Phủ Tần gia về đêm được ánh nến sáng rọi nên một chút âm u của đêm tối cũng không còn, ngược lại càng thêm phần náo nhiệt.

Tuy nhiên trên thực tế, giây phút này tất cả mọi người ở nội viện đều giống như bị rút mất lưỡi, không một ai có gan đáp lời.

Làn gió thổi phần phật ban đêm thổi vào tay áo và vạt áo của Tạ Ấn Tuyết, khiến cho cơ thể yếu gầy mỏng manh của Tạ Ấn Tuyết càng trở nên rõ nét hơn. Nhưng một bệnh nhân trông có vẻ như hết phương cứu chữa, gần đất xa trời này lại khiến cho mọi người kinh sợ không dám lên tiếng hơn cả đám người hầu và lão quản gia đang mặc áo tang.

Đúng vậy...

Chưa nói đến việc về Tạ Ấn Tuyết là NPC người đưa đò mà khi tiến vào trò chơi Vệ Đao đã nói cho bọn họ biết, có thể mời hắn giúp đỡ nhưng cần phải trả giá. Dù rằng hắn không phải NPC, là một người tham gia trò chơi bình thường thì hắn cũng không có nghĩa vụ nhất định phải giúp đỡ những người khác.

Giống như "bố thí" mà hắn vừa nói.

Trò chơi đối với bọn họ là sự bố thí, hành động cứu người của Tạ Ấn Tuyết không phải bởi vì hắn sinh lòng thương xót, mà bởi vì hắn cũng đang bố thí.

Lời này tuy có phũ phàng nhưng lại vô cùng chuẩn xác, là hiện thực mà lúc này không một ai có thể chối cãi.

Đối với bất kỳ việc gì xảy ra giữa những người tham gia trò chơi, lão quản gia đều coi như không nghe thấy. Sau khi A Thất ăn no uống say rời đi, lão quản gia lại tuần tự lên món: "Món ăn thứ hai là món "Hỏa Sơn Hạ Đại Tuyết" mà Tạ tiên sinh đã chọn, do đầu bếp A Cửu chế biến, mời chư vị thưởng thức."

Vừa dứt lời, đầu bếp có đồng tử thẳng đứng xanh biếc đi cùng người hầu bê món ăn tới chỗ đám người.

Tạ Ấn Tuyết vẫn chưa ngồi xuống, hai tay chống lên bàn để đứng vững, chậm rãi ngước mắt lên nhìn qua hướng người đang đi tới.

Đầu bếp có đồng tử thẳng đứng nhìn xuống, mãi cho đến khi đi tới bên cạnh lão quản gia - đối diện với Tạ Ấn Tuyết hắn mới nhìn lên. Đáy mắt âm u nặng nề như chứa băng tuyết nghìn năm khó tan, chứa trong đó là sự thờ ơ vô tận. Thế mà tình cờ đôi mắt nhìn Tạ Ấn Tuyết lại trấn tĩnh và phẳng lặng.

"Thì ra đầu bếp nấu cơm cho ta hôm nay..." Tạ Ấn Tuyết khẽ nhướng mày, bỗng nhiên nở nụ cười, "là A Cửu ngươi à."

Thực ra Tạ Ấn Tuyết cực kỳ đẹp, như sự tương phùng của gió vàng sương ngọc, hơn cả vô số vẻ đẹp tuyệt trần trên nhân gian. Chỉ có điều sắc mặt Tạ Ấn Tuyết quanh năm trắng bệch, môi không chút sắc máu, giống như bông hoa lê mới nở mùa xuân trên vai hắn mới khiến cho mọi người có ấn tượng sai về hắn: Yếu ớt và lẻ loi.

Cứ như vậy khiến cho mỗi người nhìn thấy hắn thì đều không thể không mơ tưởng trong lòng: nếu như hắn môi đỏ má hồng, ánh mắt lăn tăn gợn sóng, vậy thì vẻ đẹp tuyệt sắc ấy sẽ ở mức độ nào?

Tạ Ấn Tuyết cười, sự dịu dàng khẽ vương giữa đôi lông mày, giống như hắn được nhìn thấy người tình mà mình thương nhớ đã lâu. Có điều người cẩn thận dè dặt như Lữ Sóc không biết tại sao từ trong giọng nói dịu dàng đầy tình cảm của Tạ Ấn Tuyết có thể nhìn ra có chút sát khí lạnh lẽo.

Còn đầu bếp có đồng tử thẳng đứng nghe thấy liền gật đầu đáp: "Là ta."

Đầu bếp khi đem thức ăn lên sẽ không nhiều lời, cho dù có mở miệng thì cũng nói những lời không ai muốn nghe. Hiện tại đầu bếp có đồng tử thẳng đứng mặc dù lên tiếng, tiếc chữ như vàng, nhưng lại như đang trả lời Tạ Ấn Tuyết một cách nghiêm túc.

Nói xong, đầu bếp A Cửu còn thay người hầu lấy món ăn từ dưới tấm vải đỏ ra, không giống như những đầu bếp khác trực tiếp để món ăn vào vị trí trung tâm bàn tròn mà như đang thiên vị riêng Tạ Ấn Tuyết, đi đến gần người thanh niên sau đó để thức ăn trước mặt hắn.

Tạ Ấn Tuyết hướng mi xuống, ánh mắt nhìn vào đĩa thức ăn đỏ xen lẫn trắng "Hỏa Sơn Hạ Đại Tuyết". Tên món ăn này có vẻ kỳ lạ nhưng thực chất chính là cà chua thái múi cau bên trên rắc chút đường.

Tạ Ấn Tuyết chỉnh lại tay áo rồi ngồi xuống, cầm đũa nếm thử một miếng cà chua thấm đường. Cà chua thanh mát đi vào miệng tạo cảm giác mềm và thơm, chút vị chua cũng được đường trung hòa, hương vị ngon lành như vậy. Món ăn này đạt đến sự hoàn mỹ như món cơm mà A Cửu nấu hôm qua.

Chỉ đáng tiếc đây là một đĩa thức ăn chay.

Tạ Ấn Tuyết tiếc nuối trong lòng: dẫu sao nếu là đồ mặn hắn có thể chắc chắn được ý nghĩa của câu "Ta và người đều là thịt cá". Tuy nhiên ban ngày A Cửu đã làm một chén canh lê thơm dịu họng cho hắn.

Cái gọi là nhận được lợi ích từ người khác thì cũng phải nể mặt người ta, càng huống hồ công hiệu dịu họng mà chén canh lê đem lại cũng không tệ.

Mọi người nhìn thấy Tạ Ấn Tuyết đã ngồi xuống đống đũa, liền nghĩ rằng việc lúc nãy hắn cảm thấy không vui vì bị Nghiêm Chỉ và Ngụy Thu Vũ kích động đã thay đổi. Mọi người cũng đều lặng lẽ bắt đầu thưởng thức đĩa cà chua.

Lão quản gia tiếp tục hỏi: "Món ăn mà A Cửu làm có phù hợp với khẩu vị của chư vị không? Chư vị có cảm thấy món ăn này có chỗ nào không ổn không?"

Để an toàn, mọi người không nghĩ đến việc phát biểu lời nào, thi nhau lắc đầu.

Tuy nhiên Tạ Ấn Tuyết vẫn mãi không nói lời nào, hắn dùng cánh tay phải chống cằm, cả người hơi nghiêng về phía trước, khẽ ngẩng mặt lên, giống vẻ yếu ớt, cũng giống vẻ đang mê hoặc. Tạ Ấn Tuyết với bộ dạng như vậy ngước lên nhìn đầu bếp A Cửu đang gần ngay gang tấc, đột nhiên nhổ ra một miếng vỏ cà chua ở giữa hai môi.

Đầu bếp có đồng tử thẳng đứng khi nhìn thấy cảnh này, đáy mắt vốn bình lặng liền bị sắc đỏ làm lay động, một đợt sóng lăn tăn xuất hiện. Hắn đứng yên vài giây rồi mới đưa tay phải về phía Tạ Ấn Tuyết, người thanh niên bèn nhổ miếng vỏ cà chua vào lòng bàn tay của đầu bếp.

Cũng không biết có phải miếng vỏ cà chua vì nằm giữa đôi môi người thanh niên khá lâu không mà miếng cà chua không hề nguội lạnh, ngược lại vẫn còn chút hơi nóng.

"Không tệ."

Tạ Ấn Tuyết liếc nhìn đầu bếp có đồng tử thẳng đứng, cuối cùng đưa ra lời nhận xét.

Chỉ là không biết câu nói "không tệ" là đang khen mùi vị của đĩa cà chua, hay là khen sự hầu hạ tận tình của đầu bếp A Cửu đối với hắn.

Còn Tạ Ấn Tuyết vẫn như chơi chưa đủ, đôi mắt cười, mày giãn ra hỏi đầu bếp A Cửu đang định quay người rời đi: "A Cửu, họng của ta vẫn có chút không thoải mái, có thể phiền ngươi ngày mai lại làm cho ta một chén chè lê thơm được không?"

Đầu bếp có đồng tử thẳng đứng dừng bước ở thùy hoa môn, đằng sau là tiền viện âm u lạnh lẽo. Hắn nhìn người thanh niên dưới ánh đèn trăng sáng ở giữa nội viện. Đợt sóng trong đáy mắt hắn hồi nãy đập vào tường, dội lại cả ngàn làn sóng khiến cho đôi đồng tử xanh biếc của hắn càng trở nên u ám hơn.

Hắn đáp lời Tạ Ấn Tuyết: "Vâng."

Không ai biết bọn họ đang đánh đố điều gì.

Chỉ có Lữ Sóc là vẫn đang trầm tư suy nghĩ nhất cử nhất động vừa rồi của Tạ Ấn Tuyết. Hắn vẫn luôn cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì đó, bởi vì hắn tin chắc rằng vừa hãy hắn không hề nhìn nhầm trong mắt Tạ Ấn Tuyết có lóe lên sát khí. Nhưng đến cuối cùng vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra. Vậy rốt cục Tạ Ấn Tuyết muốn làm gì?

Lữ Sóc cũng không nghĩ ra.

Hắn vốn dĩ muốn thảo luận cùng Tiêu Tư Vũ về điều này, kết quả là lão quan gia bắt đầu giới thiệu món ăn tiếp theo, vì vậy hắn chỉ đành quẳng ý nghĩ này đi. Bởi vì món ăn mà mọi người đều chú ý tới "Mỹ Nhân Lõa Thể" đã xuất hiện.

Mọi người muốn xem xem món ăn này rốt cục có phải 18+... à không, có phải là món mặn hay không.

Ai biết được món ăn vừa được đem lên, mọi người đều hướng mắt ra nhìn: món ăn này cũng là món chay!

Mẹ nó, còn là đậu phộng chiên bóc vỏ.

Liễu Bất Hoa là người đầu tiên động đũa. Hắn nếm thử một miếng, thất vọng nói: "Thế này thôi sao?"

Mọi người cũng muốn hỏi: Thế này thôi sao?

"...Vui lên nào, ít nhất cũng là món chay." Lữ Sóc vỗ vai Liễu Bất Hoa.

Tiêu Tư Vũ cũng nghĩ như vậy. Dẫu sao người đẹp có thể ngắm sau, hiện tại giữ gìn mạng sống là quan trọng. Hắn chỉ mong sao tiếp sau sẽ không có món mặn, toàn bộ là món chay thì tốt.

Nhưng có lẽ vì tối nay Khâu Vũ Hành bị giết một cách tàn bạo đã khiến cho trò chơi hài lòng, cũng có thể bởi nguyên do Lữ Sóc và Tiêu Tư Vũ sáng nay đã nói hết manh mối mà bọn họ suy luận được cho mọi người biết, nên mọi người gọi món vô cùng thận trọng. Vì thế mà mười món ăn lên tiếp theo đều không có món ăn nào là món mặn. Tối nay chỉ có một đĩa đồ mặn, cũng chỉ có một mình Khâu Vũ Hành mất mạng.

Mười bốn người, tới nay chỉ còn lại mười hai người.

Nói thật thì phó bản bữa tiệc thịnh soạn phủ Tần gia lần này là phó bản có mức độ thương vong thấp nhất trong số tất cả những phó bản mà Vệ Đao từng tham gia.

Mặc dù đến tận bây giờ vẫn chưa có người mới nào thử thăm dò xem Tạ Ấn Tuyết có phải là người đưa đò hay không, cũng không có ai lấy được manh mối có tính quyết định đến việc qua ải thông qua việc giao dịch với NPC người lái đò. Tuy nhiên đám người mới này tư chất đều rất cao, nam thì thông minh như Lữ Sóc, Tiêu Tư Vũ, nữ thì cẩn thận như Trần Vân, đến Cao Xảo tùy tiện lại tử tế cũng đều vô cùng may mắn. Những người mới này còn trực tiếp đoán ra được không ít những manh mối giúp duy trì mạng sống. Ngươc lại, những người chơi lão làng bọn họ kẻ bị mất mạng, kẻ thì bị thương, tổn thất nghiêm trọng.

Hạ Đóa đợi đến khi bữa tiệc thịnh soạn kết thúc thì cũng không thể chịu đựng được thêm đau đớn cho miệng vết thương gây ra, sắc mặt khó coi, mồ hôi nhễ nhại nằm xuống bàn. Vẫn là Đới Nguyệt nhờ Cao Xảo và Lữ Sóc giúp đỡ, khiêng cô ta trở về chái phòng phía Tây.

Tạ Ấn Tuyết mắt nhìn theo để tiễn bọn họ rời đi, sau đó bản thân cũng quay người bước chậm về phía chính phòng.

Liễu Bất Hoa theo sau Tạ Ấn Tuyết, nghe được người thanh niên khẽ nói một câu: "Cà chua có cả vỏ thật sự rất khó ăn."

Nếu như Lữ Sóc vẫn ở đây, vậy thì hắn sau khi nghe thấy Tạ Ấn Tuyết nói câu này nhất định sẽ hiểu được sát khí của Tạ Ấn Tuyết thể hiện trong bữa tiệc là từ đâu mà tới. Đó là món "Hỏa Sơn Hạ Đại Tuyết" mà A Cửu làm cơ bản không hợp khẩu vị của Tạ Ấn Tuyết, nhưng Tạ Ấn Tuyết đã không nói gì.

Nếu như Tạ Ấn Tuyết nói ra, có lẽ đĩa thức ăn đó sẽ được dọn xuống.

Còn về kết quả của việc dọn món, Tạ Ấn Tuyết đoán được là: mất mạng.

Có điều người mất mạng không phải là người tham gia trò chơi bọn họ, mà là đầu bếp.

Trong phủ Tần gia, đầu bếp có thể coi các vị "khách quý" như nguyên liệu rồi lấy mạng. Vậy những vị "khách quý" mà Tần lão gia mời đến dự tiệc tất nhiên có thể dựa vào việc ăn không thấy thỏa thích mà tùy tiện ra tay với đầu bếp. Chỉ cần lý do đưa ra có thể làm cho mọi người tin phục, bất luận là món chay hay món mặn, sau khi dọn món đầu bếp đều không thể thoát khỏi kết cục "mất mạng".

Như vậy mới có thể giải thích câu: "Ta và người đều là thịt cá."

Nhưng theo như Tạ Ấn Tuyết, bất kỳ suy đoán nào chưa được kiểm chứng đều có thể bị lật ngược. Vì vậy tối nay Tạ Ấn Tuyết dự tính chọn một đầu bếp để xem xem hậu quả của việc dọn món ăn xuống.

Ai ngờ chỉ có Khâu Vũ Hành gọi trúng món mặn, những người khác đều không gọi trúng.

Những người này không gặp nguy hiểm, càng sẽ không cầu cứu sự trợ giúp từ Tạ Ấn Tuyết. Còn Tạ Ấn Tuyết lại nghĩ đầu bếp có đồng tử thẳng đứng đã nấu chè cho hắn, còn tiết lộ nhiều thông tin cho hắn như vậy, nếu Tạ Ấn Tuyết lật mặt, coi như không quen biết, kêu dọn món rồi giết hắn thì thật sự cũng quá là cặn bã.

Tạ Ấn Tuyết mặc dù không phải người đại lương thiện, nhưng cũng không phải là đại ác nhân.

Vậy nên Tạ Ấn Tuyết cuối cùng đã quyết định: vẫn là đợi ngày mai sẽ chọn đầu bếp nhìn không thuận mắt để ra tay. Mặc dù từ "dung nhan" của A Thất, có thể thấy những đầu bếp này có lẽ đều xấu, không có một ai có thể nhìn thuận mắt.

Tác giả có lời muốn nói:

NPC: Người chế biến món ăn là ta, không vừa ý sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play