Đúng như những gì Vũ Dịch Đức đã nghĩ, ngày hôm sau ông bà Vũ trở về. Nhưng khi vừa ra khỏi sân bay, cả hai ông bà đã đến biệt thự riêng của Lưu Gia Huân, nơi diễn ra tang lễ.

Ba mẹ của Lưu Gia Huân ly hôn năm anh ta 5 tuổi. Sau đó anh ta cùng mẹ sang Mỹ định cư, và cũng không lâu thì mẹ anh ta đi thêm bước nữa. Năm 22 tuổi thì anh ta mới trở về đây và làm việc tại Vũ Thị. Khi nhận được tin dữ, ba dượng, mẹ và em gái của anh ta lập tức đặt vé máy bay về đây, còn ba ruột thì đã có mặt từ tối qua.

Vũ Dịch Đức có mặt từ rất sớm để lo tang lễ của em họ, anh tiều tụy lặng lẽ trầm ngâm đứng một góc nhìn vào di ảnh của Lưu Gia Huân, nhiều suy nghĩ quẩn quanh khiến đầu anh đau nhức, thêm mệt mỏi.

“ Dịch Đức, cậu về nghỉ ngơi đi. Việc của vợ cậu, cậu còn chưa giải quyết xong, ở đây có ba mẹ của Lưu Gia Huân rồi. ”

Phó Tôn Trạch vỗ vào vai của Vũ Dịch Đức, anh thở dài lên tiếng:

“ Em ấy ra đi một phần cũng do tôi phải không? Tôi không quan tâm nhiều nên... ”

“ Cậu ta lớn rồi, thừa biết ma t.ú.y nguy hiểm như thế nào. Nếu cậu ta nghe lời của cậu, thì đã không có ngày hôm nay. ”

Vũ Dịch Đức thở ra một hơi đầy bất lực, dựa người vào trong tường suy nghĩ đến mình.

Dù là khối u não lành tính, nhưng ca phẫu thuật nào mà không có nguy hiểm. Lý Thiên cũng không đảm bảo 100℅ thành công, lỡ như may mắn không mỉm cười với anh, vậy người ở lại sẽ buồn như thế nào.

“ Tôn Trạch, nếu tôi có mệnh hệ gì, cậu đừng bỏ rơi Vũ Thị, hãy giúp ba tôi khi còn có thể. ”

“ Cậu đừng bi oan quá, có Lý Thiên mà cậu lo gì.! ”

Vũ Dịch Đức cười nhạt lắc đầu, chán nãn nói:

“ Có cậu ta mới đáng lo, từ sáng đến giờ cậu ta gọi điện cho tôi mấy chục lần. ”

Có ai xui xẻo như Lý Thiên không chứ. Thân làm bác sĩ, công việc ở bên Mỹ chất chồng nhưng theo Vũ Dịch Đức về đây ăn không ngồi rồi, xa vợ xa con.

Đã vậy, từ trước tới nay chỉ có bệnh nhân năn nỉ bác sĩ chứ ai đời bác sĩ phải đi năn nỉ cầu xin, thiếu điều muốn quỳ lạy bệnh nhân phải phẫu thuật càng sớm càng tốt.

“ Cậu ta mắc căn bệnh không trị được, đành chịu.! ”

Phó Tôn Trạch cười mỉa mai. Bất chợt lúc này bà Vũ cả người hừng hực cơn tức đi tới, nắm lấy vành tai của Vũ Dịch Đức ngắt nhéo ghì xuống không thương tiếc, nghiến răng nói:

“ Mẹ bảo con như thế nào, ở nhà không được ăn hiếp Song Nhi, vậy con xem mình đã làm gì? ”

Hôm qua bà Trương đã gọi cho bà, kể hết mọi chuyện xảy ra hôm qua cho bà nghe. Nếu Lưu Gia Huân không mất, bà cũng sẽ trở về dạy dỗ đứa con trai không biết tốt xấu này.

“ Mẹ, người ta nhìn kìa, có chuyện gì để về nhà từ từ nói. ”

Vũ Dịch Đức nhăn mặt gỡ tay bà Vũ xuống nhưng không được. Trời ơi, đường đường là Vũ tổng hô mưa gọi gió bên ngoài vậy mà bị mẹ nhéo lỗ tai. Bao nhiêu năm anh xây dựng hình tượng chỉ trong một phút đã tiêu tan thành mây khói hết rồi.

“ Nói với con à? Để mẹ cho con biết ăn hiếp con dâu cưng của mẹ hậu quả sẽ thế nào! ”

Bà Vũ vừa nói, vừa lôi kéo Vũ Dịch Đức ra ngoài. Ý định bắt anh lên xe đi đến nhà ông Đặng đón Đặng Song Nhi về nhà và xin cô tha thứ.

“ Đủ rồi mẹ! ”

Vũ Dịch Đức khó chịu gằng giọng, dứt khoát kéo tay bà xuống khỏi tai mình. Đưa mắt nhìn qua mọi người đang chăm chú nhìn cả hai, anh nhẹ giọng lại nói với bà:

“ Về nhà con sẽ nói rõ mọi chuyện cho mẹ biết.! ”

Nói xong, Vũ Dịch Đức bỏ đi ra ngoài, lên xe đến Vũ Thị sắp xếp công việc.

Bà Vũ tức đến lồng ngực phập phồng, sau đó đi nhanh vào bên trong tìm kiếm ông Vũ.

“ Em phải đến nhà anh xui đón Song Nhi về. ”

Ông Vũ thở dài, giơ tay nhìn vào đồng hồ.

“ Ở lại đây một chút rồi anh và em cùng đi, một mình em đến đón Song Nhi cũng không phải phép đâu. ”

Ông Vũ cau mày, trong lòng khó chịu với Vũ Dịch Đức vô cùng.

Ngày trước đang yên đang lành thì nghi ngờ vô cớ, đã vậy còn không điều tra rõ ràng mà kết tội Tuyết Như rồi một mực chấm dứt.

Sau đó chưa gì đã muốn kết hôn với Song Nhi, bắt ông bà phải đến nhà ông Đặng thưa chuyện cho bằng được.

Bây giờ kết hôn rồi lại đi dây dưa qua lại với Tuyết Như để Song Nhi bỏ về nhà ngoại.

Mấy hôm trước khi ông Thái gọi cho ông mắng vốn. Ông gọi về bảo đến nhà nói chuyện đàng hoàng tử tế, thật lòng nhận lỗi với Tuyết Như và ông bà Thái thì thái độ cọc cằn khó chịu với ông.

Con với chả cái!

“ Vậy cũng được! ”

“ Em mệt lắm không? Hay là vào trong phòng nghỉ ngơi một lát đi.”

“ Em thấy lồng ngực hơi nhói.”

Bà Vũ đặt tay lên ngực, chân mày hơi cau lại.

Chẳng lẽ vừa mới tức giận với Vũ Dịch Đức nên mới đau như vậy?

Nhưng không...ngày trước dù có cãi nhau nảy lửa với ông Vũ cũng đâu có.

Mấy ngày hôm nay bà liên tục cảm thấy trong người khác lạ vô cùng, trong đầu cứ nhớ đến Vũ Dịch Đức nhưng bà biết rõ anh đang đi công tác.

Những lần bà gọi cho anh, bà luôn nhắc nhở anh ăn uống nghỉ ngơi, chú ý xe cộ. Đến khi anh về thành phố B, bà mới an tâm đôi chút.

Nhưng đây cũng đâu phải lần đầu Vũ Dịch Đức đi công tác hay xa nhà. Năm 18 tuổi anh đã đi du học, đi công tác liên miên có khi hơn một tháng. Và dù có lo nhưng cũng không phải cảm giác này.

Nó cứ nao nao khó chịu ở lồng ngực.!

“ Có sao không em, hay anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra. ”

Ông Vũ sốt sắng lên, dìu bà lại ghế gần đó ngồi xuống.

Bà Vũ ngồi xuống, tầm mắt của bà lại hướng nhìn đến mẹ của Lưu Gia Huân đang khóc lóc thê thảm, xỉu lên xỉu xuống trước di ảnh của anh ta.

Đầu của bà bắt đầu quay quay choáng váng, hơi thở nặng nhọc, bám víu lấy tay ông Vũ nói:

“ Em thấy hơi mệt, em vào trong nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta về đón Song Nhi. ”

...----------------...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play