Đêm nay, Chu Tuyết ngủ rất ngon.
Nghĩ đến phản ứng trước khi đi ngủ của Tạ Khinh Hàn, khóe miệng cô còn khẽ cong lên.
Nhưng Tạ Khinh Hàn lại mất ngủ cả đêm, đến khi trời gần sáng mới chợp mắt một chút trên sô pha.
Sáng hôm sau khi Chu Tuyết tỉnh dậy, Tạ Khinh Hàn đã không còn trong phòng.
Từ giữa đêm hôm qua tuyết đã ngừng rơi, sáng nay trời quang mây tạnh, mặt trời từ từ ló dạng, tuyết dần tan, bớt lạnh hơn hôm qua một chút.
Lúc ra ngoài Chu Tuyết đã mặc áo khoác nhưng đến khi xuống lầu vẫn thấy hơi lạnh, vô thức ôm lấy hai cánh tay.
Bà chủ đang tính sổ sách của hôm qua ở quầy lễ tân, thấy Chu Tuyết đi xuống thì tươi cười chào hỏi: “Chu tiểu thư tối qua ngủ có ngon không?”
Chu Tuyết đáp: “Cảm ơn cô, sáng sớm cháu mới có thể ngủ được.”
Bà chủ áy náy nói: “Thật lòng xin lỗi. Tối hôm qua thật sự là ngoài ý muốn, từ trước đến nay chưa từng có chuyện vỡ vòi nước xảy ra. Xin lỗi vì đã khiến cháu không được thoải mái.”
Chu Tuyết không có tâm trạng trò chuyện với bà chủ, cô tìm Tạ Khinh Hàn khắp nơi nhưng không thấy đâu, bèn gọi điện cho anh, chuông reo hai lần mới có người bắt máy. Cô cầm điện thoại đi ra ngoài cửa khách sạn, nhìn con đường trước mặt, “Tạ Khinh Hàn, anh đang ở đâu vậy? Anh sẽ không bỏ rơi em đấy chứ?”
Cô thật sự hơi lo lắng.
“Đến giao lộ, chuẩn bị rời đi.”Tạ Khinh Hàn không có tâm trạng đùa giỡn với cô, giọng nói lạnh lùng như trước.
Chu Tuyết cũng muốn rời đi, cô lập tức lên lầu lấy đồ, phát hiện đồ đạc đều đã được Tạ Khinh Hàn mang đi nên chỉ xách chiếc túi da nhỏ của mình đến ngã tư gặp Tạ Khinh Hàn.
Từ xa cô đã nhìn thấy xe Tạ Khinh Hàn đậu bên đường, cửa sổ xe hạ xuống để thông gió, có khói xám trắng từ cửa sổ bay ra.
Chu Tuyết đi đến đó, mở cửa ngồi vào, thấy Tạ Khinh Hàn một tay chống ở mép cửa sổ xe, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc gần cháy hết, nhìn xa xăm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lúc Tạ Khinh Hàn hút thuốc chưa bao giờ tránh cô bởi bản thân cô cũng là một người nghiện thuốc lâu năm, từng bị Tạ Khinh Hàn bắt gặp rất nhiều lần.
Trên đường về nhà, Tạ Khinh Hàn cũng không nói chuyện với cô.
Lúc xuống núi, nhìn thấy một ngôi chùa xa xa, khói hương nghi ngút trong ngày Tết.
Chu Tuyết nhìn Tạ Khinh Hàn: “Tạ Khinh Hàn, ngày mai chúng ta đi thắp hương đi.”
Khi nói lời này, cô đã quên rằng ngày hôm qua đã qua, Tạ Khinh Hàn chỉ đồng ý ở lại với cô một ngày, sau đó anh sẽ không đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của cô nữa.
“Để Hoàng Dục đi cùng em.”
Ý cười trên mặt Chu Tuyết lập tức cứng lại, nhìn Tạ Khinh Hàn, “Anh thì sao?”
“Anh còn có việc của anh, không cần thiết phải báo cáo tất cả với em.”
Chu Tuyết không cam lòng, “Em muốn đi cùng anh.”
“Đừng quên em đã hứa gì. Đã nói chỉ ở cùng em một ngày, sau này đừng quấy rầy anh.”
“Tuyệt đối không thể!” Chu Tuyết ngang nhiên đổi ý, “Em nhất định phải đi cùng anh.”
Trai chưa vợ gái chưa chồng, cô có quyền theo đuổi Tạ Khinh Hàn, dựa vào cái gì mà không cho cô theo đuổi.
Không ngờ Tạ Khinh Hàn rất tức giận, lạnh mặt suốt cả quãng đường.
Chu Tuyết quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, mím chặt môi, không nói nữa.
Sau khi xuống núi, Tạ Khinh Hàn lập tức đưa cô về nhà cũ, nói với cô: “Sang năm nay em không cần phải đến công ty làm việc nữa. Đồ đạc của em anh sẽ cho người mang đến sau.”
Hốc mắt Chu Tuyết đột nhiên ửng đỏ, quật cường nhìn Tạ Khinh Hàn, “Anh không hề nhìn em sao?”
Tạ Khinh Hàn dường như hoàn toàn thất vọng về cô, không nhìn cô lấy một cái, thậm chí còn không thèm nói chuyện với cô. Anh xuống xe trước, đóng sầm cửa lại rồi đi thẳng lên lầu.
Chu Tuyết nhìn bóng dáng Tạ Khinh Hàn, nước mắt vẫn luôn kìm nén cuối cùng cũng rơi xuống.
Điều cô không ngờ tới chính là sau ngày hôm đó, cô thực sự chưa từng gặp lại Tạ Khinh Hàn một lần nào nữa.
Anh hẳn đã rất thất vọng về cô, thậm chí chặn mọi cách thức liên lạc của cô.
Chắc là vì không muốn gặp cô, đến cả tối tết Nguyên Tiêu anh cũng không về.
Cuộc sống của Chu Tuyết trở nên cực kỳ cực kỳ vắng lặng, bệnh tương tư lại càng thêm trầm trọng, ngày nào cũng mất ngủ, cuối cùng đến một ngày, cô ngất xỉu trong tiết thể dục ở trường.
Sau đó cũng không biết xảy ra chuyện gì, lúc tỉnh lại đã thấy mẹ ngồi cạnh giường.
Chắc chắn bà đã khóc, hai mắt đỏ hoe, nhìn thấy cô tỉnh lại thì lo lắng sờ trán cô: “Bác sĩ nói con ăn ngủ không ngon. Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Có thể nói cho mẹ biết không?”
Đương nhiên Chu Tuyết không thể nói. Nói cô yêu Tạ Khinh Hàn sao? Chỉ sợ sẽ khiến cho bà khiếp sợ, có khi nào bà sẽ ly hôn với chú Tạ để thành toàn cho cô không?
Chu Tuyết lắc đầu, dáng vẻ yếu ớt, vùi mặt vào gối, khẽ nói: “Con chỉ là rất cô đơn.”
Sau lần này, Chu Tuyết quyết tâm quên Tạ Khinh Hàn.
Cô bắt đầu xã giao trở lại, nhận được rất nhiều thiệp mời, dù là tiệc tùng hay vũ hội, cô đều tham gia.
Vẫn có rất nhiều đàn ông muốn bắt chuyện làm quen với cô, nhưng tiếc rằng so với Tạ Khinh Hàn, cô hoàn toàn không có hứng thú. Ngồi uống rượu cả đêm ở quán, cô cũng dần quen được nhân viên pha chế ở quầy bar.
Tối đó cô uống rất nhiều rượu, có người ngồi vào cạnh cô, “Chu Tuyết, tìm được em vất vả thật đấy.”
Dường như đã từng nghe giọng nói này trước đây, Chu Tuyết trong cơn say ngẩng đầu nhìn lên, một gương mặt đẹp trai đạp vào mắt
Cô nhìn anh một lúc lâu, “Tôi đã gặp anh ở đâu rồi à?”
Thẩm Khiêm Lễ dở khóc dở cười, “Anh nhớ mãi không quên được em, vậy mà em lại quên mất anh.” Anh ta nhắc nhở cô, “Đêm giao thừa, khu nghỉ dưỡng Bích Thủy.”
“À, là anh à.” Chu Tuyết nhớ ra.
“Sao anh biết tên tôi?”
Thẩm Khiêm Lễ: “Bắc Kinh rộng lớn như vậy, tìm một người thật không dễ dàng.”
Thẩm Khiêm Lễ cười, “Đàn ông tìm phụ nữ còn có thể làm gì chứ, đương nhiên là muốn theo đuổi em rồi.”
Chu Tuyết ồ một tiếng, cũng không bất ngờ.
Cô gục đầu xuống bàn, nghiêng mặt nhìn Thẩm Khiêm Lễ với ánh mắt mơ hồ, không biết đã nhìn anh thành ai, bỗng đưa tay chạm vào mặt anh, nói: “Đừng theo đuổi tôi. Hẹn hò với đi.”
Lần này đến lượt Thẩm Khiêm Lễ bất ngờ.
Nhưng ngay sau đó anh bật cười, “Có chuyện gì à? Thất tình? Đau lòng như vậy sao?”
Chu Tuyết không nói dối anh, “Ừ. Không thể quên được anh ấy.”
“Cho nên dùng anh làm thế thân?”
“Ừ.” Chu Tuyết thành thật trả lời, “Nhưng anh không muốn cũng không sao.”
Thẩm Khiêm Lễ không ngại làm thế thân vì anh ta vô cùng tự tin, sớm hay muộn gì Chu Tuyết cũng sẽ yêu anh ta.
Đêm nay Chu Tuyết và Thẩm Khiêm Lễ ở bên ngoài đến khuya, sau đó Thẩm Khiêm Lễ đưa cô về nhà, hai người hôn môi trên xe.
Thẩm Khiêm Lễ chắc chắn đã từng có rất nhiều bạn gái, kỹ thuật của anh rất điêu luyện.
Chu Tuyết phải cực kỳ kiềm chế mới không gọi tên Tạ Khinh Hàn
Thật lâu sau Thẩm Khiêm Lễ mới buông cô ra, nói rằng ngày mai sẽ đưa cô đến trường.
Cô gật gật đầu, “Ngày mai rồi nói.”
Không biết sau khi tỉnh rượu cô có hối hận không.
Cô không ngoảnh lại mà đi thẳng, đầu óc rối bời.
Đi đến phòng khách, cô nhìn thấy Tạ Khinh Hàn
Anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây, một tay đút túi, đứng cạnh cửa hút thuốc.
Thấy cô đến gần, anh chỉ hờ hững liếc nhìn cô, vài giây sau mới mở miệng nói: “Thẩm Khiêm Lễ không thích hợp với em.”
Chu Tuyết bỗng nhiên có chút buồn bực, cô châm chọc: “Liên quan gì tới anh? Chỉ là từng quen nhiều người thôi mà. Anh thì sạch sẽ chỗ nào chứ?”
Sắc mặt Tạ Khinh Hàn trầm xuống, nhìn cô thật sâu.
Chu Tuyết không để ý đến anh, đi vòng qua anh, lần đầu tiên cảm thấy mình chiếm thế thượng phong.
Trong lòng cực kỳ sung sướng.
Nhưng có thật sự vui vẻ không? Khi nãy lúc hôn Thẩm Khiêm Lễ, trong đầu cô nghĩ đến ai, chỉ có mình cô biết.
Khiến bạn bè bất ngờ là Chu Tuyết đã đăng ký tham gia chương trình trao đổi sinh viên của trường.
Bạn thân rất khó hiểu, “Sao lại muốn ra nước ngoài? Nhà cậu có điều kiện như vậy, mỗi ngày có xe đưa đón, cũng không cần lo lắng chuyện tương lai. Ra nước ngoài cái gì cũng phải tự mình làm.”
Chu Tuyết nói: “Tớ đáng ra phải rời khỏi ngôi nhà đó từ lâu rồi. Bọn họ cũng không có quan hệ gì với tớ, ngay từ đầu không nên đến đó sống cùng họ.”
“Nhưng họ đối xử với cậu rất tốt.”
Chu Tuyết đã quyết định rời đi, “Dù sao cũng là người xa lạ, không có lý do gì để tiếp tục sống cùng nhau.”
“Đó là chuyện của bà ấy, liên quan gì tới tớ? Bà ấy cũng không làm thủ tục nuôi nấng tớ, tớ vẫn luôn sống với ba.” Cô tuyệt đối không thừa nhận có quan hệ anh em với Tạ Khinh Hàn.
“Cậu có về nữa không?”
“Chưa biết. Có thể sau khi tốt nghiệp sẽ ở nước ngoài làm việc luôn.”
“Với trí thông minh của cậu, chắc chắn sẽ có một công việc tốt.”
“Không có cũng không sao, đủ nuôi sống bản thân là được rồi, dù sao cũng không có sở thích xa xỉ gì.”
Chuyện Chu Tuyết xin đi trao đổi ở nước ngoài rất nhanh đã tới tai Thẩm Khiêm Lễ. Anh ta vô cùng sốc, “Tại sao phải rời đi? Chuyện lớn như vậy sao không thương lượng trước với anh?”
Chu Tuyết hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải thương lượng với anh?”
Thẩm Khiêm Lễ sắp sửa nổi giận, nhìn chằm chằm cô, “Em xem anh là gì? “
Chu Tuyết cuối cùng cũng liếc anh ta một cái, lời nói ra cực kỳ tàn nhẫn, “Anh biết mà.”
Chỉ một của Chu Tuyết đã khiến anh ta hoàn toàn sụp đổ, trong ngực anh ta nghẹn một cơn tức, phát ra không được nuốt xuống không xong.
Có chết cũng không ngờ, Thẩm Khiêm Lễ anh vậy mà bị phụ nữ vứt bỏ.
Anh ta nhìn cô thật lâu, cuối cùng chỉ hỏi cô: “Người em yêu rốt cuộc là ai?”
“Tại sao tôi phải nói với anh?”
“Chu Tuyết, em có trái tim không vậy?”, Thẩm Khiêm Lễ hoàn toàn nổi giận.
“Không.” Chu Tuyết ngẩng đầu nhìn Thẩm Khiêm Lễ, “Anh hài lòng chưa?”
Thẩm Khiêm Lễ nhìn Chu Tuyết một lúc lâu, cuối cùng đóng sập cửa rời đi.
Đi đến nửa đường lại không cam lòng mà quay trở lại, nói với Chu Tuyết: “Cho dù em ra nước ngoài cũng không cần phải chia tay.”
Lúc đó Chu Tuyết rất mệt mỏi, ôm đầu gối ngồi trên sô pha, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dường như không nghe thấy lời Thẩm Khiêm Lễ nói, không quay đầu lại.
Mãi cho đến rất lâu về sau, Thẩm Khiêm Lễ mới biết được không phải Chu Tuyết không có trái tim mà là trong mắt, trong lòng cô chỉ có thể chứa một người duy nhất. Lúc đó anh mới biết từ trước đến giờ cô nhìn ai.