Vũ Dịch Đức vừa mở cửa phòng, Đặng Song Nhi đã vội chạy ù đến ôm lấy cánh tay của anh, vừa lo lắng vừa quan tâm hỏi han.

“ Ba có làm khó anh không? Em đã bảo về nhà rồi mà! ”

Cả hai bước đi, Vũ Dịch Đức đưa bàn tay còn lại búng yêu vào trán của Song Nhi, mỉm cười trả lời:

“ Không, ba không có làm khó anh! ”

Ngồi xuống sofa, Đặng Song Nhi nhìn chằm chằm vào người của Vũ Dịch Đức.

Đã bao lâu rồi cả hai mới được gần nhau như thế này?

Đã bao lâu rồi cả hai mới ở chung phòng, âu yếm như thế này?

Đã bao lâu rồi cả hai mới nói chuyện ngọt ngào như thế này?

“ Sao thế em? ”

Vũ Dịch Đức hơi nghiêng đầu, khó hiểu nhìn cô.

Đặng Song Nhi mím môi lắc đầu, sau đó tựa đầu vào vai anh, ôm chặt cánh tay hơn.

“ Anh Đức, anh có biết mình rất ngốc không? Nếu lúc đó anh nói với em, em sẽ bên cạnh cùng anh vượt qua. Anh có biết khi em nghĩ đến anh nằm lạnh lẽo trên giường bệnh không có em bên cạnh lo lắng, chăm sóc, em đau thế nào không? ”

Chỉ cần suy nghĩ đến đó, lòng cô cuộn trào như sóng lớn, thắt cả ruột gan. Tấm ảnh hôm trước Lâm Niên đưa cho cô xem, tới hôm nay nó vẫn lưu giữ trong đầu. Có mấy ai biết, khi nhìn nó, đầu cô nổ tung ngang dọc, lòng như sụp đỗ cả một thế giới.

“ Anh biết lỗi rồi, tha thứ cho anh! ”

Vũ Dịch Đức cúi đầu, đưa tay vòng qua vuốt ve khuôn mặt đang đỏ ửng của cô, hôn mạnh vào trán.

“ Tha thứ cho anh duy nhất lần này thôi đó. Nếu sau này anh giấu giếm em, tự quyết một mình, âm thầm tự làm một mình, em sẽ... em sẽ không cần anh nữa.! ”

Đặng Song Nhi nghênh mặt thị uy trước Vũ Dịch Đức, anh bật cười gật đầu khẳng định chắc nịch, véo yêu mặt cô.

“ Anh ghi nhớ rồi! ”

Song Nhi mỉm cười dễ thương đáp lại, vòng tay lên cổ Vũ Dịch Đức, bạo dạn nhướn người hôn vào gò má của anh.

• Chụt...

“ Ngủ thôi anh, đêm nay em muốn ôm anh ngủ, như lúc trước. ”

Vũ Dịch Đức nhất thời chưa phản ứng kịp, đơ người không quen.

Có nhầm gì không?

Song Nhi đâu phải như thế này, cô rất rụt rè, nhút nhát và ngại ngùng. Không bao giờ chủ động thân mật với anh như bây giờ.

Nhưng khoan, có chứ, là đêm trước khi anh đi Mỹ.

Ngày hôm đó cả đời anh không quên!

“ Anh sao vậy? Sốt sao ạ? ”

Đặng Song Nhi sốt sắng, lo lắng đưa tay sờ vào trán và cổ của Vũ Dịch Đức, kiểm tra thân nhiệt cho anh.

Anh dứt khoát kéo tay cô xuống, tấn công bất ngờ, ngậm lấy đôi môi gợi cảm đang he hé của Song Nhi.

Đặng Song Nhi mấy giây đầu còn chưa phản ứng kịp, trợn tròn đôi mắt, nhưng sau đó đã nhịp nhàng phối hợp uyển chuyển, nhắm mắt tận hưởng sự ngọt ngào mà Vũ Dịch Đức dành cho mình.

Phải là dành riêng cho cô, Đặng Song Nhi!

Hai đôi môi dính chặt vào nhau, mượt mà kết hợp di chuyển, quấn quýt không ngừng. Càng ngày càng say đắm, nồng cháy và mãnh liệt!

Lần này còn cơ hội, anh sẽ bù đắp lỗi lầm, những điều anh chưa thể làm cho Song Nhi.

Cô nói phải, đâu có cặp vợ chồng nào mà chưa từng hôn môi. Lúc trước do anh chưa kịp thích nghi, nhưng anh có hôn môi Song Nhi cô chứ, chỉ là anh thích sạch sẽ, nụ hôn sâu và nồng nàn thật sự là một thử thách to lớn.

Đột nhiên, Đặng Song Nhi tránh mặt sang một bên, bàn tay đặt lên bàn tay của anh nắm lấy kéo xuống khi nó đang nằm ở bầu ngực của cô, lưu manh xoa nắn.

“ Anh Dịch Đức...”

Đặng Song Nhi vương đôi mắt muốn từ chối sự thân mật vợ chồng, Vũ Dịch Đức cau mày không hiểu, cô lên tiếng nói tiếp:

“ Anh vào trong vệ sinh cá nhân đi, em buồn ngủ lắm rồi, mấy hôm nay em không được ngủ. ”

Vũ Dịch Đức buồn bã nhìn cô từ trên xuống dưới.

Tối nay Song Nhi ăn mặc rất kín đáo, chiếc đầm thun màu trắng dài ngang gối, nhìn tới nhìn lui anh chẳng nhìn thấy được gì.

Đứng dậy, có một chút hụt hẫng và thất vọng đi vào.

Chờ anh đi vào bên trong phòng tắm, Song Nhi bĩu môi, tủm tỉm lẫm bẫm một mình:

“ Hôm qua vừa chạm vào đã than đau, bây giờ còn muốn làm chuyện đó. ”

Hôm qua cô nhìn thấy chứ, bạn anh Lý Thiên vừa chạm vào người anh liền nhăn nhó kêu lên. Anh là người rất cố chấp, nếu cô nói là anh chưa khỏe thì chắc chắn anh sẽ nói rằng mình khỏe rồi, chuyện đó không ảnh hưởng. Thế nên cô mới bảo rằng buồn ngủ, như vậy anh mới chấp nhận.

10 phút sau, Vũ Dịch Đức bước ra với chiếc khăn quấn quanh hông, trên ngực trần và lưng chằng chịt vết bầm do mấy tên kia để lại.

Đặng Song Nhi đang ngồi dựa lưng vào sofa xem tivi, bỗng dưng có cảm giác Vũ Dịch Đức đang tiến lại mình, ngay lập tức cô quay sang nhìn anh.

“ Anh Đức, người anh...có đau lắm không? ”

Đặng Song Nhi hốt hoảng chạy tới gần anh, nhẹ nhàng sờ vào những vết bầm. Lòng dâng lên một trận đau xót, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc.

“ Không còn đau nữa. ”

Nói cho Song Nhi yên lòng vậy thôi chứ cô vừa chạm vào là anh liền chau mày, kiềm nén hết sức.

“ Như này mà không đau, ai đã đánh anh hả? ”

Vũ Dịch Đức ngập ngùng, nhưng rồi cũng trả lời:

“ Là ông Thái, ba của Thái Tuyết Như! ”

“ Em không tha cho ông ta đâu! ”

“ Chuyện đó để cho anh giải quyết, em đừng bận tâm. ”

Nói xong, Vũ Dịch Đức vòng tay ra phía sau ôm eo của Song Nhi, tiến lại chiếc giường vô cùng sa hoa, đẹp đẽ.

Hazz, anh thấy áp lực quá!

Cảm thấy mình thua kém cô về mọi mặt!

Đặng Song Nhi ngồi trên giường, kéo chiếc chăn ôm vào lòng nhìn Vũ Dịch Đức đang tìm remote để tắt đèn.

Giờ phút này cô mới phát hiện, anh không mặc quần áo.

Aa... cô bảo anh đi vệ sinh cá nhân, chứ đâu bảo anh cởi sạch quần áo cơ chứ.

Nhưng mà chồng cô, cô hiểu tính. Anh không bao giờ mặc áo và cũng chẳng bao giờ mặc quần tây đi ngủ, nhưng ở đây đâu có quần đùi cho anh mặc chứ.

Đặng Song Nhi đỏ mặt cúi xuống, cũng lâu rồi cô chưa nhìn thấy thân hình nam tính của anh, tim cô bây giờ đập nhanh hơn cả lần đầu cả hai chung phòng.

Căn phòng chìm trong bóng tối, ánh đèn ngủ nhẹ nhàng được mở. Bên giường lún xuống và một vòng tay ấm áp bao bọc lấy Song Nhi, giọng nói trầm trầm vang lên.

“ Ngủ thôi em. ”

“ Dạ! ”

...----------------...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play