Lương Khâu Mộc theo Triệu Vũ đi loanh quanh trong nửa giờ như một mặt dây chuyền dính trên cổ, sự kiên nhẫn của anh đã đạt đến giới hạn. Bây giờ đã gần 11 giờ, anh chỉ ngủ được bảy tiếng, nhất định phải về nhà ngay.

Không, anh còn chưa kịp nói gì, Triệu Vũ cư nhiên lại rời đi một mình xã giao với những người khác, anh định đi theo nhưng bị Maggie ngăn lại.

Vì phép lịch sự, Lương Khâu Mộc vẫn chào cô.

Maggie giới thiệu bản thân ngắn gọn cho anh và hỏi thẳng: "Bác sĩ Lương, anh có biết cách giảm cân nhanh chóng không? Tuần sau tôi có một sự kiện quan trọng nên tôi cần phải giảm tám cân."

Lương Khâu Mộc nói: "Tôi không biết."

Maggie tỏ vẻ không tin: "Anh không phải bác sĩ sao?

Nhìn thấy biểu cảm trên mặt của cô, Lương Khâu Mộc đứng im lặng vài giây, sau đó đi thẳng ra cửa.

Khi vừa mới đến cửa, anh thấy một nhóm người đang đứng xem một bức tranh trừu tượng. Từ khi Lương Khâu Mộc bước vào, anh luôn cảm thấy bức tranh này có phần quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ ra mình đã nhìn thấy nó ở đâu.

"Tác phẩm này trông... thật đặc biệt." Hồ Nhất Mỹ nói.

"Tôi khẳng định đã từng thấy qua, nhìn quá quen thuộc." Lý Ngọc Đồng nói.

Nghe mọi người thảo luận, Lương Khâu Mộc theo bản năng dừng lại, nhìn chằm chằm vào bức tranh từ trái sang phải.

"Họa sĩ tên là gì?" Lý Ngọc Đồng lại hỏi.

Triệu Vũ lắp bắp nói: "Đó là một nghệ sĩ chuyên nghiệp, hình như... anh ấy họ Phi."

Lương Khâu Mộc sửng sốt một lúc, nghiêng đầu nhìn bức tranh, chợt hiểu ra.

Triệu Vũ đã lấy tấm chụp X-quang ngực trước khi rời đi vào ngày hôm đó, hoá ra là sử dụng cho việc này.

Có vẻ như cô đã cắt bức ảnh của anh ra thành từng mảnh và ghép in lại, phác thảo các cạnh bằng cọ vẽ, đặt bức tranh vào một cái khung cao cấp, bằng cách này, một bức tranh trừu tượng hiện đại đắt tiền đã được tạo ra. Xét về sức sáng tạo, người phụ nữ này có thể nói là vô song, nhưng thật đáng tiếc khi tất cả đều được sử dụng vào những việc vô ích như này.

Anh bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Nghệ nhân này đúng là dỏm hết chỗ nói."

Triệu Vũ liền ném cho anh một ánh mắt sắc lạnh.

Lý Ngọc Đồng cho rằng hai người bọn họ đang trao đổi thông tin nghệ sĩ cho nhau, sợ bị tiết lộ việc chính mình không am hiểu nghệ thuật vì vậy nhanh chóng nói: "À, phải rồi, tôi đã từng gặp qua anh ta. Kim Tấn, giúp tôi chụp một bức ảnh cùng với tác phẩm nghệ thuật của anh Phi." Vừa nói, cô ta vừa tới đứng cạnh khung ảnh và tạo dáng.

Kim Tam Tấn ngay lập tức nhấc điện thoại của mình lên, chụp liên tiếp 9 bức ảnh về Lý Ngọc Đồng. Thấy vậy, những người khác cũng đến để chụp ảnh với tác phẩm nghệ thuật của nghệ sĩ họ Phi này.

Lương Khâu Mộc thở dài, trong lòng nói rằng tối nay anh đã nhìn thấy bồn chỉ số IQ của con người. Đang nghĩ ngợi liền đi ra cửa, còn chưa tới thang máy, đột nhiên bị Triệu Vũ gọi lại.

Anh quay lại: "Cô lại làm gì nữa?"

Triệu Vũ đi tới với hai ly rượu vang đỏ, cô đưa ly trên tay phải cho anh và nói: " Tối nay thật sự rất cám ơn." Thấy anh không trả lời, lại bổ sung: "Uống rượu vang có thể giúp được ngủ ngon."

Lương Khâu Mộc do dự một lúc, nhưng vẫn tiếp nhận: "Nhớ kỹ, tôi không phải làm trâu làm ngựa cho cô."

Triệu Vũ lười biếng đứng dựa vào tường, chạm vào ly rượu trong tay nói: "Tôi sẽ giúp anh rửa bát thêm một tháng nữa."

Lương Khâu Mộc nhấp một ngụm rượu đỏ, nói: "Tôi không có nhiều bát đĩa để rửa như vậy ở nhà."

"Vậy anh muốn tôi làm gì?" Triệu Vũ uống cạn ly rượu, sắc mặt lập tức tái nhợt "Này, anh không phải muốn tôi giúp anh giặt quần lót đó chớ? Để tôi nói cho anh biết, tôi đã thề bản thân sẽ không bao giờ giúp đàn ông giặt quần áo lót nữa đâu!"

Lương Khâu Mộc lườm cô một cái: "Ai bảo cô giặt quần áo lót? Mạch não của cô sao lại kỳ lạ như vậy chứ?"

"Vậy anh muốn tôi làm cái gì?"

Lương Khâu Mộc chán nản một lúc, có chút khó chịu nói: "Cô có thể...dạy tôi làm một chút về video ngắn không?"

"Gì?"

"Gần đây, chỗ tôi có một cuộc họp hội nghị được tổ chức trong sân của bệnh viện, hy vọng rằng có thể sử dụng phương tiện truyền thông mới để phổ biến cho công chúng biết thêm về khoa học, mà tôi lại không rành về những thứ này lắm."

Triệu Vũ vỗ ngực, tự tin nói: "Anh nhờ đúng người rồi, yên tâm chuyện này tôi lo được."

Lương Khâu Mộc còn đang muốn nói, anh chợt thoáng thấy Maggie đang dựa vào cửa nhìn hai người họ. Lương Khâu Mộc liền ra hiệu với Triệu Vũ, Triệu Vũ quay đầu lại thắc mắc hỏi: "Sao cậu ra ngoài rồi?"

Maggie chua chát nói: "Hai người các người quan hệ tốt nhỉ, mới gặp nhau đây thôi mà đã không nỡ chia tay rồi."

"Đâu? Anh ấy nhờ mình làm một số chuyện không công ấy mà. " Triệu Vũ vẫy tay với Lương Khâu Mộc, ôm Maggie vào lòng rồi vòng tay cô ấy bước vào trong.

Lương Khâu Mộc nhìn họ đi vào cửa, sau đó anh cũng xuống lầu cùng với ly rượu đỏ trong tay.

Sau khi Lương Khâu Mộc rời đi, Triệu Vũ sợ làm phiền sự nghỉ ngơi của anh, vì vậy cô đã không để các chị em ở lại lâu, bữa tiệc nhờ thế cũng nhanh chóng kết thúc.

Triệu Vũ tiễn họ ra khỏi cổng khu chung cư và nhìn họ lên xe trước khi rời đi.

Khi quay trở lại tầng dưới, cô nhìn thấy một người đang ngồi ở bậc cửa từ xa, trông có vẻ quen quen, khi cô bước tới thì hóa ra là Maggie.

Triệu Vũ ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"

Maggie nói: "mình không muốn về nhà, mình có thể ở lại với cậu một đêm được không?"

Triệu Vũ nói: "Đương nhiên là được."

Maggie vẫn ngồi yên.

Triệu Vũ biết cô không thoải mái nên ngồi xuống bên cạnh cô.

Maggie nghiêng đầu dựa vào vai cô một lúc, thở dài nói: "Ôi, mình cảm thấy bản thân thật thất bại. Đã gần ba mươi rồi, không làm được gì cả."

Triệu Vũ trợn tròn mắt: "Cô gái, cô hiện tại đang giết người đó. Ngay cả khi không đạt được điều gì ở Bắc Kinh, cậu vẫn có thể về nhà và thừa kế cơ nghiệp gia đình với trị giá vài trăm triệu. Còn mình, bố mẹ mình chẳng để lại gì ngoài cái vẻ đẹp chết người này cả."

Maggie nói: "Ai nói như vậy, rõ ràng là đã để lại cho cậu một cái miệng hỗn."

Triệu Vũ đẩy cô ấy một cái.

Maggie ôm cánh tay, tựa trán lên vai cô: "Cậu chẳng hiểu mình chút nào."

Thiệu Vũ gật đầu: "Chà, quả thật mình chẳng hiểu gì về thế giới của những người giàu như cậu cả."

Maggie phớt lờ cô, nói: "Bố mẹ chỉ có duy nhất một đứa con gái là mình, họ không đòi hỏi mình gì cả, họ chỉ muốn mình được hạnh phúc, ngoài ra không còn gì quan trọng hơn, nhưng mình lại không muốn đi con đường mà họ đã chuẩn bị sẵn cho mình, mình muốn tìm lại giá trị của bản thân. Sau bao nhiêu năm tìm kiếm, cuối cùng lại quay trở về điểm xuất phát. Mình muốn làm điều gì đó bằng nỗ lực của bản thân, tại sao nó lại khó như vậy?"

Triệu Vũ chân thành nói: "Cha mẹ cậu thiếu thốn một đứa con gái sao? Cậu không cần giá trị, chỉ cần vui là được."

Maggie ủ rũ nói: "Thực ra, lần này mình vừa mới đi xem mắt về."

Triệu Vũ rất quan tâm hỏi: "Ồ, thể loại người như thế nào?"

Maggie cười nói: "Ở quê mình có một nhân viên công chức. Nhà mình đều làm kinh doanh, tiền cũng không thiếu nên mình hy vọng có thể tìm được người làm trong lĩnh vực chính trị. Người này là do người thân giới thiệu, được thổi phồng lên rất nhiều. Họ buộc mình phải đi gặp anh ta, nhưng mình đã thấy rồi —— là bụng bia, thắt lưng áo POLO không có dây nịch, khi gặp anh ta, mình còn chả thấy một chiếc ví da cầm tay nào, hoàn toàn không giống như lời đồn đại."

Triệu Vũ khổ sở nhịn cười.

Maggie nói thêm: "Lần trước, mình khá tự tin khi đầu tư vào APP của Giả Kỳ Lâm. Mình cảm thấy rằng cuối cùng bản thân đã đi đúng hướng và gặp đúng người. Trước khi trở về Bắc Kinh, mình thậm chí còn có lời lẽ gay gắt với bố mẹ, hơn nữa còn dõng dạc tuyên bố rằng trong tương lai bản thân sẽ không bao giờ dựa dẫm vào họ nữa. Kết quả là, mình lại gặp phải chuyện xui rủi này."

Triệu Vũ nói: "Vậy thì cậu có thể suy nghĩ việc chia cổ phần cho mình. Hiện tại mình không có việc gì để làm, nếu như có thể có một ít cổ phần của cậu thì mình cũng không ngại trở thành kẻ thù của nhân loại đâu."

Maggie nói: "Cậu mơ đẹp quá rồi đấy, cậu trông như thế này, trở lại con đường cũ không phải chỉ là vấn đề thời gian thôi sao? Mình không biết khi nào mớ hỗn độn này sẽ được giải quyết, bên Douyin có lẽ sẽ không hoạt động một thời gian, ngoại hình của mình lại không được chào đón nhiệt tình, vì vậy coi bộ muốn quay lại sẽ là một hành trình gian nan đây."

Triệu Vũ nói: "Làm gì có? Cậu là người phụ nữ đẹp thứ hai mà mình từng thấy đấy."

Maggie nói: "vậy người đầu tiên là mẹ cậu à?"

Triệu Vũ nhướng mày nói: "Đương nhiên là mình. Chờ một chút, nếu nói mẹ là người đẹp nhất vậy không phải nãy giờ đang nói về mặt chính trị sao? Nếu tính luôn cả đồng nghiệp, bạn bè làm chung ở trung tâm thời trang quốc tế thì cậu chỉ nằm trong top 200 người đẹp nhất mà mình từng gặp thôi."

Maggie cười nói: "Cô chắc chắn sẽ chết vì nghèo!" Ngập ngừng một lúc, cô lại nói thêm: "Thực ra, mình khá ghen tị với cậu. Dù sự nghiệp của cậu tạm thời bị đình trệ nhưng ít nhất cậu vẫn còn tình yêu. Bác sĩ Lương thoạt nhìn là một người đàn ông tốt, có năng lực làm việc mạnh mẽ và cả ngoại hình ưa nhìn."

Triệu Vũ suy nghĩ một chút, thẳng thắn nói: "Kỳ thực anh ấy cũng không phải bạn trai của mình."

Maggie kinh ngạc nói: "Không thể nào, mình có thể cảm nhận được bầu không khí nói chuyện của hai người, toàn là màu hồng và bong bóng thôi, cả đường đi đều có thể ngửi thấy mùi chua chát của tình yêu."

Triệu Vũ có chút xấu hổ: "Thật sự không phải, mình chỉ là bị Lý Ngọc Đồng gây khó dễ ở chỗ đó, nhịn không được nên kéo anh ấy vào chơi luôn."

Maggie vẫn không tin: "Vậy tại sao mình lại cảm thấy bác sĩ Lương có vẻ quan tâm đến cậu vậy?"

Triệu Vũ tự giễu cười nhạo: "Thôi đi, người đàn ông đó làm mình khó chịu đến tận bây giờ vẫn chưa hết."

Hai người trò chuyện một lúc, Maggie nói trời hơi lạnh, Triệu Vũ cũng buồn ngủ nên hai người cùng nhau vào nhà.

Sau khi tắm rửa đơn giản, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.

Triệu Vũ vì buổi tiệc tối nay bận rộn suốt cả hai ngày nên đã thấm mệt rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say. Ngược lại, Maggie trằn trọc mãi không ngừng và chỉ khẽ chợp mắt được khi trời gần sáng.

Ánh nắng ban mai xuyên qua khe hở trên chiếc rèm cửa chiếu vào, Triệu Vũ lặng lẽ ngồi dậy bước xuống giường, đánh răng trước rồi ra phòng khách pha một tách cà phê.

Những chú chim hót ríu rít ngoài cửa sổ. Cô đi đến ban công với ly cà phê trên tay, trên con đường rợp bóng cây xanh trong khu dân cư, những người dậy sớm đều là để dắt chó đi dạo dưới ánh nắng ấm áp của mặt trời. Xa hơn, gió thoảng qua, màu lục nhạt sâu thẳm như sóng trào.

Nhìn khu phố yên tĩnh, cô cảm thấy bản thân thoải mái đi không ít.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play