Sau khi hạ lệnh, Mạnh Thiếu Khiêm nhanh chóng đi đến chỗ Lệ Ái. Nhìn cô trong bộ dáng khổ sở, khắp mặt tràn mồ hôi mà anh xót vô cùng. Súc vật vô giáo dục lại dám bắt cóc thỏ con của anh hành hạ, anh nhất định không tha cho đứa nào cả. Bốn người nhóm Minh Thư cũng sốt sắng chạy đến phụ giúp cởi dây trói. Dây thừng buộc rất chặt, lúc gỡ ra thì trên da của Lệ Ái đã in hằn dấu vết đỏ. Mạnh Thiếu Khiêm vỗ vỗ má cô khẽ gọi:
“Ái Ái, tôi đến rồi đây!”
“Thiếu Khiêm…”
Lệ Ái thốt lên tên của anh, cơ thể cô lúc này khó chịu vô cùng. Cô muốn được giải toả ngay lập tức….Đôi mắt trong veo mờ mịt cố gắng định hình đúng là Mạnh Thiếu Khiêm rồi sau đó mới nức nở nói:
“Thiếu Khiêm, anh đã đến….em…hức….em khó chịu quá….”
Mạnh Thiếu Khiêm cởi áo vest của mình khoác lên người cho Lệ Ái, ánh mắt sắc bén lia đến ống tiêm nằm gần đó rồi nhìn qua Lệ Ái. Khuôn mặt cô đỏ hồng, mồ hôi đầm đìa, cơ thể run lên….Lũ khốn nạn đã tiêm thuốc kích dục cho Lệ Ái sao…?
Lửa lòng Mạnh Thiếu Khiêm sôi trào, anh bế Lệ Ái lên tay, cô lập tức bấu lấy áo sơmi của anh cố gắng dụi mặt vào hõm cổ anh để tìm kiếm chút mát mẻ. Cơ thể cô nóng quá! Mạnh Thiếu Khiêm căm ghét nhìn đám người Diệu Nguyệt bị vệ sĩ của anh khống chế sau đó quay sang nói với nhóm Minh Thư:
“Các em giúp tôi đưa lũ súc vật này về trụ sở, cứ đi theo vệ sĩ và giúp tôi điều tra chúng. Ái Ái không tốt tôi phải đưa em ấy về ngay. Sẵn tiện nhờ các em báo cho gia đình bọn chúng chuẩn bị tinh thần đến nhận xác con mình đi.”
“Vâng, Mạnh thiếu cứ giao cho chúng em. Cái thứ thiếu đạo đức, thiếu nhân phẩm và sống cay nghiệt như tụi nó chỉ có nước đi chết rồi quy y chứ sống khơi khơi thế này phiền mọi người xung quanh lắm. Anh cứ đưa cậu ấy về trước, có gì thì gọi cho chúng em biết với nhé, chúng em cũng lo cho Lệ Ái lắm!”
Quốc Minh đáp ứng Mạnh Thiếu Khiêm, anh gật đầu rồi sải bước mang Lệ Ái ra ngoài. Bên trong nhà kho Thư Kỳ và Minh Thư không ngừng gào thét, điên tiết đánh từng cái thật mạnh lên những đứa con gái nhóm Diệu Nguyệt, còn thằng con trai thì Quốc Minh và Kỳ Lân thay phiên nện từng cú đấm thấu trời. Qua một lúc họ cùng người của Mạnh Thiếu Khiêm áp giải bọn chúng về trụ sở chờ Mạnh Thiếu Khiêm đến đưa ra quyết định.
—————————————————————
Mạnh Thiếu Khiêm lái xe hết tốc lực về nhà, Lệ Ái trong lúc đó khó chịu cực kì. Thuốc điều khiển làm cô uốn éo thân mình, miệng không ngừng phát ra tiếng kêu nỉ non gợi lên dục vọng. Mạnh Thiếu Khiêm như bị châm lửa nhưng anh lo cho cô vì vậy cố gắng lái xe nhanh nhất có thể mà vẫn giữ được an toàn.
Phòng ngủ bật mở, Mạnh Thiếu Khiêm bế Lệ Ái đến giường đặt cô xuống. Hai cánh tay Lệ Ái lúc này lại đưa lên ép sát cổ Mạnh Thiếu Khiêm kéo đến gần mình rồi hôn lên môi anh. Mạnh Thiếu Khiêm vừa lo vừa như bị thắp lên lửa dục cũng không phản kháng mà nồng nàn ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng. Qua một lúc, Lệ Ái đưa tay muốn cởi bỏ áo sơmi cả hai thì Mạnh Thiếu Khiêm giữ tay cô lại. Ánh mắt như chim ưng quét lấy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng đáng yêu, khẽ cất tiếng:
“Ái Ái, trong cơ thể khó chịu lắm sao?”
Lệ Ái gật đầu, cô đưa tay kéo cơ thể anh sát mình hơn nữa. Làn da màu đồng thanh mát cùng hương thơm nam tính quyến rũ đã làm tăng sự chiếm hữu của cô với anh. Chẳng biết có phải do không tỉnh táo và do thuốc hay không mà Lệ Ái tự dưng khoẻ đến kì lạ, cô bật người quay một cái đã đổi chỗ với Mạnh Thiếu Khiêm. Cô gái chu môi hai chân dang hai bên bao bọc cái eo săn chắc, tay lần mò từng cúc áo cởi ra. Mạnh Thiếu Khiêm không ngăn cản, anh để cô chơi vì anh biết Lệ Ái đang khó chịu đến nhường nào.
“Thiếu Khiêm, hức…không mở được…”
Lệ Ái nức nở, tay lần mò mấy cúc áo sơmi của anh, dày vò loạn xạ đến nhăn nhún lại. Khoé môi Mạnh Thiếu Khiêm nhếch lên, bàn tay to lắm nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của Lệ Ái từng cái từng cái mở được cúc áo sơmi. Hai vạt áo mở ra hai bên, cơ ngực rắn chắc lộ ra vô cùng bắt mắt làm Lệ Ái nhịn không được mà đưa tay chạm vào. Mạnh Thiếu Khiêm xoa đầu cô, cười nhỏ một tiếng, ánh mắt yêu chiều hỏi:
“Thích không?”
“Thích!”
Lệ Ái bất giác nói ra, cô không còn lý trí đâu mà suy nghĩ. Bây giờ cô chỉ muốn mình đắm chìm trong sự mát lạnh ở cơ thể anh. Nghĩ là làm, Lệ Ái bắt đầu cở bỏ sơmi của mình, Mạnh Thiếu Khiêm phụ giúp cô cởi đi áo lót, ngón tay cũng tranh thủ xoa lên làn da trắng nõn đáng yêu…Lệ Ái thật sự đã không nghĩ được gì, cơ thể cô chỉ có làm theo trực giác…
Đầu nhỏ cúi xuống hôn lên khuôn ngực rắn chắc, lâu lâu sẽ lè lưỡi dạo chơi một nơi nào đó và lần lần đi xuống dưới…Cằm chạm lên nơi đã phồng trong quần của Mạnh Thiếu Khiêm, Lệ Ái như đứa trẻ ngây ngô hỏi:
“Sao ở đây lại phồng lên vậy?”
Mạnh Thiếu Khiêm nãy giờ mặc cô dày vò nên cảm giác trong người cũng chẳng giấu được mấy. Anh rất hưởng thụ dù Lệ Ái không dùng bất cứ kĩ xảo nào, chỉ đơn giản là hôn, thăm dò bằng lưỡi rồi cắn nhẹ….Trước câu hỏi của thỏ con, Mạnh Thiếu Khiêm cong môi không nhanh không chậm đáp lại:
“Nó vì em mà phồng đấy. Ái Ái có muốn chơi cùng nó không?”
Lệ Ái chu môi, cô như con bạch tuộc quấn chặt lấy Mạnh Thiếu Khiêm, cả người lắc qua lắc lại để tìm sự thoải mái. Nghe anh hỏi, cái đầu nhỏ gật một cái rồi đưa tay sờ qua vật to lớn căng phồng giấu trong lớp quần của anh. Cô thốt lên:
“To quá, Thiếu Khiêm nó thật to….!”
“Ừ, tối nào nó cũng chơi với em mà.”
Lệ Ái gật đầu, tay cứ trượt lên xuống ngoài quần anh làm cho Mạnh Thiếu Khiêm thật không thể kiềm chế nữa. Anh nhanh chóng lật Lệ Ái xuống giường rồi áp lên người cô. Ngón tay vuốt ve làn da mịn màng, ánh mắt dù bị dục vọng vây lấy vẫn nhìn ra được tia thương xót…Ngày mai thỏ con mà dậy nghĩ đến tình thế bây giờ chắc sẽ khóc ngất rồi trốn anh cho xem….
Tiếng nấc của Lệ Ái vang lên, giọng nói nũng nịu nghẹn ngào, hai tay bắt lấy hai cánh tay anh, mắt to mơ huyền mà nhìn anh rồi cầu xin:
“Hức…em khó chịu….Thiếu Khiêm…anh giúp em đi…!”
Mạnh Thiếu Khiêm hôn lên trán cô, mặt áp sát mặt cô, môi chạm nhẹ lên đôi môi đỏ mọng, thì thầm:
“Ái Ái, tỉnh táo xem tôi có phải là Thiếu Khiêm của em không?”
“Anh là Thiếu Khiêm, chắc chắn! Thiếu Khiêm rất dịu dàng với em…Anh chính là Thiếu Khiêm…hức”
Mạnh Thiếu Khiêm hài lòng rồi hôn thật sâu lên môi cô. Tay thuần thục lượn lờ trên khắp cơ thể nhỏ nhắn, mỗi nơi anh đi qua Lệ Ái đều như bị kích thích mà rên lên, quần áo cũng đã vứt hết xuống sàn…
Do thuốc Lệ Ái phóng khoáng hơn rất nhiều, cô như buông bỏ mọi thẹn thùng thường ngày mà đòi hỏi anh để mình được thoải mái….Mạnh Thiếu Khiêm rất chiều cô, cứ thế mang đến vô số cảm giác nóng bỏng, nhiệt tình làm cho Lệ Ái sung sướng chỉ biết kêu lên suốt cả buổi…
Phòng ngủ tràn ngập hình ảnh cùng âm thanh đầy dục vọng, kích tình. Hai cơ thể hoàn hảo hoà vào làm một đến độ như muốn nhập cả vào nhau….Cho đến tận khi màn đêm buông xuống, rất khuya rất khuya mới thật sự kết thúc…
Lệ Ái xụi lơ trên giường được Mạnh Thiếu Khiêm bế vào phòng tắm VSCN rồi thay đồ. Anh dỗ cô uống hết một ly sữa tránh bị đói rồi mới đắp chăn cho cô. Thấy Lệ Ái như vậy, anh càng không muốn tha cho lũ trẻ báo đời kia….Tuổi thơ của anh chỉ mong mình được đến trường, nếu không có Hàn phu nhân có lẽ anh phải khổ cực lắm vì chỉ có thể học trộm do không có tiền…Bây giờ lũ trẻ đó được ăn học đàng hoàng lại còn có được điều kiện học trong môi trường tốt thế mà không chịu chăm chỉ, suốt ngày chỉ gây sự rồi lên mặt với người khác. Anh ghét nhất là như vậy! Đã một lần đụng đến Lệ Ái, anh ra tay quá nhẹ nhàng nên chúng chưa sợ, thế thì lần này làm một lần cho nhớ suốt đời. Đừng trách anh tàn độc, có trách là trách chúng đụng vào người của anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT