Cuối cùng Văn Linh vẫn rời khỏi nhà Trần Thần, cô đã sớm biết mình không có khả năng ở mãi tại bất kỳ nơi nào.
Đây là bản tính của cô, không có cách nào thay đổi.
Từ thời đại học, Văn Linh đã bắt đầu hoài nghi mình bị bệnh –- hoặc là thiếu mất loại năng lực nào đó, như lòng kiên trì, sự nhẫn nại, sức chịu đựng, năng lực thay đổi chính mình, hoặc là những phẩm chất khác.
Quan trọng nhất là, căn bệnh này không có thuốc chữa.
Cô không thể vĩnh viễn ở cùng một nơi với Trần Thần, mà Trần Thần cũng không có khả năng theo cô lưu lạc mãi.
Một người cứ như cơn gió một khi đã thổi thì không dừng lại được, một người lại như ngọn nói không thể di chuyển, muôn đời không có cách nào chân chính ở gần nhau.
Thế nhưng không thể phủ nhận được rằng, đáy lòng Văn Linh còn giữ lại một chút hy vọng không thực tế, nghĩ rằng nếu như cô ấy có thể đuổi theo mình thì thật là tốt.
Chuyện đó không thể xảy ra đâu.
Lý trí đáp lại cô như vậy.
Văn Linh ôm cây đàn ghi ta bằng gỗ kia, tựa đầu vào ghế ngồi trên xe lửa, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT