Đặng Song Nhi bảo tài xế lái theo Lâm Niên, cuối cùng cũng dừng lại tại bãi biển ở thành phố B.

Vội vàng bước xuống, xung quanh là cảnh sát và đội cứu hộ. Đặng Song Nhi chợt nhìn thấy ông bà Vũ và Phó Tôn Trạch đang nói chuyện với cảnh sát trưởng, điên dại chạy đến quýnh quáng hỏi ông bà:

“ Ba mẹ, anh Đức đâu rồi ạ? ”

Bà Vũ lắc đầu nức nở trong ngực của ông Vũ, còn ông thì vô cảm nhìn cô dường như đang rất giận.

Phó Tôn Trạch cũng im lặng, nhìn về hướng khác không muốn can thiệp quá sâu vào chuyện gia đình của họ.

Cảnh sát trưởng nhận ra đây là Nam Cung tiểu thư, cung kính trả lời:

“ Rất có thể Vũ tổng đã tự tử, chúng tôi đang cố gắng tìm kiếm ngài ấy.! ”

“ Tự tử? Sao có thể chứ? ”

Đặng Song Nhi suy sụp, thất thần nhìn ra biển.

Cảnh sát trưởng lên tiếng trả lời:

“ Vũ Thị đang gặp khó khăn, rất có thể sẽ phá sản. Cộng thêm... ”

Cảnh sát trưởng nói đến đó thì ấp úng không dám nói tiếp.

Đặng Song Nhi bật khóc trong cơn hoảng loạn, liên tục lắc đầu, lau nhanh ra biển, miệng không ngừng gọi tên anh:

“ Dịch Đức, em xin lỗi... đừng bỏ em mà Dịch Đức! ”

“ Hiểu An! ”

Nam Cung Nhật Đăng chạy theo ngăn cô lại, nhưng cô kịch liệt vừng vẫy, xô ngã anh ta, chỉ muốn ra đó đi tìm Vũ Dịch Đức.

“ Hiểu An, em bình tĩnh lại đi, cảnh sát đang tìm anh ta! ”

Trên này, Phó Tôn Trạch nhìn ra hai anh em nhà Nam Cung, sau đó xoay người nói với cảnh sát trưởng:

“ Vũ Dịch Đức không bao giờ tự tử, tôi chắc chắn điều đó. Mở rộng khu vực điều tra đi, như nhà hoang chẳng hạn. ”

Phó Tôn Trạch suy nghĩ, người hận Vũ Dịch Đức nhất lúc này chính là nhà Nam Cung, nhưng người muốn Vũ Dịch Đức biến mất nhất là Ngô Tân Vinh.!

Nếu là Nam Cung Nhật Đăng ra tay, khi thấy em gái của mình đau lòng sắp chết như vậy chắc chắn đã bảo người thả Vũ Dịch Đức ra.

Còn tự tử, Vũ Dịch Đức nhất định không làm vậy!

Thứ nhất, khi nãy đã gọi cho anh, cả hai hẹn nhau ngày mai lên tập đoàn bàn tính vực dậy Vũ Thị, cách nói chuyện của Vũ Dịch Đức cũng không có gì gọi là trăn trối.

Thứ hai, Vũ Dịch Đức rất có hiếu với ba mẹ, đặc biệt là bà Vũ, sẽ không bao giờ có chuyện tự tử ở đây!

Lúc này, ông Nam Cung và Ngô Tân Vinh cùng nhau bước xuống xe. Cả hai lo lắng đi lại gần Đặng Song Nhi khi cô liên tục giẫy giụa trong ngực của Nam Cung Nhật Đăng, ông lên tiếng khuyên ngăn:

“ Hiểu An, con đừng như vậy nữa! ”

“ Buông em ra, em phải đi tìm chồng em! ”

Một nụ cười chua xót xuất hiện trên môi của Ngô Tân Vinh.1

Chồng em?

Điều anh lo sợ nhất trong hơn một năm qua đã đến!

Ông Vũ ôm bà Vũ ngồi xuống, cho bà tựa vào lồng ngực của ông, làm chỗ dựa cho bà. Ánh mắt và khuôn mặt của cả hai ngập tràn đau khổ nhìn ra ngoài biển mênh mông kia.

Bà Vũ nước mắt tuôn xuống không ngừng, ôm chặt chiếc áo vest của Vũ Dịch Đức, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho anh.

Nếu Vũ Dịch Đức có mệnh hệ gì, chỉ còn hai ông bà già lặng lẽ đơn côi sống qua ngày. Hai lần chờ đợi, nhưng cùng một nỗi đau và lo lắng. Nhìn con trai mình đứng giữa sự sống và cái chết, khoảnh khắc đó như đang đày đọa hai người họ.

Chẳng ai có thể cảm nhận được!

- ---------------

Ở một căn nhà hoang không gần bãi biển, Vũ Dịch Đức bị trói hai tay treo lên lủng lẳng, mặt anh gục xuống dừng như vẫn còn đang bất tĩnh.

•Ào...

Một chậu nước lạnh hắt thẳng vào mặt anh, chân mày đen rậm cau nhẹ, mi mắt nặng nề dần dần mở ra.

Xuất hiện trước tầm mắt của Vũ Dịch Đức là một ông già tóc tai râu ria bạc phơ, bộ dạng thảm hại.

Anh giật mình, nhìn lên phía trên, cựa quậy hai tay đang bị trói ngược.

“ Lâu quá không gặp cháu, Dịch Đức! ”

“... ”

“ Lâu ngày không gặp, cháu không có gì để nói với chú sao? ”

“ Nói thì được gì? ”

Vũ Dịch Đức cười nhạt, buông xui chịu trận, nhìn thẳng vào mắt ông ta.

“ Không ngờ mày mạng lớn phúc lớn như vậy, ông trời có quá bất công không? Một người như mày đáng lẽ ra phải chết mới phải! ”

“ Tôi đã làm gì? Ừ, tôi chẳng tốt đẹp gì cả, vậy ông và con gái của ông tốt đẹp quá. Tôi không có nhu cầu làm ba của con người khác, cũng cảm nhận tôi không đủ phúc phần để kết hôn với Thái tiểu thư, một người phụ nữ tài sắc vẹn toàn nên đã chấm dứt thì có gì sai? ”

Vũ Dịch Đức buông ra những lời chăm biếm, cười cợt khiến ông Thái giận tím tái cả người.

Nghiến răng nói lại với anh:

“ Mày đừng nói như mày chưa làm gì, Vũ Dịch Đức, tao cũng là đàn ông! ”

Vũ Dịch Đức bật cười lớn, nghênh ngang đáp trả mặc dù anh như cá nằm trên thớt.

Đối với anh, thà chết trong hiên ngang chứ không quỵ lụy cúi đầu trước ai!

Giống như anh thà làm bốc vác kiếm tiền nuôi ba mẹ, chứ không bao giờ khom lưng cúi đầu cầu xin nhà Nam Cung gia.

Vũ Dịch Đức này còn sống là còn cao ngạo, ngẩng cao đầu!

“ Tôi không có làm sứt mẻ miếng thịt nào của con gái ông cả, chỗ thừa chỗ thiếu tôi chỉ nhìn qua mỗi vợ tôi. ”

“ Mày... ”

“ Ông và con gái ông cứ cho là ai cũng giống như mình. Nếu là vậy thì tìm hiểu để làm gì, cứ quơ đại một người về làm vợ cho đỡ tốn thời gian. ”

“ Vậy mày nghĩ Đặng Song Nhi lấy mày vì yêu mày à? Mày cũng đâu có thời gian tìm hiểu sao có thể chắc chắn cô ta không vì tiền. Mày nên nhớ, nhà tao rất nhiều tiền. ”

Vũ Dịch Đức tiếp tục lại cười, trả lời ông ta:

“ Cô ấy bây giờ lấy tiền thiêu tôi thành tro còn được. ”

“ Ờ tao quên mất, nhưng mà mày có thắc mắc tại sao tao lại biết rõ hành tung và bắt được mày đúng lúc như vậy không? ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play