Kết thúc chuyến đi Bali đầy khoảnh khắc hạnh phúc, Mạnh Thiếu Khiêm và Lệ Ái trở về đời sống thường ngày. Tình trạng bệnh của bà Phương Tình phát triển tốt vì vậy theo tiến độ ra tết sẽ tiến hành phẫu thuật. Lệ Ái ngày càng dành nhiều tình cảm hơn cho Mạnh Thiếu Khiêm, cô thích ngắm anh dính lấy anh mỗi khi cả hai ở cạnh nhau. Sau khi trở về, Mạnh Thiếu Khiêm đã đưa Lệ Ái đến gặp Mạnh Tường và Phương Diêm, hai cô gái nhanh chóng thân thiết với nhau.
Và rồi một tháng mới lại đến, thời tiết vào tháng cuối trong năm có phần lạnh và khô hơn nhiều. Sáng nào đi học Mạnh Thiếu Khiêm cũng khoác cho Lệ Ái cái áo khoác thật dày tránh cô sẽ bị ốm vì cơ thể yếu, mỏng manh. Thoáng chốc đến giáng sinh, trên mọi nẻo đường đều tràn ngập ánh đèn và không khí náo nức, ấm áp. Lệ Ái đi học về ghé vào bệnh viện thăm mẹ như thường lệ rồi trở về nhà. Cô buồn chán chẳng biết làm gì liền nghĩ trang trí cho căn nhà có chút không khí của giáng sinh. Nói là làm, cô nhờ vệ sĩ đưa đến nhà sách gần nhà để mua đồ. Trên đường có hơi đông một chút do người ta đi chơi lễ nên dù gần vẫn đi mất một tiếng tính cả đi lẫn về. Háo hức tháo đồ vừa mua về, Lệ Ái không đợi được bắt tay vào trang trí trong khi chờ Mạnh Thiếu Khiêm tan ca. Cô mua rất nhiều hình dán về noel, dán từng tấm lên cửa rồi trang trí cây thông nhỏ. Cuối cùng là dăng một sợi dây chúc mừng. Xong xuôi nhìn thấy đồng hồ mới hơn bảy giờ mà Mạnh Thiếu Khiêm bận từ mấy tháng trước đến nay rồi nên Lệ Ái nghĩ anh sẽ về trễ như mọi ngày. Ngồi không thì chán, Lệ Ái lại chạy xuống nhà bếp lục lọi tìm nguyên liệu làm bánh, cô muốn làm vài cái bánh tặng anh nữa. Nghĩ là làm, Lệ Ái bắt tay vào làm bánh quy, đây cũng là lần đầu cô làm loại bánh này. Vừa xem video hướng dẫn vừa thực hành vô cùng nghiêm túc nên Lệ Ái rất nhanh đã cho sản phẩm vào nướng. Trong lúc chờ, cô bắt bếp hâm nóng lại thức ăn đã chuẩn bị sẵn. Tối nay cô nấu hơi nhiều, chủ yếu muốn cùng Mạnh Thiếu Khiêm trải qua đêm noel thật vui và ấm áp. Cứ như vậy cho đến khi bánh chín cũng là lúc Mạnh Thiếu Khiêm về nhà.
Người đàn ông theo hương thơm đi thẳng vào bếp bắt gặp cô gái nhỏ của mình đang tỉ mỉ xếp bánh ra khay và trang trí. Trong lòng bỗng dưng ấm áp lạ thường, Mạnh Thiếu Khiêm yên lặng quan sát từng cử chỉ hành động của Lệ Ái. Thỏ con của anh ngày càng bộc lộ nhiều ưu điểm, thỉnh thoảng anh lại thấy cô làm này làm kia vừa đáng yêu, vừa khéo léo. Lúc nãy đi vào nhà anh đã thấy khác lạ. Phòng khách và một số góc được bày biện tràn ngập không khí giáng sinh, ánh đèn vàng trong phòng khách càng ấm áp khi có thêm dây đèn bóng nhỏ treo trên tường. Mọi năm vào ngày này anh thường dồn công việc cho xong trước tết hoặc tụ tập ở Hàn gia cùng ăn bữa tối gia đình ấm cúng nhưng năm nay ở nhà lại có thêm thỏ con. Có lẽ do linh cảm hay do anh nhớ cô nên muốn về nhà sớm, khi nãy còn dự định sẽ đưa cô đi chơi một chút, không ngờ về lại thấy cảnh tượng này.
Lệ Ái đã xong cô tính quay ra làm thêm nước trái cây thì thấy Mạnh Thiếu Khiêm và bắt gặp anh đang nhìn mình không chớp mắt. Đôi môi anh đào nở nụ cười dịu dàng sau đó cất tiếng:
“Thiếu Khiêm, anh về sớm vậy? Em cứ nghĩ tận khuya anh mới về cơ.”
“Nhớ em!”
Chỉ nói hai chữ đã khiến Lệ Ái tim đập rộn ràng. Cô đi đến chỗ anh, cả cơ thể nhỏ nhắn dán vào lồng ngực ấm áp. Mạnh Thiếu Khiêm nâng tay ôm lấy Lệ Ái, bàn tay vuốt ve làn tóc mềm mại. Cằm tựa lên đỉnh đầu cô, anh nói:
“Đang làm gì, hửm?”
Lệ Ái dịch người ra một tí, gương mặt thuần khiết ngước lên nhìn anh sau đó cất tiếng đáp:
“Em muốn tổ chức bữa tiệc nhỏ ngày giáng sinh cho hai chúng ta. Thiếu Khiêm à, em muốn mình được cùng anh đón giáng sinh, muốn cho anh hưởng thụ bầu không khí ấm áp ngày noel. Những ngày giáng sinh trước đây anh đã quá cô đơn rồi Thiếu Khiêm!”
Trái tim người đàn ông vì từng lời nói đều đều của cô gái nhỏ mà đập mạnh. Đây không phải là hồi hộp hay sợ hãi mà là sự cảm động, sự biết ơn. Trong hơn ba mười năm sống trên đời, anh đã trải qua biết bao thử thách để sinh tồn trên thế giới này và bây giờ anh đã thấy mình tìm được niềm an ủi rất lớn đó chính là Lệ Ái. Cô quá thuần khiết, quá dịu dàng như nguồn sáng ấm áp chiếu sáng tâm hồn anh. Trên môi cong lên đường cong thật ôn nhu, lời nói cất lên vô cùng chân thành:
“Cảm ơn em, Ái Ái! Tôi rất hạnh phúc”
“Anh vui là được rồi. Nào, em vừa hâm nóng thức ăn, chúng ta qua ăn tối luôn đi. Anh đã đói chưa?”
Mạnh Thiếu Khiêm gật đầu thay cho câu trả lời rồi nắm tay Lệ Ái đi đến bàn ăn. Cô thật sự nấu rất nhiều món ngon và có vài món đặc trưng trong đêm giáng sinh như gà tây, súp, bánh khúc cây…cùng với những món khác. Lệ Ái hào hứng đưa chén cho Mạnh Thiếu Khiêm rồi dùng dao cắt ít thịt gà cho vào chén của anh. Đôi mắt cô sáng như sao chớp nhẹ và nói:
“Anh ăn thử xem có ngon không?”
“Em làm hết à?”
Mạnh Thiếu Khiêm thích thú nhướn mày hỏi cô. Lệ Ái rất nhanh mà trả lời ngay:
“Em không làm thì còn ai nữa. Nói chung là cũng ăn được đó, em có xem qua video hướng dẫn các kiểu rồi. Anh ăn thử đi”
“Bỏ dược yêu vào phải không?”
Thêm một câu trêu đùa đến từ Mạnh Thiếu Khiêm. Tự nhiên cảm thấy trêu Lệ Ái làm tâm trạng anh vui vẻ bao nhiêu. Mà cô khi nghe Mạnh Thiếu Khiêm hỏi như vậy bất giác nói nhỏ một câu:
“Có thì em đã bỏ vào lâu rồi không chờ anh nhắc.”
“Nói gì đó?”
Mạnh Thiếu Khiêm nhàn nhã thưởng thức những món ăn Lệ Ái cất công nấu cho mình. Mùi vị có thể không giống ở nhà hàng nhưng lại vừa miệng anh vô cùng, rất ngon là đằng khác.
Lệ Ái sợ anh phát hiện vội đánh trống lãng mà múc một chén súp đưa đến trước mặt anh. Cô nói:
“Ăn súp đi, súp ngon lắm!”
“Không ngon thì tính gì nào?”
Lại trêu, Lệ Ái thật sự bị anh trêu đến bất ngờ luôn rồi. Có khi nào anh vui quá nên đầu óc có chút khác lạ không nhỉ?
Vừa ăn súp Lệ Ái vừa trả lời:
“Nếu không ngon tối nay em sẽ chủ động, nhất định không ngất giữa đường.”
“Mạnh miệng”
Mạnh Thiếu Khiêm bật cười trước lời khẳng định của Lệ Ái. Thỏ con của anh ngày càng to gan.
Đang ăn thì Lệ Ái nhớ ra gì đó vội cầm điện thoại để bên cạnh và di chuyển qua chỗ Mạnh Thiếu Khiêm. Nét mặt vô cùng phấn khởi mà đề nghị:
“Thiếu Khiêm, chúng ta chụp vài tấm ảnh đi. Em muốn có nhiều khoảnh khắc của anh trong bộ sưu tập ảnh.”
Ngón tay thon dài ngắt nhẹ chóp mũi nhỏ xinh, câu nói của anh phát ra vẫn mang hàm ý trêu ghẹo chưa buông bỏ:
“Xem tôi như thần tượng rồi à! Đã bảo em là tôi không đẹp mà cứ thích chụp mãi, có ngày cháy điện thoại tôi không mua cái khác cho em đâu.”
“Đẹp mà, đẹp nhất trần đời này luôn!”
Lệ Ái không cam lòng trước lời nói của anh, cô gằn giọng, môi chu lên kiên định đáp lại. Mạnh Thiếu Khiêm yêu chiều cô nên không câu nệ bắt đầu cùng cô chụp ảnh. Thỏ con nhà anh vẫn luôn đáng yêu như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT