Lời nói của Tạ Khinh Hàn khiến Chu Tuyết dừng lại.

Cô rất khó hiểu, quay đầu lại nhìn anh, nghi hoặc hỏi: “Tôi nói quay về lúc nào?”

Tạ Khinh Hàn đi tới trước mặt cô. Chưa bao giờ anh nhìn cô một cách chăm chú, thâm trầm như vậy, trong ánh mắt dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ hỏi một câu,” Em tính ở bên này đến bao giờ? Chu Tuyết, em chơi đủ chưa? “

Coi cô là đứa trẻ bướng bỉnh.

Chu Tuyết đột nhiên rất muốn cười, cô nhìn Tạ Khinh Hàn, cười lạnh nói, ” Tạ Khinh Hàn, anh làm anh trai chưa đủ à? Bây giờ còn muốn giáo huấn tôi. Anh có tư cách gì? Tôi đã không còn liên quan gì tới Tạ gia mấy người nữa, anh với tôi cũng đâu có quan hệ gì với nhau. Tạ Khinh Hàn, anh dựa vào cái gì mà đòi quản tôi? “

Chưa từng nghĩ tới đời này còn có thể một lần nữa gặp được Tạ Khinh Hàn. Cũng không ngờ rằng, sau một thời gian dài như vậy, hai người gặp mặt vẫn sẽ cãi nhau

Chu Tuyết bỗng nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, cô không muốn tiếp tục tranh cãi với Tạ Khinh Hàn nữa, không nói gì mà quay người bước vào căn hộ

Tạ Khinh Hàn đứng ở bên ngoài, nhìn bóng lưng Chu Tuyết, cho đến khi cô bước vào thang máy, anh cũng không lên tiếng gọi cô nữa.

Chu Tuyết không biết mình về đến nhà như thế nào. Khoảnh khắc cô đóng cửa lại, chỉ cảm thấy vô cùng vô cùng mệt mỏi. Đầu óc cô trống rỗng, như một con robot mà cởi áo khoác và khăn quàng cổ ném lên sô pha, đi chân trần vào phòng ngủ, nằm lên giường.

Toàn bộ đèn trong phòng đều không bật, chỉ có ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào. Chu Tuyết nằm trên giường, ngây ngốc nhìn trần nhà.

Hai tay cô đặt lên bụng, lồng ngực vì cảm xúc kích động mà phập phồng dữ dội

Cảm xúc vẫn luôn kìm nén cuối cùng cũng bộc phát

Cho dù cô đã yêu qua bao nhiêu người, cho dù ba năm qua có hỗn loạn ra sao, bản thân cô luôn biết rằng mình vẫn yêu Tạ Khinh Hàn. Hơn nữa, căn bản là hết thuốc chữa, ai cũng không thể thay đổi.

Có một năm, Giang Cẩn Lâm tới New York làm việc, thuận tiện đi thăm cô. Nhìn thấy bạn trai của cô lúc đó, lại nhìn cô hồi lâu rồi nói, ” Chu Tuyết, cậu đúng thật là hết thuốc chữa”

Chu Tuyết giả vờ không hiểu, “ Mình chả hiểu cậu nói gì hết “

Giang Cẩn Lâm liếc nhìn cô một cái, giọng điệu trách cứ, ” Cậu đang làm cái gì? Tìm thế thân của Tạ Khinh Hàn sao? “

Chu Tuyết ôm đầu gối ngồi trên ghế ở ban công hút thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu, thật lâu cũng không trả lời Giang Cẩn Lâm.

Giang Cẩn Lâm rất khó hiểu: “Tạ Khinh Hàn rốt cuộc có gì tốt mà cậu yêu anh ta đến vậy? “

Chu Tuyết cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn Giang Cẩn Lâm, ” Thế Khương Vân Tụ có gì tốt mà cậu mê muội cô ấy đến thần hồn điên đảo? “

Giang Cẩn Lâm bị hỏi như vậy, nhíu mày nhìn cô.

Chu Tuyết nói: ” Thích một người, căn bản là không cần lý do, mình thật sự hy vọng có ai đó sẽ giúp mình quên đi Tạ Khinh Hàn “

Giang Cẩn Lâm nhìn cô một lúc lâu,sau đó không biết đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi cô:” Cậu sẽ không phải gọi tên Tạ Khinh Hàn đấy chứ? ”

“ Ừ” Chu Tuyết sững sờ nhìn tàn thuốc đang cháy dở giữa hai ngón tay, nhẹ nhàng nói:” Không biết đã gọi tên anh ấy bao nhiêu lần rồi ”

Chỉ khi nghĩ về Tạ Khinh Hàn, mới có thể tiếp tục.

Không biết đã bao lần từ trong giấc mộng xuân tỉnh lại, nằm trên giường ngơ ngác nhìn trần nhà.

Không biết bao nhiêu lần cầm điện thoại lên muốn gọi cho Tạ Khinh Hàn, muốn hỏi anh ấy có nghĩ tới cô không

Thật may là bản thân nhịn được

Cứ như vậy mà ba năm trôi qua, một năm trở lại đây, cô dần dần học được khống chế chính mình, không còn thường xuyên nghĩ tới Tạ Thanh Hàn nữa

Tưởng rằng cứ như vậy thì sớm hay muộn cũng sẽ có ngày cô có thể buông bỏ hoàn toàn. Nhưng đâu thể ngờ, Tạ Khinh Hàn lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô. Mọi sự cố gắng của cô suốt ba năm qua, đêm nay đã hoàn thành trở nên vô ích

Chu Tuyết vô cùng đau đớn, mất ngủ cả đêm, mãi đến rạng sáng mới nhớ ra hôm nay còn có hẹn với đồng nghiệp bàn bạc vụ án

Cô trong trạng thái cực kỳ mệt mỏi mà xuống khỏi giường, vào phòng tắm rửa mặt, đến công ty chuyện đầu tiên là pha cho bản thân một ly cà phê đen đầy

Đồng nghiệp thấy cô uống cả ly cà phê đầy, quan tâm hỏi: ” Tối qua không ngủ ngon à? “

Chu Tuyết gật đầu, “ Ừ, mất ngủ.”

Cô ngồi xuống ghế và lấy tài liệu từ trong túi ra.

Cuộc họp kéo dài rất lâu, khi kết thúc cuộc thảo luận, Chu Tuyết đã vô cùng chóng mặt, thậm chí không nghe lọt vào tai bọn họ nói những gì

Thật vất vả chống đỡ đến lúc cuộc họp kết thúc, vì vẫn đang trong kỳ nghỉ Giáng Sinh nên một vài người đề nghị cùng nhau ăn tối

Chu Tuyết vốn muốn từ chối, nhưng đồng nghiệp của cô quá nhiệt tình, nhanh tay đẩy cô ngồi vào trong xe rồi dùng tiếng Anh nói: “ Liên hoan sao có thể thiếu A Tuyết được, có cậu ở đây không chừng chủ quán còn vui vẻ cho chúng ta hai phần ăn đó nha ”

“ Cậu nói quá rồi.” Chu Tuyết rất khó chịu trong người, nhưng các đồng nghiệp đều đi, cô lại vắng mặt, sẽ không thích hợp

Hiếm khi Chu Tuyết cảm thấy rằng bản thân đã thực sự trưởng thành. Nếu là trước đây, cô sẽ không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, hành động một mình giống như một con quái vật. Hiện tại đã biết hoà nhập với mọi người, đối xử với người khác cũng hoà đồng hơn rất nhiều

Vẫn là quán quen thuộc thường lui tới, nhìn thấy Chu Tuyết, quả nhiên chủ quán vui vẻ mà cho họ thêm một phần ăn nữa

Đồng nghiệp nói đùa, “A Tuyết, sao cậu không để lại phương thức liên lạc cho chủ quán, tôi nghĩ anh ta thích cậu từ lâu rồi đấy “

Chu Tuyết nói: “Đừng làm hại người khác.”

Cô đến quầy lễ tân thanh toán hóa đơn trước, đồng thời trả tiền cho hai món ăn do chủ quán đưa tới. Cô thực sự không thích lợi dụng người khác.

 Chu Tuyết thực sự không có cảm giác thèm ăn. Cả ngày không ăn gì, trong lòng lại đầy tâm sự, đồ ăn được đem lên chỉ ăn một chút

 salad, cái gì cũng ăn không vô.

Cả một buổi tối cô đều vô cùng im lặng, uống không biết bao nhiêu ly rượu, không có say nhưng đầu vô cùng đau, ăn uống xong thì đồng nghiệp đưa cô về nhà

Hoàn toàn không biết lúc về tới nhà là mấy giờ, đèn cũng không bật lên, cô gục trên bàn trà, đầu đau như búa bổ

Lúc đó cô đã say khướt, cầm điện thoại, muốn gọi cho bạn tới giúp mình

Điện thoại reo hai lần, đã được kết nối, Chu Tuyết nhắm mắt nằm trên ghế sô pha, nghe giọng là có thể biết cô đã uống say, “Hạ Cảnh Duệ, tối nay cậu có muốn qua đây không~ “

Chu Tuyết khi đó đã say khướt, căn bản không biết bản thân gọi cho nhầm người, càng không biết Tạ Khinh Hàn ở đầu dây bên kia nghe thấy cô gọi tên một người đàn ông khác, mặt đen như đít nồi

Nửa giờ sau, có người bấm chuông cửa, Chu Tuyết say khướt đi ra mở cửa, ” Cậu không phải có chìa khoá sao~ “

Cửa mở, nhưng nhìn thấy không phải Hạ Cảnh Thụy. Chu Tuyết nhìn Tạ Khinh Hàn đứng trước mặt, rượu trong người gần như bốc hơi hết, “Sao anh lại tới đây?”

Tạ Khinh Hàn liếc nhìn cô một cái, sau đó lấy điện thoại di động ra cho cô xem cuộc gọi từ nửa tiếng trước, “Em tự gọi cho tôi.”

Chu Tuyết nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của Tạ Khinh Hàn một lúc lâu, sau đó mới nhận ra bản thân gọi nhầm số

Cô theo bản năng muốn đóng cửa, lại bị Tạ Khinh Hàn chặn lại, sắc mặt anh rất khó coi, “Chu Tuyết, em coi tôi là gì? Gọi thì đến, đuổi thì đi? “

Chu Tuyết nói: “ Tôi uống say, không phải cố ý gọi cho anh “

Tạ Khinh Hàn liếc nhìn cô một cái, thấy mặt cô đỏ bừng khác thường, không khỏi nhíu mày, theo bản năng đưa tay sờ trán cô

” Hơi nóng, trong nhà không có nhiệt kế sao? “

Ngữ khí Tạ Khinh Hàn dịu đi, ôn hoà nói. Trong khoảnh khắc, Chu Tuyết đột nhiên rất muốn khóc, cô xoay người bước vào rồi về lại phòng ngủ

Tạ Khinh Hàn tìm được nhiệt kế trong phòng khách, vào phòng ngủ đo nhiệt độ cho cô, sau đó xuống lầu mua thuốc cho cô, lăn lộn tới hơn nửa đêm, mãi đến hơn hai giờ sáng cô mới hạ sốt

Chu Tuyết uống thuốc không lâu thì ngủ thiếp đi, nửa đêm khi cô tỉnh dậy thì đã hơn ba giờ sáng.

 Lúc đó, cô đã hạ sốt, người cũng đã tỉnh táo. Nằm trên giường, mở to hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà thật lâu.

Cô không biết Tạ Khinh Hàn đã đi hay chưa, cô xuống giường, đi đến phòng khách, thấy Tạ Khinh Hàn đang hút thuốc ngoài ban công.

Anh ngồi trên chiếc ghế ngoài ban công, nhìn ra bên ngoài, không biết đang suy nghĩ cái gì

Chu Tuyết đi tới, đứng ở cửa ban công nhìn anh rất lâu. Cuối cùng, Tạ Khinh Hàn cũng quay đầu lại nhìn cô, thấy sắc mặt cô đã trở lại bình thường, liền hỏi: ” Đã đỡ hơn chưa? “

Chu Tuyết không trả lời, ” Tại sao anh không kết hôn?”

Tạ Khinh Hàn liếc nhìn cô một cái, không trả lời, anh quay đầu nhìn ra bên ngoài, tiếp tục hút thuốc

Cả hai không ai nói gì, thời gian dường như ngừng trôi

Cho đến khi Chu Tuyết đi đến trước mặt Tạ Khinh Hàn, ôm lấy bờ vai và ngồi lên đùi anh, Tạ Khinh Hàn mới quay đầu lại nhìn cô

Chu Tuyết ôm cổ Tạ Khinh Hàn, hôn lên môi anh thấp giọng nói: “Tạ Khinh Hàn, anh muốn sao?”

Điều chắc chắn là Tạ Khinh Hàn sẽ không đẩy cô ra như ba năm trước. Anh chỉ dùng bàn tay không có điếu thuốc giữ vai cô, vô cùng nghiêm túc nhìn cô chằm chằm: “Chu Tuyết, em nhìn xem tôi là ai.”

Chu Tuyết đưa tay đến quần của Tạ Khinh Hàn và thì thầm vào tai anh: “Tạ Khinh Hàn, cả đời đều sẽ không quên anh “

Trên thực tế, cho đến rất lâu sau đó, Chu Tuyết vẫn nhớ tới đêm nay, cuối cùng cô cũng đã có được Tạ Khinh Hàn thực sự. Tuy không biết tại sao lần này anh không từ chối cô nữa, nhưng cô không tin Tạ Khinh Hàn yêu cô.

Có lẽ anh cũng cô đơn nên nghĩ đến cô cũng tốt.

Sáng hôm sau, Chu Tuyết dậy sớm, tắm rửa thay quần áo, khi cô chuẩn bị ra ngoài, Tạ Khinh Hàn từ phòng ngủ đi ra và hỏi cô: “Em đi đâu vậy?”

Chu Tuyết vừa thay giày ở cửa vừa nói: “Tôi có hẹn ăn cơm trưa với một người bạn, lát nữa anh đi thì đóng cửa hộ tôi.”

Tạ Khinh Hàn nhìn cô, trầm mặc hồi lâu, mới hỏi: “Khi nào thì về?”

Chu Tuyết không ngẩng đầu lên, cô ngồi trên ghế thay giày, vừa kéo khóa giày vừa nói : “ Không biết, có lẽ sẽ đi du lịch ngắn ngày với bạn “

Tạ Khinh Hàn lúc này đột nhiên cười giễu cợt, anh nhìn Chu Tuyết, lại hỏi cô: “Vậy khi nào thì gặp lại?”

Chu Tuyết lúc này mới ngẩng đầu lên, đối mặt với Tạ Khinh Hàn, bình tĩnh nói: ” Tôi cũng không biết. Có lẽ là một tuần, có lẽ là một tháng, hoặc là… vĩnh viễn không gặp lại.”

Tạ Khinh Hàn lần này thật sự cười, anh châm chọc nhìn Chu Tuyết, “Vậy tối hôm qua em với tôi là gì? Bạn bè?”

Chu Tuyết đứng dậy nhìn hắn, “Không thì sao? Chẳng lẽ anh nghĩ như vậy là người yêu?”

Sắc mặt Tạ Khinh Hàn trở nên lạnh lùng, anh nhìn chằm chằm cô nói: “Chu Tuyết, anh thật sự đánh giá thấp em rồi.”

Chu Tuyết nói: ” Như nhau cả thôi “

Cô mở cửa bước ra ngoài, không quên nhắc nhở Tạ Khinh Hàn: “Nhớ đóng cửa cho tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play