Dù đang là mùa hè, nhưng không khí trong phòng phẫu thuật ngột ngạt, lạnh lẽo như mùa đông. Ngoại trừ các hướng dẫn hoạt động, hai người họ không có bất kỳ dao tiếp dư thừa nào.
Động tác tay của Cố Vân Tranh cực kỳ nhanh, ngay cả ở bộ phận nguy hiểm như tủy sống, động tác của anh vẫn có trật tự. Đỗ Vân Thành nhìn nó, và đột nhiên nhớ đến những gì ba anh, trưởng khoa Đỗ, nói với anh trước khi anh bước vào khoa giải phẫu thần kinh, ngay bây giờ:
"Mặc dù biết rằng Vân Tranh và con chưa bao giờ hòa hợp, nhưng ý tưởng và kỹ thuật giải phẫu của nó thuộc hàng tốt nhất trong khoa giải phẫu thần kinh của bệnh viện này. Ta đã yêu cầu họ chỉ định con theo Vân Tranh. Con phải nhận cái cơ hội này mà học hỏi thêm từ Vân Tranh, nó sẽ giúp con trong tương lai"
Ba anh nói rất đúng, mỗi khi theo Cố Vân Tranh lên bàn phẫu thuật, Đỗ Vân Thành luôn cảm thấy khoảng cách giữa họ không chỉ là tuổi tác. Anh đã làm việc chăm chỉ từ khi còn nhỏ, và giành được vô số vinh dự và sự tán thưởng, nhưng anh chưa bao giờ có thể chứng minh được bản thân mình. Mỗi khi có ai đó khen ngợi anh với nụ cười như gió xuân của tuổi trẻ, anh sẽ luôn có một cái hình ảnh như vậy trong đầu. Khuôn mặt của người đó vô cảm, nhưng anh không thể biết được anh ta đang nhìn anh với ý nghĩa chế nhạo và lạnh lùng. Rõ ràng anh ta không nói gì, nhưng nó tàn nhẫn hơn là nói bất cứ điều gì, bởi vì Đỗ Vân Thành nhìn thấy chính mình trong mắt anh ta, nhưng chỉ vậy thôi.
Đó chính là người anh cùng cha khác mẹ của anh mà ít người biết, Cố Vân Tranh.
Ca phẫu thuật kết thúc sau 4 giờ.
Trời đã khuya, hành lang yên tĩnh lạ thường, cửa phòng phẫu thuật mở ra, và đầu tiên là bác sĩ giải phẫu Cố Vân Tranh và trợ lý Đỗ Vân Thành đi ra, chờ bọn họ báo cáo kết quả của phẫu thuật.
Chính là Cố Vân Tranh nói: "Phẫu thuật thành công, nhưng vẫn không thể xác định được vết thương chảy máu này đã gây ra cho bệnh nhân bao nhiêu tổn thương. Bệnh nhân sau khi phẫu thuật có thể hoàn toàn hồi phục, nhưng cũng có thể vẫn còn một số tổn thương chức năng, điều này đòi hỏi phải quan sát thêm sau khi phẫu thuật."
Mẹ Tô run rẩy gật đầu và nói: "Khi nào thì chồng tôi tỉnh lại?"
"Có thể là trong vòng 24 giờ sau khi phẫu thuật, hoặc cũng có thể là vài ngày. Tùy thuộc vào tình trạng của bệnh nhân. Chúng tôi sẽ đưa bệnh nhân đến phòng chăm sóc đặc biệt (ICU) trước, sau khi tình trạng bệnh nhân ổn định sẽ được chuyển đến phòng bệnh tổng quát."
Tô Vi An luôn cảm thấy hơi bất an khi mẹ cô nhắc đến tình trạng trước đây của ba cô, vì vậy cô hỏi Cố Vân Tranh: "Ba tôi cũng có hai triệu chứng tương tự nhưng nhẹ hơn và tự khỏi. Xuất huyết não có liên quan không?"
Mẹ Tô cũng khó hiểu, hỏi: "Dạ thưa, bác sĩ, nguyên nhân chảy máu này là gì ạ?"
Cố Vân Tranh nhìn mẹ của Tô Vi An đang vô cùng lo lắng, và trả lời bằng ngôn ngữ đơn giản nhất có thể: "Trong quá trình phẫu thuật, chúng tôi thấy rằng chứng phình động mạch hình thành trên mạch máu và vỡ ra. Mặc dù chứng phình động mạch gây xuất huyết nhu mô não rất hiếm khi xảy ra, hiện tại khả năng này là lớn nhất, và chúng tôi đã cắt bỏ chứng phình động mạch chịu trách nhiệm trong quá trình phẫu thuật nên không cần phải lo lắng."
"Phình động mạch?" Tô Vi An cau mày, chỉ cảm thấy kỳ quái, nói: "Hơn nữa năm trước, trước khi ba tôi tham gia thử nghiệm thuốc, ông ấy chỉ trải qua một cuộc kiểm tra CTA đầu. Mọi thứ đều bình thường, làm sao có thể xảy ra một chứng phình động mạch hình thành nghiệm trọng chỉ trong vài tháng?"
Cố Vân Tranh có chút nghi ngờ lặp lại những lời quan trọng nhất với mẹ Tô: "Thử nghiệm thuốc?"
Mẹ Tô gật đầu và trả lời: "Là giáo sư Ôn từ phòng thí nghiệm thuốc bệnh Huntington của bệnh viện Trương Hợp."
Cố Vân Tranh trầm ngâm một lúc, và nói với mẹ Tô: "Đã muộn bác đi nghĩ ngơi một lúc, và cho cháu xem kiểm tra trước đó và các tài liệu về thí nghiệm, để cháu xem có thể tìm thấy bất kỳ vấn đề nào không."
Mẹ Tô cảm kích gật đầu, liên tục cảm ơn: "Hôm nay nếu như bác sĩ không xuất hiện, e rằng sẽ xảy ra chuyện lớn, cảm ơn bác sĩ Cố!"
Sau đó, bà bảo Tô Vi An: "Sao, mau đến cảm ơn bác sĩ Cố!"
Tô Vi An biết rất rõ sự xuất hiện đột ngột của Cố Vân Tranh đối với cô và ba cô trong phòng cấp cứu quan trọng như thế nào, Hạ Hiểu Minh đã vì tư thù cá nhân và thậm chí còn gọi nhân viên bảo vệ. Lúc đó, cô không thể làm gì, nếu không phải là Cố Vân Tranh, cô không thể tưởng tượng được mọi chuyện sẽ thay đổi như thế nào. Cô không biết tại sao lúc đó Cố Vân Tranh lại xuất hiện trong phòng cấp cứu, cô tự nhủ có lẽ thật sự chỉ là trùng hợp. Còn những người khác, cô không dám nghĩ nhiều.
Cô nhìn Cố Vân Tranh hơi mím môi, nghiêm túc thấp giọng nói: "Cảm ơn!"
Cố Vân Tranh lễ phép gật đầu với mẹ Tô, và liếc nhìn Tô Vi An, nhưng đó chỉ là một cái nhìn ngắn, như thể đang nhìn một người mà anh ta chưa từng quen biết. Hoặc có lẽ anh chỉ ước họ chưa bao giờ gặp nhau.
Rốt cuộc, cô ấy đã rời đi không lời từ biệt ở Trung Phi, sau tất cả, cô ấy đã yêu cầu điều đó. Cố Vân Tranh sau đó rời đi.
Thấy Tô Vi An cuối đầu, Đỗ Vân Thành, người luôn im lặng phía sau Cố Vân Tranh, tiến tới an ủi Tô Vi An và nói: "Đừng quá lo lắng, Cố... Ca phẫu thuật của Cố giáo sư đã thực hiện rất tốt, hơn nữa cậu cũng biết phòng chăm sóc đặc biệt không cho phép người nhà ở cùng, tôi giúp cậu trông chừng, khi nào bác tỉnh lại sẽ báo cho cậu biết."
Ngay khi Tô Vi An định nói "cảm ơn", cơ thể mẹ cô run lên.
Trước đó bọn họ cùng Hạ Hiểu Minh gây nhau kịch liệt như vậy, sau đó bọn họ trải qua gần như cả đêm trong sợ hãi và lo lắng, gần như toàn thân họ mệt mỏi, lúc này, giọng điệu của máy kéo theo cảm giác choáng váng.
Tô Vi An vội vàng đưa tay đỡ mẹ, nhưng Đỗ Vân Thành còn nhanh hơn, đỡ mẹ Tô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, và hỏi: "Bác sao rồi?"
Mẹ Tô hít sâu mấy hơi, trong lòng có chút nhẹ nhõm, lắc đầu và nói: "Chỉ là hơi mệt một chút, cảm ơn."
Tô Vi An vô thức chạm vào túi của mình, nhưng nó trống rỗng, nhưng Đỗ Vân Thành lấy từ túi áo khoác trắng của mình ra một viên kẹo và đưa cho mẹ Tô, đó không phải là bất kỳ viên kẹo nào khác, đó là một con thỏ trắng lớn.
Tô Vi An ngạc nhiên liếc nhìn Đỗ Vân Thành, ánh mắt họ chạm nhau, nhưng ngay sau đó, họ lại đồng loạt quay đi.
Mẹ Tô không biết vì sao, liếc nhìn và nói: "Thật trùng hợp, chúng ta cũng thích mang theo viên kẹo này."
Trên thực tế, nó không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tô Vi An rất rõ ràng về việc Đỗ Vân Thành bắt đầu thói quen này từ khi nào. Họ cùng nhau đại diện cho trường trong các cuộc thi vào năm cuối cấp. Do thể chất của cô có vấn đề từ khi còn nhỏ, mỗi khi cô lo lắng, cô rất dễ bị hạ đường huyết, vì vậy cô luôn giữ một con thỏ trắng lớn trong túi, nhưng không thể tránh khỏi những thiếu sót. Trong một ván, cô hoàn toàn không hoa mắt, và Đỗ Vân Thành là người đứng đầu, sau đó anh ấy không còn trách cô, anh ấy đã chuẩn bị thêm một viên kẹo, nhưng cô không ngờ anh vẫn giữ thói quen này đến tận bây giờ.
Tô Vi An cảm ơn Đỗ Vân Thành như không có chuyện gì xảy ra, lấy kẹo đút cho mẹ Tô. Đỗ Vân Thành liếc nhìn đồng hồ, mới 4 giờ sáng, còn chút thời gian trước bình minh: "Bác yếu cần nghỉ ngơi, lúc này bắt taxi cũng không dễ dàng, cháu sẽ đưa bác đến phòng nghỉ ngơi của bác sĩ trước, hừng đông sau mới về."
Tô Vi An khẽ cau mày, do dự một chút, nhưng mẹ Tô lại nói trước: "Chuyện này phiền phức quá rồi, tôi không sao, chúng ta..."
Vừa nói, bà vừa định đứng dậy, nhưng chân lại khụy xuống đi khập khiễng, và bà ngồi phịch xuống ghế.
Đỗ Vân Thành vội vàng nói: "Không sao, cháu và Tô Vi An từng là bạn học, chuyện này chúng cháu nên lo liệu."
Mẹ Tô hơi kinh ngạc: "Bạn học?"
Đỗ Vân Thành hồi đáp: "Bạn học sáu năm."
Sáu năm...Nói xong lời này, ngay cả Tô Vi An cũng có chút xúc động, trừ hai năm kể từ khi cô đi, bọn họ đã quen biết nhau tám năm.
Đỗ Vân Thành nhìn cô, hy vọng tình bạn cùng lớp này có thể xua tan lo lắng của cô. Anh đã làm đến mức này rồi, mẹ cô hiện tại đứng lên cũng khó khăn, bà rất cần một chỗ để nằm nghỉ ngơi, vì vậy Tô Vi An do dự một lúc, đành chấp nhận sự ưu ái của Đỗ Vân Thành, và nói: "Cảm ơn."
Nhưng Tô Vi An lai quên mất một điều quan trọng, Đỗ Vân Thành không phải là người duy nhất trong khoa giải phẫu thần kinh. Khi nhớ ra điều này, cô đã đứng trước cửa phòng trực của bác sĩ, cửa phòng làm việc của bác sĩ bên cạnh đang mở. Nhìn vào bên trong, cô thấy Cố Vân Tranh đang viết hồ sơ trước máy tính. Lúc Đỗ Vân Thành đẩy cửa phòng trực, liền đụng phải Hạ Hiểu Minh từ trong phòng đi ra, đối phương hiển nhiên là vừa mới ngủ dậy.
Đỗ Vân Thành lễ phép gọi một tiếng: "Hạ tiên sinh chào ngài."
Hạ Hiểu Minh ngáp và dụi mắt để trả lời, nhưng sững sờ khi tầm nhìn của anh trở nên rõ ràng và anh nhìn thấy người đằng sau Đỗ Vân Thành.
Ngay sau đó, lông mày cau lại, anh chỉ vào Tô Vi An và mẹ cô, nói: "Cô..."
Đỗ Vân Thành vội vàng giải thích: " Vi An trước đây là bạn học của em, mẹ cô ấy bây giờ hơi yếu, trời đã tối, về nhà không tiện, em tạm thời đưa họ vào phòng trực nghỉ ngơi, em xin phép thầy, thầy giáo Hạ tha thứ cho em."
Lời nói của Đỗ Vân Thành rất thông minh, Hạ Hiểu Minh làm sao có thể không biết Tô Vi An trước đây là sinh viên ở đây, nhưng Đỗ Vân Thành lại giả vờ rằng mình không biết chuyện gì đã xảy ra, và chia rẽ ân oán của hai người, cộng với anh ta là con trai của trưởng khoa Đỗ, Hạ Hiểu Minh không thể trực tiếp đẩy lại như đối với người khác. Mặc dù trong lòng không bằng lòng, nhưng bề ngoài cũng phải tỏ ra khách quan, công bằng.
Hạ Hiểu Minh nói: "Đây vốn dĩ là... là nơi bác sĩ nghỉ ngơi, không thích hợp cho người ngoài tới đúng không?"
Anh ta còn chưa nói xong, liền nghe Cố Vân Tranh từ phòng làm việc trầm giọng nói: "Bác sĩ Hạ, vừa rồi nữ sinh của anh tới để nói với anh giường số 9 xảy ra chuyện gì?" Giọng điệu của Cố Vân Tranh rất bình tĩnh, như thể anh ta chỉ hỏi một cách tình cờ.
Hạ Hiểu Minh giật mình, không thể quan tâm đến mẹ con Tô Vi An nữa, vội vàng nói: "Tôi hơi chóng mặt, tôi đi xem đây." Nói xong, anh vội vã đi đến phòng bệnh.
Một câu dường như không liên quan gì đến cô, đã giải quyết vấn đề của cô, Tô Vi An nhìn vào văn phòng, Cố Vân Tranh đang tập trung nhìn vào màng hình hiển thị trước mặt anh ấy mà không dời mắt. Cô tự cười mình trong lòng, những gì anh ấy nói không liên quan gì đến cô. Đỗ Vân Thành giúp cô đỡ mẹ Tô nằm xuống chiếc giường trong cùng của phòng trực, Tô Vi An cảm ơn anh, nhưng anh chỉ cười nói: "Tôi đi làm trước."
Mẹ Tô thật sự mệt mỏi, nằm xuống không lâu đã ngủ thiếp đi. Lúc đầu Tô Vi An còn lo lắng Hạ Hiểu Minh quay lại sẽ nảy sinh mâu thuẫn nên buộc mình phải thức, nhưng sau khi đợi một lúc lâu, không có ai vào phòng trực, không kìm được sự mệt mỏi nặng nề mà chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại thì trời đã sáng, Tô Vi An mở đôi mắt ngái ngủ, thấy Đỗ Vân Thành nhẹ nhàng bước vào phòng, trên tay còn xách một túi đồ ăn sáng. Thấy cô thức dậy, Đỗ Vân Thành nhỏ giọng xin lỗi: "Có phải mình quấy rầy cậu không?"
Tô Vi An lắc đầu và nhìn đồng hồ đã 7 giờ sáng, gần đến ca sớm, một lúc nữa sẽ có nhiều người ở đây nên cô vội vàng đánh thức mẹ: "Mẹ, đã đến lúc chúng ta về nhà rồi."
Đỗ Vân Thành đặt bữa sáng trong tay lên bàn, an ủi nói: "Không sao, còn một lúc nữa, đừng nóng vội, ăn sáng xong rồi hãy đi."
Tô Vi An nhìn Đỗ Vân Thành, áy náy nói: "Thật xin lỗi, đã làm phiền anh mang bữa sáng cho chúng tôi!"
Đỗ Vân Thành bình tĩnh cười: "Không sao, Cố Vân Tranh nữa đêm hôm qua... Bác sĩ Cố bảo chúng tôi đến văn phòng giúp anh ấy giải quyết những ca bệnh tháng này. Anh ấy nói muốn bày tỏ lòng biết ơn, cho nên anh ấy gọi thêm rất nhiều điểm tâm. Tôi chỉ mượn hoa dâng Phật, cậu cứ tự nhiên."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT