Từ khi mẹ nhập viện, Lệ Ái bắt đầu vừa học vừa làm thay mẹ. Bà Phương Tình là lao công ở một trường mẫu giáo, khi nghe Lệ Ái nói rõ sự việc thì cô hiệu trưởng đã chấp nhận cho cô thay mẹ làm việc. Lương ở đây cũng không thấp mà cũng không cao, vừa đủ cho hai mẹ con trang trải cuộc sống. Ngoài ra bà Phương Tình còn nhận làm thêm việc ở một xưởng may nhỏ nên Lệ Ái cũng đến giúp mẹ luôn.
Hôm nay sau khi tan trường, Lệ Ái tức tốc chạy đến xưởng may làm việc. Bà chủ ở đấy rất tốt nên Lệ Ái cảm thấy vô cùng thoải mái khi làm ở đây. Mãi cho đến chập tối xong việc thì cô đến bệnh viện chăm mẹ một lúc rồi mới về nhà.
Tắm rửa cho sạch sẽ sau đó ăn vội bữa tối bằng một tô mì tôm rồi bắt đầu học bài. Mắt thì nhìn chữ nhưng đầu thì cứ đâu đâu không chú tâm được. Tiếng thở dài nhỏ phát ra một cách đầy phiền muộn, Lệ Ái không sao tập trung. Trong trí óc cô lúc này chỉ xoay quanh một chữ tiền. Tuy đã đi làm giúp mẹ để có thể có thu nhập trang trãi tiếp cuộc sống nhưng bấy nhiêu đó không đủ cho thời gian sắp tới. Đãi ngộ ba tháng ở bệnh viện sẽ nhanh chóng trôi đi thay vào đó là cả một mớ chi phí ập đến. Nếu tình trạng bệnh mẹ cô tốt lên có thể được về nhà thì chỉ còn lo tiền thuốc men nhưng cũng tốn khá nhiều. May là cô cố gắng có học bổng ở trường cho ba năm cấp ba nên chỉ có đóng thêm tiền lặt vặt nhưng bấy nhiêu vẫn không đủ. Bệnh của mẹ cô về sau có thể chuyển biến rất nhiều, điều cần thiết nhất chính là chữa cho khỏi, vậy phải cần đến nhiều tiền lắm. Tiền trọ, tiền sinh hoạt, tiền thuốc, tiền cho việc học, vân vân cả một mớ cứ thế dồn lên làm Lệ Ái rối tung….Bây giờ cô mới càng khâm phục bà Phương Tình mẹ của mình, dù khó khăn chồng chất nhưng cứ như vậy hơn mười năm liền vẫn nuôi được cô ăn học đến nơi đến chốn, đã vậy còn dự định cho cô học thêm tiếng Pháp, tiếng Nga ở trung tâm nữa chứ….
Cứ suy nghĩ bồng bông như vậy mãi đến khi trời đã dần khuya thì Lệ Ái mới có chút gì đó gọi là tập trung làm bài, học bài. May mắn cô nhanh nhẹn, chăm chỉ, học cũng rất khá và có khả năng tiếp thu tốt nên dù bài nhiều cỡ nào cô cũng chỉ học một lúc là xong. Vươn vai một cái, Lệ Ái thu dọn tập vở chuẩn bị cho ngày mai rồi mở nệm ra nằm xuống. Thức khuya dậy sớm đã là thói quen nên bây giờ cô tranh thủ lướt chiếc điện thoại cũ mà mẹ mua lại tặng cho để tìm việc làm. Lướt lướt rồi khi ngón tay vô tình nhấn vào một trang web đen thì lúc này Lệ Ái mới hoảng hồn. Đập vào mắt cô là hình ảnh vô cùng khiêu gợi của những cô gái rất đẹp kèm theo giá tiền. Cô gái nhỏ tiếp xúc sách vở lần đầu nhìn thấy chân thật nên khuôn mặt thoáng đỏ bừng, muốn thoát ra nhưng điện thoại bị đứng màn hình thế là đành chờ. Cũng trong khoảnh khắc đó ở góc màn hình hiện lên khung chat của web, đôi mắt to tròn tò mò đọc nội dung rồi dừng lại ở một hàng chữ: “Cần tiền thì hãy liên hệ chúng tôi, đặc biệt là những cô gái còn nguyên trinh tiết nhưng phải đủ 18 tuổi trở lên, chúng tôi không muốn gặp các chú lính xanh vì vậy hãy cân nhắc kĩ độ tuổi.”. Lệ Ái nuốt nước bọt cái ực, cho đến khi thoát khỏi web đó thì trong đầu vẫn còn tồn tại lại những gì khi nãy mình thấy…..Cô có nên làm liều không? Một lần là cứu được mẹ đỡ phần lo toang, mẹ cô cũng yên tâm dưỡng bệnh nếu có tiền……Web đó có hồ sơ online, có số điện thoại vậy chắc là uy tín….Không sao, liều một lần vậy….nhưng cũng hơi sợ….
Lệ Ái đắn đo, cô biết làm vậy là có lỗi với mẹ vì để thất tiết cũng ảnh hưởng đến tương lai sau này nhưng bây giờ hết cách rồi. Hai mẹ con không có người thân nên chỉ nương tựa nhau sống, hàng xóm xung quanh dãy trọ cũng khó khăn vì vậy không thể vay mượn…..Thôi thì làm liều một lần vậy, sẽ không sao đâu….!
Thế là trong đêm ấy, cô gái nhỏ lập tức đưa ra quyết định táo bạo đó là khai hồ sơ giả sau đó gọi điện đến trang web đen kia và hẹn gặp mặt người chủ…..Lỡ rồi đâm lao theo lao, chuyện này chỉ mỗi mình cô biết….!
—————————————————————
Lệ Ái ở quán cà phê gặp bà chủ để thương lượng. Sau khi đi học về, cô lập tức thay đồ, ăn mặc vô cùng gợi cảm với cái váy bó sát ngang đùi đã mượn từ cô bạn thân rồi đến tiệm tóc nhờ trang điểm đậm hơn so với khuôn mặt có phần non nớt của mình.
Bà chủ nhìn cô gái trước mắt này thấy ưng ý lắm, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt tuy trang điểm đậm nhưng không mất đi vẻ thanh thoát. Rất xinh đẹp, bà chịu.
“Cô đây 18 rồi đúng chứ?”
Lệ Ái nhẹ gật đầu:
“Phải, tôi đang học năm nhất nhưng vì một vài lí do nên muốn có thêm tiền để trang trải cuộc sống.”
Bà chủ bật cười rồi đáp:
“Ừm có vài người như cô cũng tìm đến tôi nhờ giúp đỡ, tôi nghĩ cô cũng biết việc mình cần làm là gì rồi đúng không?”
“Vâng, tôi biết!”
“Vậy cô muốn bán rồi chấm dứt với bên tôi hay ở lại làm nhân viên?”
Lệ Ái cắn môi, cả người có phần căng cứng dù cô đã cố trấn an mình không được sợ hãi. Vài giây sau đó cô mới bắt đầu trả lời:
“Tôi chỉ muốn bán thân thôi còn nhân viên thì không.”
Bà chủ gật đầu như đã hiểu:
“Được, thành giao! Khi xong tiền khách đưa cô cô lấy hết, tôi cũng sẽ trích một phần xem như hỗ trợ thêm cũng như tiền công của cô.”
Lệ Ái nghi hoặc nhìn người phụ nữ trung niên rất xinh đẹp trước mắt mình, cô không ngờ bà chủ này lại tốt như vậy. Bình thường cô nghe nói mấy người làm má mì này rất hung dữ, bất chấp thủ đoạn để ép mấy cô gái làm việc bán thân….Người trước mặt này sao lại lãnh đạm như vậy…
“Có gì thắc mắc nữa sao?”
Bà chủ thấy Lệ Ái cứ mãi nhìn mình nên cất tiếng hỏi làm cô gái nhỏ hơi run chậm rãi đáp:
“Không…tôi thấy bà rất khác những người làm nghề này…”
Bà chủ nghe Lệ Ái nói không trả lời chỉ nhếch môi nhẹ….Bà biết mấy cô bán thân là do hoàn cảnh đẩy đưa, chính bà cũng từng là nạn nhân trong việc này….vì vậy bà càng thương hơn….Dù làm má mì thật nhưng chỗ bà có quy định hẳn hoi không để mấy cô gái của mình chịu thiệt đâu…
“Khi nào có người cần tôi sẽ gọi cho cô sau, sớm thôi cố gắng vài ngày là có tiền rồi.”
Lệ Ái gật đầu, dù làm liều nhưng với chỗ uy tín như vậy cô thật cảm thấy nhẹ nhõm….Chắc không đến nỗi để cô bán thân cho mấy ông già dê đâu nhỉ…?
Chào tạm biệt bà chủ, Lệ Ái thở phào vì không bị lộ thân phận chưa đủ tuổi trưởng thành. Nhìn thấy đồng hồ trong quán đã gần sáu giờ Lệ Ái vội vàng đi khỏi quán để còn về tẩy trang rồi vào chăm mẹ nữa. Trong lúc đi ra có vẻ vội nên cô va phải một người đàn ông làm rớt đồ của người ta thế là nhanh chóng nhặt lên rồi rối rít:
“Xin lỗi, tôi có việc gấp nếu không có gì tôi xin phép.”
Nói rồi đi một mạch, Mạnh Thiếu Khiêm nhìn theo trong đầu còn vang vọng giọng nói mềm mại, dễ nghe lại có phần trong trẻo non nớt của người vừa đụng phải khiến anh ngưng động chốc lát. Chừng vài giây sau đó lắc đầu đi vào trong bởi anh còn có việc. Tên nhóc Mạnh Tường hôm nay đổi gió không uống rượu mà uống cà phê để bàn việc trong bang với anh, chỗ này hơi xa một chút nhưng thoáng mát, thoải mái hơn so với phòng bao ở bar. Bao nhiêu việc phải lo, tối nay anh còn có bữa tiệc thay lão đại của anh tham gia nên không thể chậm trễ. Vì vậy sau khi gặp Mạnh Tường, Mạnh Thiếu Khiên lập tức vô việc khiến người nào đó kêu gào trong lòng…Rủ đi cà phê để thả hồn tí mà thằng cha này chưa gì đã vô việc rồi…haizzz sao lại có người cuồng công việc hơn lão đại thế chứ….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT