Đặng Song Nhi thấy Vũ Dịch Đức muốn ngủ nên cô cũng tranh thủ đi về thay đồ, nấu ăn. Bộ đồ trên người cô đang mặc là của hôm qua, áo khoác thì bị cô làm ướt nên mặc đỡ áo vest của Nam Cung Nhật Đăng.

Trở về Nam Cung gia, việc đầu tiên Song Nhi làm chính là tháo chiếc nhẫn của Ngô Tân Vinh ra. Sau đó thay đồ sạch sẽ rồi chạy xuống bếp nấu ăn đem vào bệnh viện cho Vũ Dịch Đức.

Bước xuống, người làm đem bức tranh đến cho cô, nghiêng đầu e dè lên tiếng hỏi:

“ Tiểu thư, bức tranh này...? ”

“ Đưa cho tôi! ”

Đặng Song Nhi đưa tay nhận lấy, nâng niu như báo vật, ôm nó quay ngược lên phòng.

Ngồi xuống sofa nhìn ngắm, đưa tay vuốt ve bức tranh, miệng cười chúm chím đáng yêu:

“ Anh ấy vẽ đẹp nhỉ.! ”

Đứng dậy, Đặng Song Nhi nhìn xung quanh căn phòng, tìm kiếm chỗ treo bức tranh này lên.

Nhưng rồi cô có suy nghĩ ‘ mai mốt cũng về bên đó, cũng đem bức tranh này về, cần gì suy nghĩ cho tốn thời gian nhỉ. ’

Thế là cô treo đại bức tranh lên tường, chạy xuống dưới nhà tranh thủ nấu ăn mang đến bệnh viện. Hiện tại cô chỉ muốn bên cạnh chăm sóc cho chồng, nửa bước cũng không muốn rời.

Đặng Song Nhi tự mình nấu súp, gọt sẵn trái cây, sắp xếp cẩn thận cho vào túi giấy. Cô mang ra bên ngoài đặt xuống bàn, định lên phòng lấy túi xách thì chợt thấy ông Nam Cung trên lầu đi xuống.

Ông lên tiếng hỏi:

“ Con định vào bệnh viện sao Hiểu An? ”

“ Dạ, anh ấy là chồng con, con phải bên cạnh chăm sóc cho anh ấy! ”

Ông Nam Cung thở dài ngồi xuống, những khúc mắc ông cho người điều tra nhưng chưa có kết quả, phải đợi rõ ràng ông mới yên tâm giao Song Nhi cho Vũ Dịch Đức.

Cô giống hệt như mẹ, tin tưởng vào người đàn ông mình yêu tuyệt đối.

Chỉ vài câu nói của bọn họ, cô đã chọn tin tưởng, bỏ qua, quay về bên Vũ Dịch Đức!

“ Ba không thích anh ấy sao ạ? Nhưng anh ấy là chồng của con, là người con yêu.! ”

“ Vấn đề không phải là ba thích hay không, mà là họ có nói thật hay không. Hiểu An, con bây giờ là tiểu thư Nam Cung gia, họ bịa chuyện muốn lừa gạt con, lợi dụng con thì sao? ”

“ Không có đâu ạ, anh Đức và ba mẹ chồng của con không phải là loại người như vậy. ”

Ông Nam Cung giơ tay đầu hàng chịu thua luôn với Đặng Song Nhi. Nói ra câu nào, binh chầm chập câu nấy.

Thật tình là ông thích Ngô Tân Vinh hơn Vũ Dịch Đức vì anh ta vừa thông minh tài giỏi, ông lại vừa hiểu tính tình anh ta, hợp về hoàn cảnh tính chất công việc, ở rễ lại càng được. Nhưng ông cũng hiểu, hôn nhân không có tình yêu chẳng khác nào sống trong địa ngục.

“ Con ngủ một giấc rồi hãy đi, đêm qua tới giờ... ”

“ Thôi ạ, con lên phòng lấy túi xách. ”

- ---------------

Đến bệnh viện, Đặng Song Nhi gấp gáp bước đi, nhanh chóng đến phòng bệnh của Vũ Dịch Đức.

Cánh cửa được mở ra, Đặng Song Nhi nhíu mày khó hiểu vì không thấy Vũ Dịch Đức, chỉ thấy hai cô nhân viên y tế đang dọn dẹp, sắp xếp lại phòng bệnh.

Cô lên tiếng hỏi:

“ Bệnh nhân trong phòng này đâu rồi? ”

“ Dạ Vũ tổng xuất viện rồi ạ! ”

Họ vừa cúi đầu chào cô vừa trả lời.

Ánh mắt của Đặng Song Nhi mông lung mơ hồ, nhìn tới nhìn lui, nhưng rồi quay ngược trở ra bên ngoài.

Xuất viện? Vũ Dịch Đức xuất viện rồi sao? Không phải lúc cô đi về, anh đang ngủ hay sao?

Anh đang trốn tránh, không muốn gặp cô?

Mọi người nói anh yêu cô, nhưng sao cô chẳng cảm nhận được điều đó. Thái độ của anh hôm nay rất hững hờ, thậm chí còn xua đuổi cô về.!

Ngồi xuống dãy ghế ngoài phòng bệnh, Đặng Song Nhi âm thầm lặng lẽ rơi nước mắt. Nhìn xuống chiếc túi giấy trên tay, lòng cô cảm thấy tủi thân chua xót nhiều hơn.

Sao cô lại yêu anh, một người vô tình như vậy!

•••

Vóc dáng phong trần mang nặng nỗi buồn trên vai. Ngô Tân Vinh anh dù có đối xử tốt bao nhiêu, dịu dàng bao nhiêu, quan tâm bao nhiêu, yêu thương bao nhiêu, chân tình bao nhiêu thì mãi mãi cũng không có được trái tim của Đặng Song Nhi.

“ Anh đợi tôi lâu chưa? ”

Vũ Dịch Đức bước tới, đứng ngang với Ngô Tân Vinh, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt nhìn theo hướng anh ta đang nhìn.

“ Cậu hẹn tôi ra đây để nói điều gì? ”

“ Những gì tôi nói sáng nay không phải để lừa anh, để anh tha chết cho tôi, mà nó là sự thật! ”

Ngô Tân Vinh nhếch môi cười nhạt, thái độ bình lặng quay sang nhướn mày nhìn Vũ Dịch Đức.

Anh tiếp tục lên tiếng:

“ Chăm sóc cho cô ấy thật tốt, yêu cô ấy thật nhiều thêm phần của tôi. Tôi và cô ấy đã hết duyên hết nợ, tôi sẵn sàng nhường đường cho cô ấy hạnh phúc. ”

Điều mà Vũ Dịch Đức anh sợ nhất, đó chính là sự thương hại trong tình yêu. Song Nhi phải đứng giữa anh và Ngô Tân Vinh, nếu cô chọn anh ta thì lòng sẽ cảm thấy dằn vặt ray rứt với anh, còn chọn anh thì lòng cô đang ép buộc phải quay về bù đắp cho anh.

Người tổn thương nhất, khó khăn nhất không phải là anh, tuyệt nhiên cũng không phải là Ngô Tân Vinh, mà chính là Song Nhi.

Vậy nên anh sẽ đứng lại, nép sang một bên, nhường đường hạnh phúc cho cô và anh ta bước đi.

“ Cậu nên hỏi thẳng Song Nhi, cô ấy rất thật thà nhất định sẽ thành thật nói cho cậu biết.! ”

“ Về chuyện gì? ”

“ Tất cả! ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play