Vị hôn phu của cô, Hàn Tử Ngộ.

Mới vừa rồi còn nói trên WeChat là công ty có việc bận, vậy mà bây giờ vị hôn phu của cô lại khoác tay người phụ nữ khác đến đây thuê phòng.

Đầu óc Khương Tri Ly quay cuồng, cô từ từ nhắm mắt lại, cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra.

Không nhìn nhầm, cũng không phải mơ.

Hơn nữa nếu thị lực và trí nhớ của cô không có sai sót gì, cô còn quen người phụ nữ mà anh đang ôm trong ngực.

Người phụ nữ đeo khẩu trang che đi, không nhìn rõ mặt, nhưng cũng không khó nhận ra.

Con gái của cậu cô, em họ của cô, Thẩm Tư Huyên.

Hai người bây giờ như bạch tuộc dính vào nhau, sau khi làm xong thủ tục check-in, Hàn Tử Ngộ ôm eo người phụ nữ kia đi về phía thang máy, thỉnh thoảng còn cúi đầu mỉm cười nói gì đó, sau đó lại hôn lên trán cô ta một cái.

Mà lúc này, Khương Tri Ly chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập nhanh vì tức giận, quần áo lạnh lẽo đang mặc trên người như chiếc lồng vây chặt lấy cơ thể cô, khiến cô không thở nổi.

Cô chợt nhớ đến hai năm trước, cái đêm mà cô đồng ý đính hôn với Hàn Tử Ngộ.

Hôm đó cũng là một đêm mưa tầm tã, cả thành phố London như biến thành thành phố sương mù.

Khi đó Khương Tri Ly vẫn còn là một thực tập sinh, Hàn Tử Ngộ là đàn anh lớn hơn cô hai khóa, cũng là một trong những người có xuất thân từ gia đình giàu có ở Giang Thành. Khoảng thời gian đó, Hàn Tử Ngộ theo đuổi cô quyết liệt, hoàn toàn say mê cô. Cuối cùng là anh thích cô, hay là thích tập đoàn Khương thị có thể cứu vãn được cơ nghiệp của Hàn thị, Khương Tri Ly không biết, cô cũng không quan tâm, cũng chưa bao giờ cân nhắc đến việc đính hôn cùng anh ta.

Cũng chính vào đêm hôm đó, Khương Tri Ly đang trên đường từ nơi làm việc về nhà, cô gặp chuyện ngoài ý muốn.

Một tên vô gia cư thường lang thang trong công viên gần đó, vì ham muốn nhất thời mà kéo Khương Tri Ly vào một con hẻm vắng.

Cô liều mạng đá tên vô gia cư kia ra, nước mưa lạnh tạt vào mặt cô, lẫn vào giọt nước mắt tuyệt vọng làm mờ tầm nhìn của cô.

Cảm giác hít thở không thông ngày càng trở nên nghiêm trọng, ngay lúc mà Khương Tri Ly còn nghĩ rằng mình sẽ chết trong con hẻm tối tăm bẩn thỉu đó, một người nào đó đã xuất hiện.

Tên vô gia cư bị đạp ngã xuống đất, không biết là máu của ai, trong màn sương mờ vẽ thành hình vòng cung. Trước khi mất đi ý thức, cô cũng không nhìn rõ được khuôn mặt của người đó.

Khi tỉnh lại lần nữa, cô đã nằm ở bệnh viện.

Người trông nom cô là Hàn Tử Ngộ, dáng vẻ vô cùng chật vật.

Hàn Tử Ngộ nói, là anh ta kịp lúc chạy đến cứu cô.

Sau đó Khương Tri Ly cũng có hỏi qua y tá ở bệnh viện, người đưa cô đến bệnh viện có phải là Hàn Tử Ngộ hay không.

Câu trả lời của y tá cũng rất mơ hồ, chỉ nhớ là người đưa cô đến là anh chàng đẹp trai người Trung Quốc. Cái này cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao thì trong mắt người nước ngoài, người Trung Quốc ai ai cũng giống nhau.

Người Trung Quốc ở London mà Khương Tri Ly biết không nhiều, nơi cô thực tập cũng có chút hẻo lanh, người Trung Quốc cũng không hay đến đây.

Người duy nhất sẵn sàng mạo hiểm tính mạng của mình để cứu cô, chắc chỉ có Hàn Tử Ngộ, người thường xuyên đưa đón cô tan làm.

Sau lần đó, đối mặt với vị ân nhân cứu mạng mình, Khương Tri Ly không thể không chút lưu tình mà từ chối tấm lòng của anh ta như trước được nữa. Sau khi nhà họ Hàn xảy ra chuyện, Hàn Tử Ngộ lại dùng mọi cách để cầu xin cô, hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ từ nhà họ Khương để vượt qua khoảng thời gian khó khăn này.

Cuối cùng, Khương Tri Ly cũng đã gật đầu.

Xem như là trả nợ khoản ân tình mà anh cứu cô, cô nghĩ vậy.

Nhưng mà cô cũng đã nói rất rõ ràng với Hàn Tử Ngộ, hôn ước này chỉ có thời hạn một năm, hơn nữa cũng chỉ là hôn ước trên danh nghĩa, hai bên có thể đề xuất hủy bỏ hôn ước bất cứ lúc nào. Hay nói cách khác, một khi anh phải lòng người khác, chỉ cần anh thẳng thắn nói chia tay với cô, cô sẽ đồng ý ngay.

Mà bây giờ, sự thật đẫm máu đang bày ra trước mắt cô, dù cho ban đầu Hàn Tử Ngộ đã bất chấp nguy hiểm cứu cô một mạng, nhưng mà hiện tại anh rõ ràng đã thay lòng, còn quang minh chính đại vả vào mặt cô.

Cô đã từng cảm động, cũng từng mềm lòng với anh, vào giờ phút này những thứ ấy đều trở nên ngu xuẩn, giống như một trò đùa vậy.

Sau vài giây đầu óc trống rỗng, lý trí vừa bị cơn tức giận nhấn chìm giờ đây đã quay trở lại.

Cô sẽ không vội vàng lên bắt gian đâu, khách sạn nhiều người như vậy, cô không muốn để người khác xem kịch vui vô ích.

Bọn họ không biết xấu hổ, nhưng cô biết, Khương gia cũng vậy.

Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn hai người đang đi về phía thang máy, Khương Tri Ly lấy lại bình tĩnh, cô mở điện thoại lên rồi chụp ảnh.

Tiếng "Tách tách" vang lên, bóng lưng hai người đứng cạnh nhau, cùng với một bên mặt của Hàn Tử Ngộ, đều đã nằm trong điện thoại cô.

-

Sau khi trở lại phòng, Khương Tri Ly mở một chai nước suối, uống thuốc cảm mà cô vừa mua xong, sau đó mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Hơn một giờ sau, cô tỉnh lại lần nữa, trạng thái tinh thần so với vừa nãy đúng là tốt hơn một chút.

Cô cầm điện thoại lên, mở WeChat vào khung trò chuyện với Hàn Tử Ngộ, cô gõ một dòng chữ: Quán cà phê dưới tầng một khách sạn, tôi đợi anh.

Gửi xong tin nhắn, Khương Tri Ly lại từ từ mở máy tính lên, xử lý các email chưa đọc trong hộp thư, cẩn thận dặm lại lớp trang điểm, đảm bảo dáng vẻ bây giờ của cô nhìn không ra chút tiều tụy nào, vẫn xinh đẹp động lòng người như mọi ngày.

Đã hơn nửa giờ từ khi tin nhắn được gửi đi, cô mới nhàn nhã đi xuống quán cà phê dưới tầng.

Không hổ là khách sạn cao cấp, quán cà phê mở bán 24/24.

Đêm đã khuya, trong quán cà phê gần như không có khách, Khương Tri Ly vừa liếc mắt đã nhìn thấy Hàn Tử Ngộ đang ngồi ở đó.

Tóc anh ta còn chưa sấy khô, lúc nhìn thấy Khương Tri Ly, ánh mắt hốt hoảng né tránh.

Không cần hỏi nhiều, câu trả lời đã quá rõ ràng.

Khương Tri Ly ngồi xuống đối diện anh ta, cô bưng ly cà phê lên khẽ nhấp một ngụm, sau đó khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng lên, khẽ cười nói: "Sao nào, tôi quấy rầy anh rồi à?"

Nhìn thấy nụ cười quyến rũ của cô, Hàn Tử Ngộ bỏ qua giọng điệu gai góc, trong lòng anh ta khẽ run lên, bỗng nhiên có chút hối hận.

"Ly Ly, anh..."

Anh ta còn chưa nói xong, Khương Tri Ly đã nghĩ đến rất nhiều khả năng. Bất kể anh ta ăn năn hối lỗi cũng được, nói câu xin lỗi cũng được, cho dù anh ta có ngoại tình hay không thì hôn ước này cũng sẽ kết thúc. Cho dù bây giờ cô đang đứng ở nền tảng đạo đức* cao hơn, cô cũng không có ý định truy cứu, bởi vì cô không quan tâm.

(*) Nền tảng đạo đức cao, theo cách nói đạo đức hoặc chính trị, đề cập đến tình trạng được tôn trọng vì vẫn còn đạo đức, và tuân thủ và duy trì tiêu chuẩn công bằng hoặc tốt đẹp được công nhận rộng rãi.

Yết hầu Hàn Tử Ngộ cuộn lại, anh kiên quyết nói: "Chúng ta hủy bỏ hôn ước đi."

Khương Tri Ly nheo mắt, đôi mắt hồ ly hơi nhướng lên, cô tức giận bật cười: "Hủy bỏ hôn ước? Đây không phải là lời thoại của tôi sao?"

Hàn Tử Ngộ nhìn chằm chằm cô, muốn nói nhưng lại thôi.

Nếu như Khương Tri Ly không phải vì đang bệnh mà đoán sai, thứ cảm xúc trong mắt Hàn Tử Ngộ bây giờ gọi là đồng cảm.

Bên ngoài mưa to như vậy, rơi hết vào đầu anh ta rồi à??

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Khương Tri Ly, giọng điệu của Hàn Tử Ngộ cũng dịu đi: "Ly Ly, lần này là anh có lỗi với em, anh sẽ xử lý chuyện hai chúng ta giải trừ hôn ước với ba mẹ hai bên. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tính cách của chúng ta không hợp, chúng ta vẫn là nên trở lại làm bạn, đối xử tốt với nhau."

"?"

Khương Tri Ly giận đến bật cười, hóa ra thật sự có người khi đã tồi tệ thì lại tồi tệ một cách rõ ràng như vậy.

"Nhưng nếu sau này em hối hận, vẫn có thể đến tìm anh, anh sẽ giúp em."

".....?"

Lời anh ta nói càng ngày càng trở nên quá quắt, Khương Tri Ly cảm thấy đau đầu, cô nhìn ra được trong lời nói của anh có ẩn ý gì, cô lạnh giọng hỏi: "Anh có ý gì?"

Hàn Tử Ngộ mím chặt môi, rõ ràng không muốn nói nhiều, "Không có gì."

Nói xong, anh ta đứng dậy định rời đi, "Anh đi trước, em về sớm một chút, chăm sóc cho bản thân mình thật tốt."

"Chờ một chút."

Bước chân Hàn Tử Ngộ dừng lại, vừa quay đầu lại, một dòng nước ấm đập vào mặt.

Bị tạt cà phê đầy mặt, Hàn Tử Ngộ trợn tròn mắt khiếp sợ, còn chưa kịp hoàn hồn lại, Khương Tri Ly đã nhanh hơn một bước rời đi, chỉ để lại một câu nói bông đùa giễu cợt.

"Có thời gian thuê phòng, không bằng lắc hết nước trong não ra đi."

-

Cả đêm, Khương Chi Ly nằm trằn trọc trên giường, trong đầu chỉ vang vọng câu nói hàm ý không rõ ràng kia của Hàn Tử Ngộ, còn có vẻ mặt thông cảm kia, cô tức giận đến nửa đêm vẫn chưa ngủ được.

Cũng nhờ anh mà Khương Tri Ly bị cơn giận che mờ mắt, cuối cùng cô không còn lo lắng việc Phó Bắc Thần có nhận ra cô hay không.

Mãi đến nửa đêm, nhờ có thuốc cảm, cô mới chợp mắt được một lúc.

Sáng sớm tỉnh dậy, cơn mưa bên ngoài đã tạnh nhưng thời tiết bên ngoài vẫn âm u như vậy, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

Trong lòng cô bỗng dâng lên cảm giác bất an, Khương Tri Ly nghĩ một lúc, cô hủy bỏ kế hoạch đi xem phòng hôm nay, định ở lại khách sạn tiếp tục vẽ bản thiết kế còn đang dang dở.

Một lúc sau, điện thoại rung lên.

Khương Tri Ly cầm điện thoại lên, nhìn thấy tên hiện trên màn hình, cô khẽ thở dài rồi mới bắt máy.

"Cậu."

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam trung niên ôn hòa, "Ly Ly này, cậu nghe nói ngày hôm qua con về nước? Sao không có nói cho cậu, cậu ra sân bay đón con."

Khương Tri Ly rũ mắt xuống, cô khéo léo trả lời: "Hôm qua con về muộn, để cậu đến đón thì phiền cậu quá."

Nghe vậy, Thẩm Hoành Quang khẽ thở dài, cảm thấy có chút bất lực, "Đứa nhỏ này, phiền cái gì chứ. Cậu đến đón con chẳng phải là chuyện nên làm sao? Một mình con ở bên ngoài nhiều năm như vậy, cũng không thường xuyên về nhà....."

Nghe Thẩm Hoành Quang nói luyên thuyên ở đầu bên kia, trong lòng Khương Tri Ly có chút cảm kích.

Công bằng mà nói, Thẩm Hoành Quang đã làm tròn trách nhiệm một người cậu với cô. Sau khi nhà họ Khương xảy ra chuyện, Thẩm Hoành Quang còn muốn đưa cô về nuôi, nhưng mà mợ cô, Nghiêm Huệ, còn có Thẩm Tư Huyên, bọn họ kiên quyết từ chối.

Cô không muốn làm khó cậu, Khương Tri Ly liền chủ động đề nghị ra nước ngoài.

Mà mấy năm nay, Thẩm Hoành Quang đối xử với cô rất tốt, không vì Nghiêm Huệ với Thẩm Tư Huyên mà đối xử hời hợt với cô. Vì thế đối với vị trưởng bối này, Khương Tri Ly vô cùng tôn kính, cảm kích.

"Ngày mai con sẽ về nhà thăm cậu...."

Đang nói được một nữa thì bên trong điện thoại có tiếng sột soạt, giống như là có ai bên cạnh giật lấy điện thoại.

Ngay sau đó, giọng nói của Nghiêm Huệ từ bên trong truyền đến.

"Đợi đến ngày mai làm gì, hôm nay đi, đến thẳng công ty, tôi với cậu cô đều ở đây. Công ty gặp chút vấn đề, cô là cổ đông thì phải đích thân đến đây một chuyến, chúng ta gặp mặt rồi nói."

Thẩm Hoành Quang nhẹ giọng quở trách: "Thái độ của bà là thế nào, nói dễ nghe một chút không được à?"

Nghiêm Huệ hừ một tiếng: "Ông cứ làm người tốt đi, công ty sắp xong rồi, sao có thể để cho nó làm như không có chuyện gì mà hưởng thụ cuộc sống?"

Mặc dù Thẩm Hoành Quang cố gắng che đi micro, tiếng nói từ bên kia vẫn truyền rõ ràng đến tai Khương Tri Ly.

"Bây giờ con qua đó." Nói xong câu này, Khương Tri Ly cúp điện thoại, cô cau mày.

Quả nhiên, dù là phúc hay họa thì tai họa lần này không thể tránh khỏi. Thị phi lần này cô không tránh được rồi.

Trang điểm đơn giản xong, Khương Tri Ly đón xe đến tòa nhà của tập đoàn Khương thị.

Quanh năm cô sống ở nước ngoài, không thường xuyên đến công ty, mấy năm nay, nhân viên cũ đã rời đi không ít, hôm nay cũng chẳng có mấy người có thể nhận ra cô.

Nghiêm Huệ đã nhờ người ra đón, vì thế Khương Tri Ly đi thang máy lên phòng họp trên tầng 32 mà không gặp chút trở ngại nào.

Phòng họp lớn như vậy, ngoại trừ Thẩm Hoành Quang và Nghiêm Huệ, còn có một vài cổ đông khác của công ty. Thẩm Hoành Quang hình như đã già hơn một chút so với lần cuối cô gặp, mà Nghiêm Huệ, chân mày thanh mảnh, khuôn mặt cay nghiệt, mặc cả bộ Chanel trên người, phong thái vô cùng rạng rỡ.

Thẩm Hoành Quang là người duy nhất đứng dậy đón cô, nhưng nụ cười trên khuôn mặt ông có chút cứng đờ, "Ly Ly đến rồi."

Khương Tri Ly quét mắt nhìn xung quanh, cô càng lúc càng cảm thấy bất an.

Thứ đang chờ đợi cô, là một bữa tiệc Hồng Môn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play