Những ngày sống tạm ở trấn An Bình là thời gian nhàn nhã nhất của Thập Diệp kể từ khi sinh ra đến nay.

  Ban ngày, đến nhà Miêu Tam Nương thăm Tinh Nhi, thuận tiện ăn chực bữa cơm. Hiệu quả thanh lọc yêu khí của huyết chú vô cùng tốt, Tinh Nhi mỗi ngày đều giống như sống lại cuộc đời mới, hiện tại không riêng gì Thập Diệp cùng Tứ Trà cảm thấy Tinh Nhi xinh đẹp, mà dân chúng khắp trấn An Bình đều thấy như thế, càng ngày càng có nhiều người tò mò đến xem, Bạch Huyên nhân cơ hội bày một quầy hàng trước cửa nhà Miêu Tam Nương, có chiêu bài sống Tinh Nhi ở đây, việc buôn bán bùa chú của Thập Diệp có thể nói là ngày càng phát đạt.

  Tiền gia hai lần liên tiếp đến gây chuyện đều thất bại, sau đó liền không còn động tĩnh gì nữa, Tiền lão gia cũng không ra khỏi cửa một bước, Tứ Trà cùng Cỏ tinh lén lút đi tìm hiểu thứ, nghe nói là bệnh của Tiền lão gia đột nhiên trở nặng, Tố Thanh đạo trưởng được mời tới chữa trị giờ đây cũng chạy mất tăm mất tích, cả toà Tiền trạch hỗn loạn thành một đoàn.

   Lúc biết được tin tức này, Miêu Tam Nương không nói gì, Lưu Ngư Nương thì lầm bầm một câu "đáng đời".

   Đến tối họ lại cùng với Tứ Trà về miếu Quan Đế để qua đêm, ăn đồ cúng xem Hoàng tướng quân và Lý Thu Đồng cãi nhau, hai người này là ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, Thập Diệp xem như hiểu rõ, hai người này thể lực ngang nhau, xông vào đánh nhất định sẽ lưỡng bại câu thương, phỏng chừng bọn họ cũng biết rõ điều đó, cho nên ai cũng không thể hiện bản lĩnh thực sự, chỉ cãi nhau bằng miệng cho đỡ tức mà thôi.

  "Dù sao cũng đã ở chung một chỗ hơn trăm năm, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp, đánh mãi cũng đánh ra tình cảm." Bạch Huyên phun ra một cái vỏ hạt dưa: "Câu nói kia nói thế nào nhỉ... yêu nhau lắm c4n nhau đau."

  Tứ Trà: "Có câu như thế sao? Tại sao ta chưa từng nghe nói đến. "

  Bạch Huyên: "Khẳng định là có, ta đường đường là tài tử đại danh đỉnh đỉnh của Quỷ Lại Bộ đó!"

  Thập Diệp: "..."

  Một quả dưa hấu bị quỷ đao của Hoàng tướng quân bổ thành mấy miếng ném ra ngoài, Cỏ tinh nhảy dựng lên nhẹ nhàng đón lấy chia cho mọi người.

  Bạch Huyên c4n một miếng, vẫy vẫy tay: "Hoàng tướng quân, cảm ơn. "

  Tướng Hoàng: "Bà nội ngươi! Quay lại đây!"

  Lý Thu Đồng: "Xin phụng bồi đến cùng!"

  Điểm tâm trên bàn thờ qua một hồi rầm rầm rạc rạc biến thành thiên nữ rải hoa, Thập Diệp cuộn ống tay áo lại, vững vàng che trước mặt.

  Tứ Trà ăn đến trên mặt dính đầy vụn bánh: "Ban ngày ta lại đến Tiền gia xem một chút, nha hoàn sai vặt trong ngoài viện đều khóc lóc tỉ tê, phỏng chừng tiền lão gia kia thật sự sắp không xong rồi. "

  Bạch Huyên: "Ta đã tra qua sổ sinh tử rồi, Tiền lão gia kia còn thọ mấy năm nữa lận, nhất thời nửa khắc không chết được đâu."

  Cỏ tinh: "Chi chi. "

  Thập Diệp: "Cái gì? "

  "Cỏ tinh nói, mẫu thân của Tinh Nhi mấy ngày nay không ngủ, thường hay nhìn về hướng Tiền gia ngồi ngẩn ngơ đến nửa đêm." Tứ Trà nói: "Chẳng lẽ là bà ấy thấy đau lòng cho Tiền lão gia sao? Ta thật sự không hiểu, Tiền lão gia đã đối xử với bọn họ như vậy rồi, mẫu thân của Tinh Nhi vì sao còn thương tâm như vậy? "

  "Tục ngữ nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa." Lý Thu Đồng bay tới nói: "Miêu Tam Nương kia cũng tính như là một nữ tử dám yêu dám hận, gả cho Tiền Chung, ắt hẳn cũng có vài phần tình cảm. "

  "Xí, theo ta thấy ấy à, nhất định là thấy Tiền lão gia sắp chết, nên vui mừng đến không ngủ được thì có." Hoàng tướng quân trở tay đem hắc đao chém về phía Lý Thu Đồng, lại bị Lý Thu Đồng tay không đoạt lấy.

  Bạch Huyên: "Có lý. "

  Thập Diệp: "..."

  Lúc trước Thập Diệp tuyệt đối không nghĩ tới Hoàng tướng quân và Lý Thu Đồng lại là người thích hóng hớt, đối với mấy chuyện ân ân oán oán của Miêu Tam Nương cùng Tiền gia họ đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nếu không phải thân phận bất tiện, sợ là đã sớm đến Tiền gia xem náo nhiệt rồi.

  Hoàng tướng quân tránh thoát vài lần nhưng không thoát ra được, dứt khoát ném phựt đao xuống, ngồi sang bên cạnh: "Không đánh nữa! "

  Lý Thu Đồng: "Nhận thua rồi sao? "

  "Binh lính của ta không có ở đây, đánh khó chịu quá, hôm khác lại tái chiến." Hoàng tướng quân xoa xoa cổ nói.

  Lý Thu Đồng nhướng mày, cũng ngồi xuống.

  Thập Diệp và Bạch Huyên liếc nhau một cái.

  Thập Diệp: "Mấy ngày nay vì sao binh quỷ đến miếu Quan Đế càng ngày càng ít vậy?"

  Bạch Huyên: "Lý huynh, các sư đệ của huynh sao cũng không thấy tới? "

  Tứ Trà: "Chẳng lẽ là bị ta cảm hóa, cuối cùng cũng tính đến chuyện hòa giải rồi? "

  "Nằm mơ đi!" Hoàng tướng quân đập vào đầu Tứ Trà một cái: "Ta phái bọn họ đi tuần núi rồi. "

  Tứ Trà ngạc nhiên: "Vì sao? "

  "Có thứ gì đó đang đào mộ của chúng ta!" Hoàng tướng quân hung hăng trừng mắt nhìn Lý Thu Đồng một cái.

  "Không liên quan gì đến chúng ta nha." Lý Thu Đồng nói: "Các sư đệ của ta cũng đi tuần núi, ta cũng muốn nhìn xem là tên nào uống nhầm thuốc, cứ nhất định phải đào mộ của các ngươi, cũng không sợ thối. "

  Hoàng tướng quân hừ một tiếng, lại kéo cổ áo ra nói: "Càng quái lạ hơn chính là thứ này. "

  Hắn là tướng quân cụt đầu, vốn dĩ đầu và cổ tách rời nhau, nhưng hôm nay, đầu và cổ của hắn cư nhiên nối liền với xương cốt, gân thịt bị nối lại một chỗ, giống như mấy trăm con giun đất đỏ như máu.

  "Meo!" Tứ Trà sợ tới mức chui vào trong nguc Thập Diệp, đuôi xù lên như cục bông.

  Bạch Huyên sắc mặt đại biến, kéo Hoàng tướng quân tỉ mỉ quan sát một vòng: "Làm sao có thể?! "

  "Tám phần là làm quá nhiều chuyện ác, nên mới biến thành lệ quỷ rồi." Lý Thu Đồng ngoài miệng nói khó nghe, nhưng ánh mắt khi nhìn Hoàng tướng quân rõ ràng có thêm vài phần âu lo.

  "Quỷ binh thủ hạ của ta đều xuất hiện tình huống như thế này, cánh tay lão Trương đột nhiên mọc ra xương cốt, ruột của Tiểu Vương dài hơn một đoạn, đầu ngón chân Tiểu Từ cũng mọc ra, tình huống của ta là tồi tệ nhất." Hoàng tướng quân lắc lắc cổ: "Sợ là qua vài ngày nữa thôi, đầu sẽ mọc lại như cũ mất."

  "Vậy, không phải là chuyện tốt ư?" Tứ Trà nhỏ giọng nói.

  "Là chuyện tồi tệ thì có!" Bạch Huyên nhìn chằm chằm vào cổ Hoàng tướng quân nói: "Hoàng tướng quân bọn họ là binh quỷ chết trận, lệ khí nặng nề, may sao được dân chúng Trấn An Bình xây dựng nghĩa trang mới trấn được lệ khí, nếu không bọn họ đã sớm trở thành lệ quỷ rồi. Bọn họ làm quỷ cả trăm năm nay, hình dáng không hề thay đổi, chứng tỏ lệ khí đã sớm tan đi, nhưng lúc này thịt thối sống lại, chân tay đứt đoạn lại kéo dài, hơn nữa tốc độ lại nhanh như vậy, hoặc là bị âm khí đậm đặc làm ảnh hưởng, hoặc là..."

  Bạch Huyên quay đầu nhìn về phía Thập Diệp.

  Thập Diệp lập tức triệu ra Tụ Khuê Bàn cùng Thất Diệu Kiếm, kiếm quang sáng ngời treo ở giữa Tụ Khuê Bàn không nhúc nhích.

  "Không phải oán tinh." Thập Diệp lắc đầu.

  "Không phải oán tinh..." Bạch Huyên đứng dậy đi vòng quanh: "Thế gian này làm sao có thể còn oán khí nặng nề như vậy được? "

  "Cái gì mà oán khí, ta chính là thần đại diện của nơi này, cái gì cũng không có cảm giác được nha?" Tứ Trà nói: "Bạch Huyên thượng thần, ngài cũng đừng dọa ta!"

  "Hoàng huynh bọn họ là quỷ, vốn rất mẫn cảm với âm khí, có lẽ là nơi này cách Âm Sơn mạch tương đối gần, cho nên mới..."

  Lý Thu Đồng còn chưa dứt lời, Bạch Huyên đột nhiên lấy ra một tấm tử bùa, hét lớn: "Thiên Lý Truyền Âm Chú – Khai! "

  Tử phù hóa thành một ngọn pháo bay lên giữa trời, bùm một tiếng nổ thành pháo hoa.

  Mọi người ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn pháo hoa rực rỡ trong phút chốc hoá thành tro tàn. Bạch Huyên ngửa đầu nhìn lên không trung, sắc mặt càng ngày càng nặng nề.

  "Xảy ra chuyện gì thế?" Thập Diệp đứng dậy nói.

  "Tứ Trà, nhanh chóng liên hệ Thành Hoàng thuộc!" Bạch Huyên hét lớn.

  Sắc mặt hắn tối sầm lại vô cùng dọa người, Tứ Trà nhất thời hoảng hốt, nhảy lên tượng Quan Đế, trên đỉnh đầu bay ra một tấm bùa màu tím nho nhỏ, Tứ Trà bước lên dùng miêu trảo ấn, tử bùa chui vào thần tượng, nhưng chỉ một chốc lát sau, tử phù lại chui ngược trở lại, còn móc ra một chuỗi dài các ký tự, đó là mấy lời nguyện vốn đã gửi  đến Thành Hoàng thuộc.

  "Sao, sao lại lui trở về hết rồi?!" Tứ Trà ngồi xổm trước tượng Quan Đế kêu meo meo nửa ngày, thế nhưng tượng Quan Đế lại không có nửa phần phản ứng.

  Thập Diệp nhìn Bạch Huyên.

Bạch Huyên: "Chú truyền âm ngàn dặm vừa rồi là thần chú

triệu hoán pháp thuật khẩn cấp đến trợ lực, một chú phải mất tận năm mươi hộc pháp lực đó."

  Thập Diệp: "Nói trọng điểm. "

  "Chú này mở ra, chỉ trong nháy mắt, ắt sẽ có quỷ lệ đến tương trợ, nhưng chờ lâu như vậy, Minh Giới lại không có bất kỳ phản ứng gì, hơn nữa Tứ Trà hiện tại cũng không cách nào liên lạc được với Thành Hoàng thuộc..." Bạch Huyên nhíu mày, phi thân nhảy lên nóc miếu Quan Đế, ném ra tử bùa thứ hai: "Thiên Nhãn chú – khai! "

  Con ngươi đỏ thẫm trong mắt hắn xẹt qua một đạo tinh quang, Bạch Huyên nhìn chằm chằm bầu trời đêm một lúc lâu, chậc chậc miệng, ném tấm bùa chú thứ ba ra: "Tam Trùng Thiên Nhãn Chú – Khải! "

  "Có gì trên trời không?" Thập Diệp bay đến bên cạnh hỏi han.

  Bạch Huyên dụi dụi mắt: "Pháp lực của pháp chú bị giáng xuống quá nhiều, không nhìn rõ được, hình như là có một tầng kết giới. "

  "Để ta thử xem."

  "Tam Trùng Thiên Nhãn Chú là pháp thuật cao cấp nhất rồi, thân thể phàm nhân bình thường không chống đỡ nổi đâu..."

  Thập Diệp nhìn Bạch Huyên, không nói gì.

  Bạch Huyên c4n răng, chú quang xẹt qua hai mắt Thập Diệp: "Tam Trùng Thiên Nhãn Chú – Khai! "

  Thập Diệp chỉ cảm thấy giống như một thanh đao sắc bén xẹt qua đồng tử, nhãn cầu phát ra thanh âm xùy xùy, sự đau đớn thấu tim trong nháy mắt lan ra, tầm mắt bị loại đau nhức này làm khuếch đại, bao trùm cả thiên địa.

  Bầu trời đêm mênh mông, ngàn vì sao xa xôi, đèn đuốc vạn nhà trong trấn An Bình, giống như một đứa trẻ đang ngủ say, gió đêm thổi qua núi rừng, vô số lá cây lay lắt xào xạc, ở trên bầu trời đêm vang lại tiếng vọng yếu ớt.

  Không đúng, tại sao lại có tiếng vọng?

  Thập Diệp ngưng mắt nhìn lại, thấy có ngọn gió thổi qua, ở trên bầu trời đêm tạo thành vệt sáng kỳ quái, mơ hồ liên kết thành một hình vòng cung to lớn, vùng biên giới kéo dài đến tận đường chân trời, tựa như ngàn vạn ngôi sao tạo thành một tấm lưới ánh sáng vô cùng lớn, bao phủ cả một vùng đại địa rộng lớn.

   Sự đau đớn thấu tim xộc thẳng lên đầu, dạ dày Thập Diệp kịch liệt co rút, tầm mắt rộng lớn đột nhiên thu nhỏ lại, trước mắt nhảy ra gương mặt Bạch Huyên.

  "Ngươi không sao chứ?!" Bạch Huyên hỏi khẽ.

  "Là kết giới, rất lớn." Thập Diệp day day trán, từ trong tay nải lấy ra giấy bút, căn cứ vào trí nhớ nhanh chóng phác họa lại: "Ta chưa từng thấy qua kết giới nào tương tự vậy, nó bao trùm lấy toàn bộ trấn An Bình. "

  Bạch Huyên nhìn bản vẽ của Thập Diệp cũng cảm thấy mờ mịt: "Cái gì đây?"

  "Ta thấy không rõ lắm... " Trước mắt Thập Diệp tối sầm, phản xạ có điều kiện bắt lấy bả vai của Bạch Huyên.

  "Ngươi đừng dọa ta!" Bạch Huyên sợ hãi kêu lên, ầm ầm ĩ ĩ làm đầu óc Thập Diệp càng đau đớn hơn, lòng bàn tay tựa hồ đổ ra rất nhiều mồ hôi ướt sũng, đột nhiên, hắn bị Bạch Huyên cõng lên lưng, Thập Diệp nhìn thấy trên vai Bạch Huyên toàn là máu, khẽ giật mình.

  Thập Diệp: "Làm thế nào mà... ngươi... bị thương sao..."

  "Là máu của ngươi!" Thanh âm của Bạch Huyên có hơi nghiến răng nghiến lợi, trước mắt Thập Diệp nhoáng lên một cái, lại trở về miếu Quan Đế, một tia sáng màu bích lục bao trùm lấy tầm mắt của hắn, lòng bàn tay truyền đến hơi ấm.

  Là bùa chữa bệnh của Bạch Huyên, Thập Diệp thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại, nghe được thanh âm Bạch Huyên lật lật sổ sinh tử sột sột soạt soạt.

  "Gặp quỷ rồi, Dương Thọ sao lại thiếu bảy ngày tám canh giờ?!"

   Đủ loại âm thanh ầm ĩ lộn xộn vang lên bên tai.

  Hoàng tướng quân: "Bức vẽ này là gì vậy? "

  Lý Thu Đồng: "Kết giới? Ta đã sống năm trăm năm nhưng chưa bao giờ thấy một kết giới nào như thế này cả."

  Tứ Trà: "A a a a a, ba mươi năm trước khi Thành Hoàng thuộc mở học viện Yêu Tiên, ta đáng ra không nên trốn học. "

  Cỏ tinh: "chi chi! "

  Bạch Huyên: "Đừng ồn ào nữa! "

  Sau một thoáng tĩnh mịch, đám Tứ Trà hoàn toàn không có chút động tĩnh gì, Thập Diệp thậm chí không cảm giác được sự tồn tại của bọn họ, ước chừng là đã chạy ra ngoài miếu Quan Đế nghiên cứu kết giới rồi.

  Chú lực chữa thương như dòng suối mát mẻ chảy vào khắp thân thể hắn, từng chút một rửa sạch cảm giác khó chịu mà Thiên Nhãn Chú mang đến, Thập Diệp thử nhúc nhích ngón tay, lại bị ai đó đè cổ tay lại.

  "Đừng lộn xộn, vết thương trong lòng bàn tay ngươi lại nứt ra rồi."

   Cảm giác ở cổ tay mát lạnh như ngọc, rất giống với cảm giác của chú chữa trị, là nhiệt độ trên người của Bạch Huyên.

  "Ngươi thành thật nói cho ta, vết thương trên tay ngươi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tại sao lâu thế rồi mà vẫn chưa khỏi? "

  Thập Diệp dừng một chút: "Là huyết chú. "

  "Cái gì?"

  "Bí pháp của Thất Tinh Quán, có thể liên tục phát ra chú lực, chỉ là sẽ để lại chút di chứng."

  "Ngươi dùng cái đó làm gì?!"

  "Giúp Tinh Nhi."

  Bạch Huyên đột nhiên không còn phát ra thanh âm nữa, chỉ có thể nghe được tiếng thở hồng hộc, giống như một con trâu sắp bị chọc cho tức chết.

  Thật lâu sau.

  "Ngươi có biết chú này đang không ngừng rút cạn linh lực trong người ngươi không?!"

  "Hình như là vậy."

  "......"

  Cho dù chỉ nghe tiếng hít thở, Thập Diệp cũng có thể tưởng tượng được sắc mặt Bạch Huyên bây giờ,  khóe mắt hắn sẽ hơi co giật, không biết tại sao, hắn lại cảm thấy có chút buồn cười.

  "Ngươi còn cười ta sẽ đem miệng ngươi khâu lại!" Bạch Huyên gầm nhẹ.

  Thất Tinh Quán quán quy, cũng ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

  Thập Diệp rất thức thời nhịn cười, suy nghĩ một chút, lại nói: "Ngươi còn nhớ con ngựa gỗ nhỏ của Tinh Nhi không? "

  "Hả?"

  "Ở trước cửa."

  "Có thứ này sao?"

  "Con ngựa gỗ kia được làm rất thô sơ, dùng các loại gỗ nhỏ chắp vá, mặt ngoài mài rất bóng, trên lưng ngựa đặt một tấm đệm nhỏ hình hoa vụn."

  "Này này, ngươi không phải bị sốt rồi bắt đầu nói nhảm đó chứ?" Bàn tay lạnh lẽo của Bạch Huyên phủ lên trán của Thập Diệp.

  "Sau đó, con ngựa gỗ nhỏ kia bị người Tiền gia đập phá."

  "Không nóng mà nhỉ... "

  "Ngày hôm trước, ta ở nhà Tinh Nhi  lại thấy một con ngựa gỗ nhỏ mới, là Miêu Tam Nương mới làm, Tinh Nhi cưỡi trên đó, cười rất vui vẻ."

  Bạch Huyên lại bắt đầu bắt mạch cho Thập Diệp.

  "Cho dù gặp trải qua đủ loại khổ cực, nhưng bọn họ vẫn sống rất vui vẻ." Thập Diệp nhẹ giọng nói: "Thật tốt. "

  Chú chữa trị tiêu tán, màu xanh biếc hóa thành từng đốm sáng như cánh bướm bay lượn, Thập Diệp nhìn gương mặt Bạch Huyên, bàn tay hắn nắm lấy cổ tay của Thập Diệp, lông mày hơi nhíu lại, ánh sáng trong suốt lưu chuyển trong đôi đồng tử đỏ như bảo thạch, sau đó chậm rãi biến mất trong đáy mắt.

  Thập Diệp níu lấy cánh tay Bạch Huyên ngồi dậy, lẳng lặng nhìn hắn.

  Bạch Huyên chợt mở mắt ra, khịt mũi một cái.

  "Bạch Huyên thượng thần! Thập Diệp đạo trưởng!" Tứ Trà mang theo Cỏ tinh chạy vào: "Không hay rồi! Bên ngoài, bên ngoài... "

  Thập Diệp níu lấy bả vai Bạch Huyên đứng dậy, hai người bước nhanh ra khỏi miếu Quan Đế.

  Ngoài miếu, khu rừng tựa biển đen, gió nổi sóng gợn, một đội quỷ binh theo ngọn gió bay đến, bọn họ vốn đều là những quỷ binh thân thể tàn phế, gãy chân gãy tay, nhưng lúc này lại khôi phục hoàn chỉnh, mặt ngoài áo giáp màu đen phủ đầy hắc quang, giống như một tầng sáp dầu, khải giáp ma sát vào nhau tạo ra những âm thanh lẻng kẻng.

  Bọn họ đang vây quanh một tiểu quỷ binh, tuổi tác thoạt nhìn chỉ tầm mười sáu mười bảy, chính là tên tiểu binh lúc trước đưa đầu cho Hoàng tướng quân, lúc trước hắn chỉ có một chân, hiện tại đã có thể chạy trốn như bay. Càng kỳ quái chính là, hắc khí trên người hắn quấn quanh như tơ nhện, hắc khí tụ lại ở trên đỉnh đầu tạo thành viên cầu nhỏ, giống như một chuỗi đường hồ lô màu đen.

  "Đó là cái gì?!" Thập Diệp hỏi.

  Bạch Huyên mắt: "Chẳng lẽ là...  Túy(*)?! " (*) 祟 Túy: Quỷ thần gây tai hoạ. Cũng đọc là trúy hoặc chúy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play