
Nhìn thấy động tác dứt khoát của cô, ánh mắt Phó Bắc Thần tối sầm lại, yết hầu anh khẽ lăn xuống.
"Tin anh đến vậy à?" Anh nhỏ giọng hỏi.
Khương Tri Ly ngẩng đầu nhìn anh, cô cong mắt cười, cô nửa đùa nửa thật: "Chúng ta đều là vợ chồng, của anh không phải của em sao?"
Vừa nói, cô vừa định ký tên lên thì bản hợp đồng trên tay đột nhiên bị lấy đi.
Khương Tri Ly sửng sốt, còn chưa kịp nghĩ ra sao anh lại lấy nó đi thì một bản hợp đồng khác lại xuất hiện trước mắt cô.
Đều là một thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, điểm khác biệt là trong hợp đồng này, cô là bên nhận chuyển nhượng.
Ánh mắt Khương Tri Ly nhanh chóng lướt qua vài dòng, con ngươi cô dần giãn ra.
Trên đó viết, toàn bộ cổ phần của anh, đã được chuyển nhượng vô điều kiện cho cô.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?? Chẳng phải anh muốn mua lại Khương thị sao?
Cô kinh ngạc ngước mắt lên nhìn anh, sau đó cô nghe thấy Phó Bắc Thần nhẹ giọng nói: "Ký cái này."
Khương Tri Ly nhíu chặt mày lại, cô khó hiểu nói: "Nhưng mà cái này chẳng phải là của anh sao....."
Phó Bắc Thần bỗng nhiên cắt ngang lời cô: "Chúng ta kết hôn rồi, của anh chính là của em. Chính em đã nói."
Vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như cũ, như thể số cổ phần trị giá hàng trăm triệu trong hợp đồng chỉ là chuyện nhỏ.
"Nhưng mà... Đây là mấy trăm triệu đấy."
Khương Tri Ly vẫn còn bàng hoàng.
Khóe môi anh nhếch lên, "Mấy trăm triệu, nhiều lắm sao?"
Khương Tri Ly bị câu này của anh làm cho cứng họng, thanh âm dần dần yếu đi: "Vậy cũng không được, nói cho em thì cho ngay....."
Không làm không dám nhận, cô lừa cưới đã được xác nhận rồi sao.
Phó Bắc Thần cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, anh nhàn nhạt nói: "Ba mươi giây, qua rồi thì không đợi nữa."
Khương Tri Ly giật mình, phản ứng cơ thể vô cùng thành thật, cô hạ bút ký hai nét.
Thôi bỏ đi, lừa cưới thì lừa cưới, cùng lắm là sau này từ từ trả lại cho anh.
Nếu như sau này Phó Bắc Thần có phá sản, cô tuyệt đối sẽ không ly hôn với anh.
Nghĩ như vậy, Khương Tri Ly cuối cùng cũng vô tư thẳng thắng hơn, cô cam tâm tình nguyện bị anh mua đứt nửa đời sau.
Nhưng mà, thứ mà Khương Tri Ly không biết là, trước đây Phó Bắc Thần mua lại số cổ phần kia, vốn dĩ là để cho cô.
Lúc này, đôi mắt Khương Tri Ly đang nhìn chằm chằm vào Phó Bắc Thần, như thể cô đang nhìn thấy một cái máy ATM biết đi.
Cô giả vờ nức nở, lau đi giọt nước mắt vốn dĩ không hề tồn tại ở khóe mắt, "Cảm ơn ông chủ....."
Phó Bắc Thần đột nhiên tiến lại gần trước mắt cô, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, ánh mắt mang mười phần xâm lược.
Anh đột nhiên nhếch môi, chậm rãi nói: "Chỉ cảm ơn bằng lời nói, không có hành động thực tế nào sao?"
Khương Tri Ly: "?"
- -
Mở bát đầu năm đăng 4 chương ><
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT