Vừa đến giờ Tý, tiếng đánh canh ba cũng theo đó mà vang lên.
Người hầu mặc tang phục nhanh nhẹn bày bàn tròn lớn ở chính giữa nội viện, chân thành mời các vị "khách quý" đi nhập tiệc.
Tối nay mọi người ngồi quanh bàn tròn chờ quản gia phát thực đơn tới tay, trong lòng ít nhiều đều cảm thấy có chút u ám.
Còn Hạ Đóa không còn đôi chân, ngồi được vào ghế đều là nhờ vào sự giúp đỡ của Đới Nguyệt.
Có lẽ là gặp phải thiệt hại nặng, hoặc có lẽ bởi cảm giác không còn sức lực do đau đớn đem lại mà hôm nay Hạ Đóa vô cùng im lặng. Thoạt nhìn thì sắc mặt của cô ta còn ảm đạm hơn cả Tạ Ấn Tuyết, có thể bởi tối qua bị mất quá nhiều máu gây ra.
Nghiêm Chỉ và Ngụy Thu Vũ ngồi cách nhau ra, ở giữa là Trần Vân, sự rạn nứt vô hình ban ngày giữa hai người đến hiện tại dường như đã về với đúng bản chất, rõ ràng dễ thấy. Có điều vị trí của những người khác đều không thay đổi - ngoại trừ Sở Lệ, ghế của cô ấy đã bị đem đi.
Bữa tiệc thịnh soạn 14 người đã biến thành 13. Tuy nhiên đầu bếp vẫn là 14 người, chỉ là có đầu bếp không cần nấu ăn mà thôi.
Cao Xảo cầm thực đơn lên mà vẻ mặt buồn rười rượi: "Trời ơi, lại phải chọn món."
Lữ Sóc thì đang bận bàn bạc với Tiêu Tư Vũ ở bên cạnh: "Chúng ta chỉ cần gọi món ăn mà tên gọi rõ ràng không có động vật hoặc biểu thị hành động, có lẽ sẽ không phạm sai lầm đâu nhỉ?"
"Ừ." Tiêu Tư Vũ đáp một tiếng, ánh mắt đang nhìn vào thực đơn, tìm kiếm tên món ăn an toàn không liên quan gì đến đồ mặn giữa một loạt tên món ăn kỳ lạ. Nói năng tùy tiện một câu: "Không biết món "cơm đầu người" mà hôm qua tôi chọn hôm nay có hay không. Món ăn có thể gọi lại không?"
"Có lẽ là được." Lữ Sóc đáp lời.
Nghiêm Chỉ và Ngụy Thu Vũ vừa nghe thấy Tiêu Tư Vũ có vẻ như cũng muốn gọi món ăn liên quan tới "gạo" liền cúi đầu lập tức tăng tốc độ tìm kiếm tên món ăn.
Kết quả là tối nay thực sự vẫn có món ăn đó - món "cơm đầu người" đêm qua do A Cửu nấu, Tiêu Tư Vũ chọn.
Thấy vậy Lữ Sóc khẳng định: "Món ăn chắc chắn có thể chọn lại, không thì tên món ăn sẽ không xuất hiện trên thực đơn đâu."
Nghiêm Chỉ và Ngụy Thu Vũ sau khi nhìn thấy "cơm đầu người" thì mắt lập tức cũng sáng lên, tay giơ bút muốn đánh dấu trên thực đơn. Trần Vân bỗng chặn bút của bọn họ lại, ngăn cản: "Các cậu thật sự muốn gọi món này sao?"
Trong thời gian một giây đó, Khâu Vũ Hành ngồi đối diện bọn họ đã trực tiếp đánh một dấu lên "cơm đầu người", sau đó đem thực đơn nộp cho quản gia: "Tôi chọn xong rồi."
Nghiêm Chỉ và Ngụy Thu Vũ thấy vậy đều đờ người ra.
Đợi đến khi định thần lại, Nghiêm Chỉ hai mắt đỏ lừ đẩy Trần Vân một cái, mắng cô: "Đều tại cậu!"
Khâu Vũ Hành chắc chắn là ban ngày đã nghe được lời của Trần Vân mới cướp đi món ăn mà Nghiêm Chỉ định chọn.
Ngụy Thu Vũ ngược lại không nói gì. Cô ta mặc dù mất mát nhưng lại tự nhiên có chút vui vẻ trong lòng, bởi Nghiêm Chỉ cũng không cướp được tên món ăn liên quan đến gạo. Bọn họ cùng nhau tiến vào trò chơi đáng sợ vô duyên vô cớ này, Nghiêm Chỉ nhát gan bất luận là ban ngày hay ban đêm đều kéo cô ta cùng hành động, gặp chuyện chỉ biết hét lên trốn tránh, chuyện gì cũng không giúp được. Rõ ràng Sở Lệ có ích hơn Nghiêm Chỉ nhiều...
Kết quả Sở Lệ đã chết, cô ta vẫn còn sống.
Nhưng Nghiêm Chỉ lấy được nguyên liệu thì đã sao? Là sống hay chết thì cuối cùng phải xem xem ai giành được tên món ăn.
Bên này ba cô gái cãi nhau nảy lửa, bên kia Kỷ Đào, Vệ Đao và Khâu Vũ Hành cũng không tốt hơn là bao. Vệ Đao cùng Kỷ Đào đều không hiểu Khâu Vũ Hành cướp tên món ăn này để làm gì, hỏi: "Cậu đang làm gì vậy? Nếu như trò chơi chơi cậu, cơm đầu người hôm nay không giống cơm đầu người hôm qua thì sao?"
"Có lẽ không đâu, tôi xem qua thực đơn rồi." Khâu Vũ Hành khư khư cố chấp, tự tin nói: "Tên món ăn hôm nay hoàn toàn khác hôm qua, ngoại trừ cơm đầu người này."
Do đó Khâu Vũ Hành cho rằng, món "cơm đầu người" hôm nay chắc chắn giống hôm qua, đều là mỗi người một bát cơm.
Vệ Đao và Kỷ Đào cũng không ngờ rằng Khâu Vũ Hành sẽ hành động như vậy. Bọn họ nghe hết lời Khâu Vũ Hành nói liền nhìn vào thực đơn, phát hiện sự thực giống như Khâu Vũ Hành nói. Không những vậy "cơm đầu người" vẫn ở hàng cuối cùng của thực đơn, cũng giống như mọi người đi ăn cơm tiệm, món ăn gọi cuối cùng sẽ là thức ăn chính.
"Thêm nữa..." Khâu Vũ Hành nhỏ giọng, "Hơn nữa ban ngày chúng ta đã nói rõ rồi, nếu như buổi tối không chọn được tên món ăn có vẻ an toàn thì đi cướp của bọn họ đúng không?"
"Bọn họ" ở đây là chỉ Tiêu Tư Vũ, Trần Vân, còn cả Lữ Sóc đám người mới tố chất thông minh. Bởi vì ba người bọn họ thực ra cũng không đủ kỹ tính, đầu óc cũng không linh hoạt như đám người mới có tài năng, hoàn toàn nhìn không ra được rốt cục tên món ăn nào mới an toàn. Bọn họ có thể qua được trò chơi lần này hay không chủ yếu phải dựa vào phương pháp khác.
Chỉ đáng tiếc phương pháp này hiện tại không thể sử dụng, không thì bọn họ cũng không nghĩ ra hạ sách này.
Vừa hay Tiêu Tư Vũ, Trần Vân và Lữ Sóc là ba người, bọn họ mỗi người cướp của một người, vừa đủ phần. Mà bọn họ cướp đi tên món ăn an toàn của mấy người Trần Vân, vậy thì mấy người đó khả năng tối nay sẽ gặp chuyện. Do đó phương pháp kia có thể chính thức sử dụng được rồi.
Thực ra Vệ Đao ba người bọn họ muốn giành tên món ăn của Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa hơn, tuy nhiên lại không có cái gan đấy, đành phải lùi lại mà tìm cách khác.
Trước mắt Khâu Vũ Hành đang dùng những lời này để biện hộ, Vệ Đao và Kỷ Đào cũng bất giác nghẹn lời, dẫu sao bọn họ thực sự có dự định này.
Tuy nhiên Khâu Vũ Hành hạ thủ cũng quá nhanh, còn nữa sao hắn lại giành tên món ăn có vẻ là của Nghiêm Chỉ và Ngụy Thu Vũ chứ? Mặc dù Tiêu Tư Vũ cũng có ý muốn chọn, nhưng Trần Vân đã ngăn cản hai người bạn cùng phòng của mình chọn "cơm đầu người" mà.
Kết quả Khâu Vũ Hành không nghĩ gì liền nhanh chóng chọn món, điều này khiến cho Vệ Đao và Kỷ Đào không khỏi hoài nghi: chẳng lẽ là ban ngày Khâu Vũ Hành đã nghe được điều gì mà không nói với hai người bọn họ.
Vệ Đao thở một hơi dài, kìm nén sự tức giận đáp: "Nhưng Trần Vân không để cho hai người kia chọn món ăn này."
"Chỉ là một cô gái, cô ta nói thì tính gì?" Khâu Vũ Hành không để ý đến, nhắc tới Trần Vân, hắn hình như nghĩ ra được điều gì, nhìn Hạ Đóa ngồi cạnh cười châm chọc: "Chúng ta tiến vào nhiều phó bản như vậy, dễ chết nhất chính là bọn họ, hôm qua xảy ra chuyện là hai người phụ nữ."
Hạ Đóa nghe những lời đầy hàm ý của Khâu Vũ Hành liền nghiến răng. Nếu như là hôm qua cô ta chắc chắn sẽ trực tiếp mắng hắn, tuy nhiên hiện tại Hạ Đóa vẫn đang mượn hộp cứu thương của Vệ Đao đám người bọn họ, vì vậy cô đã nhịn được cơn tức này.
Điều quan trọng nhất là Khâu Vũ Hành đã nộp thực đơn cho quản gia rồi, bây giờ có nuốt lời cũng vô dụng. Vệ Đao và Kỷ Đào không còn gì để nói.
Điều làm hai người bọn họ tức giận hơn là hành động Khâu Vũ Hành cướp món ăn đã bị tất cả mọi người nhìn thấy. Vì vậy tiếp theo mọi người chọn món đều sẽ che đi, đề phòng tên món ăn của mình bị lộ, người khác đi trước một bước cướp mất tên món ăn.
Vệ Đao và Kỷ Đào chỉ có thể chọn bừa, hy vọng may mắn tối nay của bọn họ cũng tốt như đêm hôm qua.
Điều vui mừng duy nhất lúc này của bọn họ chính là việc Khâu Vũ Hành có sự vu khống phiến diện đối với phái nữ, ngoài Hạ Đóa và Đới Nguyệt ra không còn ai nghe thấy nữa, vì vậy tránh được việc khiến mọi người căm giận.
Tạ Ấn Tuyết ngồi ở vị trí chính giữa, nhìn biểu cảm của mọi người sau đó mới nhìn thực đơn. Nhưng lại không vội hạ bút, còn ngẩng đầu lên nhìn lão quản gia: "Quản gia, nếu như tất cả chúng tôi đều gọi trúng món chay thì sẽ thế nào?"
Mọi người nghe vậy trong khoảnh khắc liền tạm ngừng động tác. Câu hỏi này rất hay, nếu như tất cả đều là món chay, vậy thì không có ai xảy ra chuyện rồi.
"Không thể." Lời của lão quản gia phá tan hoang tưởng của mọi người, "Bữa tiệc lớn thế này, chúng tôi làm sao không chuẩn bị cho các vị món mặn chứ?"
Tiêu Tư Vũ không nhịn được, nhỏ tiếng cà khịa một câu: "Vậy tôi thực sự phải cảm ơn các người rồi."
Tạ Ấn Tuyết cũng đáp: "Nếu như nhất định phải có món mặn, vậy người xuất gia phải làm sao?"
Ánh mắt lão quản gia nhìn vào khuôn mặt trắng bệch của Tạ Ấn Tuyết, hỏi: "Ở đây có người xuất gia ư?"
Lữ Sóc giơ tay nói: "Tôi có thể xuất gia ngay lập tức."
"Tôi cũng có thể." Tiêu Tư Vũ không chịu thua kém, "Người xuất gia thì không thể ăn thịt phá giới."
Lão quản gia nhìn Tạ Ấn Tuyết phải dùng dải băng đỏ để buộc mái tóc đen lại, lại nhìn mái tóc xám bà già thời thượng của Tiêu Tư Vũ, lạnh lùng đáp: "Có tóc cũng gọi là người xuất gia?"
Tạ Ấn Tuyết cười nhẹ: "Ta là đạo sĩ, xuất gia không cần cạo đầu."
Lữ Sóc và Tiêu Tư Vũ cùng phụ họa đáp: "Chúng tôi cũng là đạo sĩ."
"Vậy các vị chắc chắn là đạo sĩ tu tại gia, không ảnh hưởng đến việc ăn thịt." Sau đó lão quản gia cười, "Càng huống hồ hôm qua các vị đều ăn rồi."
Lữ Sóc lúng túng rút tay lại đáp: "Ờ, vậy tôi vẫn là hoàn tục vậy."
Tạ Ấn Tuyết thực ra cũng không phải đạo sĩ. Hắn chỉ muốn biết xem có tồn tại khả năng mà tất cả mọi người có thể chọn được món chay hay không. Nhưng lời quản gia nói có lẽ đã nói rõ ràng cho mọi người biết - mỗi đêm đều sẽ có món mặn.
Tương ứng với... mỗi đêm đều có khả năng chết một người.
Bởi vì món mặn là không thể tránh được.
Mọi người không chọn, trò chơi có lẽ cũng có cách khiến mọi người chắc chắn chọn phải món mặn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT