Văn Linh và Trần Thần lấy tiền vừa kiếm được thuê gian phòng một người ở nhà nghỉ gần đó.
Sau khi vào phòng đã là lúc nửa đêm, thoạt nhìn Văn Linh phấn khởi đến độ không ngủ yên được.
Hai người chen chúc trên cái giường chật hẹp, tựa như trở về khoảng thời gian ngủ cùng phòng thời đại học.
Hồi ấy đám bạn cùng phòng hai người đã sớm có bạn trai. Mùa đông giá rét đến, trường học không có máy sưởi, cũng không điều hòa, bạn cùng phòng theo tiếng gọi con tim chạy mất tăm, chỉ còn lại hai người Trần Thần và Văn Linh.
Khi đó Văn Linh bận rộn hơn Trần Thần, thường thường chỉ thấy được Trần Thần vào buổi tối, nhưng hầu hết thời điểm thì Trần Thần đã tắt đèn đi ngủ trước.
Trần Thần ngủ ở giường dưới, Văn Linh ở giường trên, đêm đến Văn Linh trở về, nhón mũi chân sờ sờ tấm nệm lạnh băng trên giường cô, sau đó không chút do dự chui vào ổ chăn của Trần Thần.
Trần Thần lên giường sớm, hơn nữa trước khi trời trở lạnh đã sớm bỏ hai cái túi chườm nóng vào chăn, đầu giường một cái, cuối giường một cái.
Mỗi lần bị hơi lạnh của người nào đó ập vào, Trần Thần luôn tốt tính chủ động lùi vào trong một chút, còn tự tay giúp đối phương đắp chăn ngay ngắn.
Hai nữ sinh cùng nằm trên chiếc giường đơn của trường là vô cùng chật chội, vì vậy mà các cô không thể không nằm sát vào nhau.
Văn Linh thỉnh thoảng sẽ oán giận giường quá nhỏ, nhưng cũng không chịu leo lên tấm giường lạnh lẽo của mình.
Trần Thần cũng không ngại, đôi khi chỉ có da thịt thân cận chân chân thực thực như vậy mới có thể cho cô một chút cảm giác kiên định.
Thế nhưng cái loại cảm giác này dù sao cũng phải nói là hư vô mờ mịt, cực khó nắm bắt.
Cho tới giờ phút này, lần thứ hai tương phùng sau nhiều năm xa cách, bởi vì tiết kiệm tiền mà phải mướn cái giường chật hẹp ngủ chung lần nữa, Trần Thần mới cảm thấy mình chân chính bắt được cái loại cảm giác kiên định kia.
"Còn cần phải tiết kiệm chút tiền làm lộ phí nữa, cậu ráng chịu một chút nha." Văn Linh trở mình, đối diện Trần Thần, thử hỏi dò, "Cậu có muốn mua vé xe trước không?"
"Không phải thích đi chỗ nào thì đi chỗ đó sao?" Trần Thần hỏi lại, "Tớ nghĩ cậu thích như vậy chứ?"
"Cậu không quay về à?" Văn Linh ngẩn ra.
"Khó có dịp xin nghỉ phép được lâu như vậy, tớ cũng muốn đi ngắm cảnh cùng Văn Linh nhi nha." Trần Thần nhỏ giọng nói, "Tớ đi được một tuần rồi, còn có ba tuần nữa lận đó."
"A... Vậy thì thật là –-" Lòng Văn Linh rốt cục hoàn toàn bình ổn lại, giọng nói cũng mềm mại theo, "Vậy thì thật quá hay rồi!"
"Xin lỗi, trước đây là lỗi của tớ." Trần Thần đưa tay ôm lấy mặt Văn Linh, nghiêm túc nhìn cô, "Đáng ra tớ nên thẳng thắn hơn với cậu từ lâu rồi mới đúng."
"Tớ à, thích Văn Linh nhi nhất rồi –" Trần Thần nói từng chữ từng câu, "Là kiểu yêu thích đến mức không có liền sống không nổi đó."
"Cho nên, cậu đừng bao giờ lo lắng chuyện gì ngoài việc thích này – chẳng hạn như lo lắng sẽ làm tổn thương tớ, hoặc lo lắng về sau sẽ không thích tớ nữa, tất cả đều không sao cả —— tớ sẽ vẫn luôn chờ cậu, tớ sẽ vĩnh viễn không thôi thích cậu trước khi cậu thôi không thích tớ nữa."
"Cái gì thế, cậu nói lời gì nghe xấu hổ vậy..."
Văn Linh hơi mất tự nhiên mà dời tầm mắt đi, bỗng nhiên cô cảm thấy may mắn bóng đêm đã che giấu bớt khuôn mặt hầu như đang đỏ bừng lên.
Trầm mặc một lát, Văn Linh mở miệng, giọng càng nhỏ.
"Tớ cũng..." Văn Linh nói, "Thích Thần Thần nhất, sau này cũng sẽ luôn tiếp tục thích – chỉ có chuyện này, mãi mãi, mãi mãi sẽ không bao giờ từ bỏ."
"Ừm." Trần Thần lộ ra nụ cười đầy vui mừng.
"Thật ra tớ vẫn còn có tiền." Văn Linh lại đột nhiên nói, "Thật ra ba mẹ tớ trước khi đi có để lại cho tớ rất nhiều, rất nhiều tiền, thế nhưng tớ chưa bao giờ dùng đến."
Từ lúc Văn Linh ra đời, ba mẹ đã để dành cho cô một số tiền, sau đó hai người xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, tên người thụ hưởng bảo hiểm là Văn Linh, nên khoản bồi thường kếch xù cũng thuộc về cô.
Vậy nên Văn Linh cũng không thiếu tiền, tuy nói bởi vì do nhiều nguyên nhân mà cô không muốn dùng đến số tiền này, nhưng như vậy cũng có nghĩa là cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ rơi vào tuyệt cảnh vì chuyện tiền bạc.
Mà lúc trong người chân chính không có đồng xu nào dính túi, Văn Linh lại không đi tìm việc kiếm tiền ngay lập tức, cũng không có động vào gia tài to lớn kia, mà là trực tiếp đi tìm Trần Thần.
Kỳ thực đơn giản chỉ là cho mình một cái cớ để gặp lại mà thôi.
Trong lòng Văn Linh và Trần Thần đều biết rõ việc này.
"Ừm." Trần Thần hôn khóe môi Văn Linh, "Cám ơn cậu đã trở về tìm tớ."
"Cũng cám ơn cậu đồng ý thu lưu tớ." Văn Linh nói.
Trần Thần vươn tay ra, lướt qua gò má Văn Linh, lấy ra một vật từ cái túi để ở đầu giường.
Đó là một chiếc chìa khóa quấn vào sợi dây đỏ, Trần Thần đeo nó vào cổ Văn Linh.
"Đây là chìa khóa nhà." Trần Thần nói, "Sau này sẽ là nhà của chúng ta rồi. Tớ sẽ luôn ở nhà chờ cậu trở về."
"Được."
—— Chính văn kết thúc ——
- --------------
Bản sub ở trên dịch rất trôi chảy, câu từ liên kết nhau:D Ngoài ra còn 1 bản sub mình thích bị xóa mất, chỉ nhớ mang máng vài câu thế này, vẫn rất hay: (youtube: Nì Hảo)
Cây cối phương Bắc, cây cỏ phương Nam
Trong rượu tất cả đều là sự hồ đồ của anh
Anh đã đi qua thành phố này, xé vụn đi những ngây thơ
Cứ mãi tìm kiếm chốn đi về
Cây cối phương Bắc, cây cỏ phương Nam
Dựng nên tất cả những gì của anh và em
Hai năm đã trôi qua, thời gian cứ đi mãi
Vị ngọt nơi miệng là vị đắng đã trải qua
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT