Chu Tuyết thực sự rất nhớ Tạ Khinh Hàn, nhưng trên mặt vẫn không dám biểu hiện quá rõ ràng. Tạ Khinh Hàn không nói chuyện cùng cô, cô cũng sẽ không chủ động mở miệng, cả đường về nhà đều im lặng.
Khiến cô thất vọng chính là Tạ Khinh Hàn hoàn toàn không nói đến chuyện cô thi đại học, cũng không hỏi cô có thi được không, giống như hoàn toàn quên mất chuyện cô vừa thi đại học vậy.
Tới giờ ăn cơm, Tạ Huyền Thanh nói chuyện với Tạ Khinh Hàn trên bàn cơm: “Con về đúng lúc lắm. A Tuyết vừa mới thi đại học xong, chúng ta định tổ chức một bữa tiệc chúc mừng cho con bé. Đến lúc đó sẽ mời cổ đông trong công ty và một số bạn bè thân thiết đến, nhân cơ hội đó chính thức giới thiệu con bé với mọi người. Con có ý kiến gì không?”
Tạ Huyền Thanh hỏi ý Tạ Khinh Hàn vì sau khi chính thức thừa nhận, Chu Tuyết chính là em gái con vợ lẽ danh chính ngôn thuận của Tạ Khinh Hàn, có quan hệ anh em với Tạ Khinh Hàn, tương lai cổ phần công ty cũng được chia cho Chu Tuyết.
Nhưng Tạ Khinh Hàn vất vả điều hành công ty, tất nhiên phải hỏi qua ý kiến của anh.
Không ngờ Tạ Khinh Hàn rất thoải mái, chủ động đảm nhận: “Để con xử lý cho.”
Anh sẵn sàng giới thiệu Chu Tuyết cho tất cả cổ đông trong công ty biết, tuyên bố mối quan hệ anh em của hai người, cố gắng cắt đứt ý niệm của cô.
Ngay lúc này chính Tạ Khinh Hàn không ngờ được sẽ có một ngày anh kéo Chu Tuyết về bên mình, đến lúc đó mới biết hối hận, hận người khác nói Chu Tuyết là em gái anh, khi có người đến xin phép hẹn hò với Chu Tuyết, còn lạnh lùng nói một câu: “Cô ấy sẽ không thích mẫu người như cậu đâu.”
Không ai biết rõ Chu Tuyết thích loại người gì hơn anh. Khi cô yêu anh nhất, mỗi ngày cô đều cố gắng khiến anh động lòng. Đáng tiếc sau này anh và Chu Tuyết xích mích, Chu Tuyết giận dỗi bỏ đi, hẹn hò với những người đàn ông khác nhau, lúc đó anh thật sự không biết Chu Tuyết có còn yêu mình không.
Nhưng những chuyện này đều là tương lai, trước mắt anh không hề có ý định yêu đương với Chu Tuyết, chỉ biết Chu Tuyết có tình cảm không nên có với mình, muốn mượn cơ hội này cắt đứt toàn bộ suy nghĩ trong đầu cô.
Nhưng Chu Tuyết không ngốc, cô biết nếu chính thức được công bố với mọi người thì kiếp này cô chỉ có thể là em gái của Tạ Khinh Hàn, không có khả năng nào khác.
Nhìn thấy Tạ Khinh Hàn dễ dàng đồng ý như vậy, cô rất buồn. Anh dễ dàng đồng ý, rõ ràng là không có chút tình cảm nào với cô.
Cô chịu đựng nỗi buồn trong lòng mà từ chối, “Em không định tổ chức tiệc chúc mừng, cũng không định đi đăng ký hộ khẩu nhà họ Tạ của anh.”
“A Tuyết —” Lòng Hà Lệ Trân không khỏi chùng xuống khi nghe Chu Tuyết nói câu này, bà buồn bã nhìn con gái, “A Tuyết, con vẫn không muốn tha thứ cho mẹ sao?”
Chu Tuyết mím môi không nói gì.
Truyện Quân SựKhông khí trên bàn ăn bỗng trở nên nặng nề, Tạ Huyền Thanh vội vàng hòa giải, cười nói: “Được rồi, được rồi, nếu A Tuyết còn chưa chuẩn bị xong thì chúng ta đừng vội, sau này vẫn còn cơ hội mà.” Lại nói: “Nhưng tiệc chúc mừng vẫn phải tổ chức, đó là ưu tiên hàng đầu bây giờ. “
Chu Tuyết nói: “Cảm ơn chú nhưng cháu không định tổ chức tiệc đâu ạ.”
Sau khi nói ra ý kiến của mình, cô đứng dậy rời bàn ăn, đi lên lầu.
Bữa ăn cuối cùng lại mất vui, không ai biết chính xác điều gì không hợp với mong muốn của Chu Tuyết. Hà Lệ Trân nghĩ rằng con gái vẫn không chịu tha thứ cho mình, trong lòng cực kỳ khổ sở.
Chỉ có Tạ Khinh Hàn biết Chu Tuyết đang nghĩ gì. Anh tự mình rót rượu đỏ vào ly, thoạt nhìn không chút để ý, cũng không nói lời nào.
Chu Tuyết về phòng, ngồi trên chiếc ghế mây ngoài ban công hóng gió. Cô cuộn người lại, ôm lấy đầu gối, thẫn thờ nhìn một gốc cây tươi tốt.
Cô cảm thấy như có một hòn đá đè nặng trong lòng, cực kỳ phiền muộn. Lần đầu tiên nếm trải mùi vị của tình yêu đơn phương, thật sự rất khó chịu.
Nhưng cô không dám thổ lộ với Tạ Khinh Hàn. Với sự hiểu biết của mình về anh, nếu biết cô có suy nghĩ không an phận với mình, cho dù không nói lời khó nghe với cô thì từ nay về sau cũng sẽ tránh mặt cô.
Anh ấy quá chính trực, sẽ không yêu em gái mình.
Chu Tuyết ở trong phòng ngủ một lúc lâu, đến 10 rưỡi tối, dì Bạch mang đồ ăn khuya đến nói: “Bà chủ thấy cô không ăn cơm tối, lo lắng cô đói bụng nhưng sợ cô còn tức giận nên không dám tự mình mang lên cho cô, đành phải nhờ tôi mang lên.”
Chu Tuyết nghe vậy thì không khỏi sửng sốt, lúc này cô mới ý thức được hành động tối nay của mình có thể khiến mẹ hiểu lầm. Cô thẹn trong lòng, hỏi dì Bạch, “Bà ấy đang ở đâu ạ?”
“Ai?” Dì Bạch sửng sốt một chút rồi hỏi lại, “Ý cô là bà chủ? Bà chủ đang ở phòng khách, ông chủ cũng ở cùng bà chủ.”
Chu Tuyết xuống lầu, lúc đi tới cầu thang thì thấy mẹ mình dựa vào vai chú Tạ khóc thầm, chú Tạ ôm vai bà, cúi đầu an ủi.
Đó là một cảnh tượng rất ấm áp, Chu Tuyết không biết mình có nên cắt ngang họ hay không, ngay khi cô quay người định về phòng thì Hà Lệ Trân đã nhìn thấy cô, vội vàng gọi cô lại, “A Tuyết —”
Chu Tuyết bất lực, biết tối nay dù thế nào cũng phải ngồi nói chuyện rõ ràng với mẹ. Cô đành phải xuống lầu.
Tạ Huyền Thanh thấy cô đi xuống thì mỉm cười, đứng lên nói: “A Tuyết, con xuống đúng lúc lắm, chú đang có điện thoại, cháu ở cùng mẹ nhé.”
Sau đó đi lên lầu trước, để lại phòng khách cho họ.
Chu Tuyết nhìn bóng dáng Tạ Huyền Thanh khuất dần, sau đó quay lại, chưa kịp nói gì thì Hà Lệ Trân đã nắm lấy tay cô, “A Tuyết, đến đây ngồi đi.”
Chu Tuyết cùng mẹ ngồi xuống, ánh mắt rơi vào bàn tay Hà Lệ Trân đang nắm lấy tay mình. Có lẽ bởi vì từ nhỏ cô không được lớn lên bên cạnh mẹ nên dù sau ngần ấy thời gian, mối quan hệ giữa cô và Hà Lệ Trân vẫn không thân thiết. Mỗi lần bà muốn nắm tay cô, cô nhất định sẽ né tránh. Cô vẫn chưa quen với việc thân mật với bà.
Nhưng bây giờ, nhìn đôi mắt đỏ hoe của bà, cô bỗng nhiên không nỡ, hiếm khi không rút tay ra, để mặc bà nắm.
Hà Lệ Trân luôn cảm thấy có lỗi với con gái, biết rằng tối nay cô không vui, bà nói chuyện một cách cẩn thận, “A Tuyết, mẹ xin lỗi, mẹ nên thảo luận chuyện này với con trước. Tùy tiện quyết định như vậy, không để ý đến ý kiến của con là lỗi của mẹ, đừng giận mẹ được không? “
Bà nhìn Chu Tuyết, gần như cầu xin.
Chu Tuyết nhìn bà, cảm thấy không đành lòng. Thật ra từ lâu cô đã còn không trách bà nữa.
Không phải lúc đầu bà không muốn cô, bà đã phải chịu đựng rất nhiều trong suốt những năm qua.
Chỉ là cô hận Hà Lệ Trân nhiều năm như vậy, bây giờ thật sự không thể thân thiết với bà được.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô muốn tổn thương bà. Cô nói, “Mẹ hiểu lầm rồi, con không hề tức giận. Con chỉ không muốn gặp nhiều người, cũng không cần bữa tiệc chúc mừng, gia đình chúng ta ăn một bữa ăn đơn giản là được. “
Đây là lần đầu tiên Chu Tuyết nói về “gia đình”, Hà Lệ Trân nghe mà rơm rớm nước mắt, bà nắm chặt tay Chu Tuyết, liên tục gật đầu, “Được rồi, con muốn làm gì thì làm. A Tuyết, mẹ chỉ muốn con vui vẻ thôi. “
Chu Tuyết mỉm cười.
Đêm đó, Chu Tuyết trò chuyện với Hà Lệ Trân rất lâu trong phòng khách. Bà hỏi cô đã sống thế nào trong những năm bà không ở bên cạnh, bà muốn biết nhiều hơn về quá trình trưởng thành của con gái mình.
Trên thực tế, tuổi thơ của Chu Tuyết rất cô đơn, mỗi ngày đối với cô đều rất dài và khó khăn.
Làm sao cô có thể nói với bà ấy rằng cô chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc, chưa bao giờ cảm thấy ấm áp và chưa bao giờ được yêu thương. Cô phải làm tất cả việc nhà, mười bốn tuổi đã tự mình tìm được cách kiếm tiền. Cô bỏ học trung học, trở nên nổi loạn, mỗi ngày tụ tập vui chơi với đám bạn xấu, hút thuốc uống rượu đủ cả, là một cô gái hư hỏng trong mắt người lớn, một đứa trẻ ngoan ngoãn sẽ không bao giờ được chơi với cô.
Những chuyện này quá nhàm chán, Chu Tuyết không muốn nói nhiều, chỉ chọn một vài chuyện thú vị kể cho Hà Lệ Trân, “Lúc mười sáu tuổi, con gặp mấy người bạn, thường cùng nhau ra bãi biển ngắm bình minh, cho chim hải âu ăn, mặt trời mọc vàng rực. Có rất nhiều ảnh nhưng con để ở nhà không mang theo, sau này có dịp con sẽ cho mẹ xem. “
Hà Lệ Trân nhìn con gái, hốc mắt ẩm ướt, bà không nhịn được vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào má con gái, giọng nói nghẹn ngào: “A Tuyết lúc mười sáu tuổi trông như thế nào? Có xinh đẹp như bây giờ không? “
Chu Tuyết đáp: “Con không biết. Nhưng lúc đó đã có rất nhiều người theo đuổi con.”
Hà Lệ Trân mỉm cười nhìn con gái mình, đôi mắt vẫn còn rưng rưng, ”Thật sao? A Tuyết đã từng có bạn trai chưa?”
Chu Tuyết nói: “Chưa ạ. Bọn họ đều quá trẻ con, con không thích bọn họ.”
Hà Lệ Trân nhìn cô con gái duyên dáng yêu kiều trước mặt mà lòng xót xa vô cùng. Bà đã không ở cạnh con gái mình, không nhìn cô lớn lên từng chút, chưa từng nghe cô tâm sự về giấc mộng thiếu nữ, không thể đồng hành cùng cô trong quá trình trưởng thành. Bà đã bỏ lỡ quá nhiều, đó là ân hận cả đời bà.
Chu Tuyết nhìn Hà Lệ Trân nhìn cô khóc, hỏi: “Mẹ đang nghĩ gì vậy?”
Hà Lệ Trân đưa tay lau nước mắt: “Mẹ chỉ chợt nghĩ rằng mình là người mẹ vô trách nhiệm nhất trên đời, chưa từng có mặt trong tuổi thơ của con một ngày nào.”
Trước kia Chu Tuyết rất ghét mẹ mình, nhưng bây giờ cô đã hiểu rõ mọi chuyện, an ủi bà: “Không trách mẹ được, mẹ không cần tự trách bản thân mình.”
Làm sao Hà Lệ Trân có thể không tự trách mình, nhưng bà cũng biết ơn vì dù sao ông trời cũng đối xử tốt với bà, để sau này bà vẫn có thể ở cạnh cùng con gái.
Có thể nhìn thấy con gái học đại học, kết hôn và sinh con trong tương lai chính là điều an ủi bà.
Đêm đó, Chu Tuyết lần đầu tiên ngồi nói chuyện nghiêm túc với Hà Lệ Trân, nghe bà kể rất nhiều chuyện, nhưng Chu Tuyết biết rằng, cũng giống như cô, bà chỉ nói về những chuyện vui, không hề phàn nàn với cô về những ngày khốn khó trước đây.
Nếu bà không nói, cô cũng không hỏi. Có một chuyện cô không nhịn được mà hỏi: “Chú Tạ nói đã cùng mẹ đi trị bệnh ở Vancouver ba năm. Lúc đó mẹ bị bệnh gì? Bây giờ đã khỏi chưa?”
Hàn Lệ Trân im lặng một lúc, lâu đến nỗi Chu Tuyết nghĩ bà không muốn nói nên lên tiếng: “Mẹ không muốn nói cũng không sao.”
Hà Lệ Trân lắc đầu: “Không có gì là không thể nói được. Chỉ là khoảng thời gian trước đó quá tồi tệ nên mẹ gặp vấn đề cả về thể chất lẫn tinh thần.”
Chu Tuyết yên lặng lắng nghe.
“Lúc đó mẹ rất suy sụp, không muốn sống nữa, không còn gì lưu luyến. Chính chú Tạ của con đã ép mẹ đến Vancouver chữa trị”.
“Chú Tạ nói ban đầu mẹ rất không phối hợp.”
“Đúng vậy. Khi đó mẹ không muốn điều trị.”
Chu Tuyết hỏi: “Mẹ không muốn sống để gặp con sao?”
Hà Lệ Trân lắc đầu, nhớ lại quá khứ, chậm rãi nói: “Lúc đó mẹ rất tuyệt vọng, không biết phải sống thế nào.”
Bà không thể nói với A Tuyết đến nằm mơ bà cũng muốn gặp cô. Nhưng lúc đó bà đang bế tắc, nghĩ rằng mình là một tội nhân dính vết nhơ, không đủ tư cách để gặp A Tuyết.
Lúc đó không còn người thân nào, chỉ cảm thấy cuộc đời quá khắc nghiệt, không muốn tiếp tục nữa.
“Lúc đó tâm trạng mẹ tệ đến mức luôn mất bình tĩnh, ngày nào cũng đập phá đồ đạc. Chú Tạ của con sau này còn nói đùa với mẹ, nói rằng mẹ chuẩn bị đập phá hết mọi thứ trong nhà của ông ấy.”
“Nhưng mẹ lúc đó còn chưa tỉnh táo, phải không ạ?”
Hà Lệ Trân lắc đầu, “Là không thể khống chế được. Mẹ không thể kiểm soát hành vi và cảm xúc của mình.”
“Nó không tốt cho tình trạng của mẹ.”
“Phải. Mẹ đã cố gắng rút ống truyền dịch, chạy ra khỏi bệnh viện vào nửa đêm, đứng trên tầng cao nhất, nghĩ về cuộc sống của mình.”
“Chính chú Tạ đã cứu mẹ.”
“Ừ. Ông ấy sợ tới mức toát cả mồ hôi hột. Từ đó đến nay không dám rời xa mẹ một giây.”
Chu Tuyết chân thành nói: “Chú Tạ là một người đàn ông tốt.”
Hà Lệ Trân gật đầu, nghĩ đến những năm tháng đó, nghĩ đến Tạ Huyền Thanh, không kiềm được mà bật khóc. Bà nhìn đứa con gái duyên dáng đang ngồi trước mặt mình, càng cảm thấy sâu sắc rằng thực ra số phận đã đối xử rất tốt với bà.
Chu Tuyết nhìn Hà Lệ Trân, lo lắng hỏi: “Vậy bây giờ mẹ đã khỏi hẳn chưa?”
Hà Lệ Trân nói, “Đã chữa khỏi rồi.” Bà thở dài, “Phải cảm ơn chú Tạ của con. Kiên nhẫn cả đời ông ấy đều dành hết cho mẹ.”
Chu Tuyết thấy nhẹ nhõm, mím môi cười: “Chú Tạ chỉ thấy biết ơn vì cuối cùng cũng giữ được mẹ ở bên cạnh chú ấy mãi mãi.”
Hà Lệ Trân mỉm cười, nghiêng người về phía trước, dùng hai tay nắm lấy tay con gái, nhìn cô đầy mong đợi, “Còn con? Con cũng nguyện ý ở bên cạnh mẹ mãi mãi sao?”
Nghĩ đến Tạ Khinh Hàn, Chu Tuyết im lặng hồi lâu nói: “Con không muốn vào hộ khẩu nhà họ Tạ.”
“Tại sao?”
Chu Tuyết không thể nói rằng bởi vì Tạ Khinh Hàn, cô không muốn làm anh em với anh. Cô chỉ có thể nói: “Con đã trưởng thành rồi, không cần người giám hộ nữa. Con có thể sống với mẹ nhưng con không muốn nhập hộ khẩu họ Tạ”.
Hà Lệ Trân không hiểu tại sao A Tuyết lại cố chấp như vậy nhưng bà rất mãn nguyện sau khi nghe thấy cô nói sẵn sàng sống với mình. Bà gật đầu, “Được rồi, nếu con không muốn thì mẹ sẽ không ép con. Chỉ cần con vui vẻ, thế nào cũng được. “
Chu Tuyết mím môi cười. Đột nhiên, cô nghĩ tới một chuyện khác, tò mò hỏi: “À mà… mẹ của Tạ Khinh Hàn ở đâu ạ?”
Hà Lệ Trân nói, “Bà ấy và chú Tạ của con là một cuộc hôn nhân thương mại, ly hôn từ rất sớm. Lúc đó Khinh Hàn mới ba tuổi.”
Chu Tuyết ngạc nhiên, Tạ Khinh Hàn cũng có số phận như cô.
“Bà ấy vẫn còn sống ạ?”
“Ừm. Ở Hoa Kỳ, kết hôn với một người Trung Quốc.”
“Chưa bao giờ nghe Tạ Khinh Hàn nhắc tới mẹ mình.”
“Khinh Hàn rất chín chắn, hiếm khi đề cập đến chuyện gia đình”.
“Anh ấy với mẹ mình thế nào?”
Hà Lệ Trân cười nói: “Những chuyện này con nên hỏi Khinh Hàn, mẹ cũng không biết nhiều.”
Chu Tuyết bĩu môi, “Anh ấy sẽ không nói cho con đâu.”
Cô chắc chắn Tạ Khinh Hàn sẽ không tâm sự với mình. Nếu cô hỏi, anh nhất định sẽ nói: “Đừng hỏi về chuyện riêng của anh.”
Cô gần như có thể tưởng tượng ra cảnh đó.
Tối đó, Chu Tuyết nằm trên giường, mất ngủ đến rạng sáng, liên tục thở dài.
Cô nhớ Giang Cẩn Lâm đã nói với cô, “A Tuyết, mình khuyên cậu nên dừng lại càng sớm càng tốt. Từ những gì mình biết về Tạ Khinh Hàn, cậu không phải mẫu người anh ấy thích đâu.”
Đây là lần đầu tiên cô muốn gặp những người bạn gái cũ của Tạ Khinh Hàn. Cô không biết Tạ Khinh Hàn thích mẫu người nào nhưng cô có thể cố gắng giống bọn họ.