Triệu Vũ đã phải chịu rất nhiều áp lực gần đây.
Cách đây một thời gian, Maggie, người bạn thân nhất của cô trở về Bắc Kinh sau kỳ nghỉ dài và nhất quyết muốn đến Thông Châu để giúp sưởi ấm ngôi nhà của cô. Ban đầu cũng không có gì to tát, nhưng người phụ nữ này không biết chuyện gì nên thậm chí còn mời tất cả những người nổi tiếng trên mạng trong giới - bao gồm cả Lý Ngọc Đồng.
Đây là bữa tiệc đầu tiên của Triệu Vũ kể từ khi cô rời khỏi vòng vây xã hội, nhưng thật sự cô bây giờ rất nghèo, và không có gì trong nhà để bán, nếu bọn họ tới nhất định sẽ cười nhạo cô.
Khuôn mặt của Lý Ngọc Đồng hiện lên trước mắt Triệu Vũ, nó khiến cô cảm thấy ớn lạnh trong lòng, lập tức chạy sang nhà của Lương Khâu Mộc. Gần đây cô thường xuyên đến nhà anh ăn cơm, tìm được rất nhiều thứ tốt, hiện tại tình thế cấp bách, trước tiên đi mượn một ít đồ để chống đỡ.
Khi đến nhà Lương Khâu Mộc, Triệu Vũ giải thích ngắn gọn ý định của mình. Không ngờ, Lương Khâu Mộc lại thẳng thắn trả lời: "Không được."
Triệu Vũ nhanh chóng đi đến đứng trước mặt anh, chắp tay van xin: "Bác sĩ Lương, xin hãy cho tôi mượn một vài thứ để hỗ trợ hoàn cảnh của mình, nếu để họ thấy hiện tại tôi đang sống khổ sở như thế này chắc chắc sẽ cười nhạo tôi cho coi, lúc đó tôi sẽ sống không bằng chết, tương lai mịt mù mất."
Lương Khâu Mộc vẻ mặt thờ ơ: "Sao nhìn cô giống ăn xin thế?"
"Còn tệ hơn cả ăn xin"
"Cô giả vờ thế này để làm gì? Cuộc sống của cô sẽ ra sao? Nếu họ coi thường cô thì có sao, Không phải tốt hơn là không còn bất kì mối quan hệ nào với họ hay sao?"
"Không được đâu, nếu không có bọn họ, sau này tôi sẽ giả vờ thể hiện với ai đây?"
Lương Khâu Mộc không thèm nói chuyện với cô nữa, đẩy cô ra và nói: "Tránh ra, tôi đi nấu cơm."
Triệu Vũ rêи ɾỉ đi theo, dựa vào cửa bếp nhìn Lương Khâu Mộc đeo tạp dề vào, cô nhìn xuống thì thấy thùng rác với một ít lá rau, nhặt túi rác lên và nói: "Tôi giúp anh đổ cái này được không?"
Lương Khâu Mộc vùi đầu vào rửa bát, nói: "Tôi đã nói với cô rồi, tôi sẽ không cho cô mượn"
Triệu Vũ oán hận trừng mắt nhìn anh, oán hận ném túi rác xuống, lấy ra mấy cái khăn giấy lau tay, ném xuống đất.
Lương Khâu Mộc cau mày nói: "Cô bao nhiêu tuổi rồi?"
Triệu Vũ phớt lờ anh, mở khóa điện thoại, lật danh bạ và lẩm bẩm một mình: "Ừm, xem ra mình chỉ có thể dựa vào đại ca, đã lâu không xuất hiện, cũng không biết cậu ta có còn hay không." Rồi cô trở lại phòng khách.
Lương Khâu Mộc ngồi xổm trên mặt đất để nhặt rác, không thể không nghĩ tới những lời của Triệu Vũ. Anh không biết gì về thế giới của người nổi tiếng trên Internet, theo ý kiến của anh ấy, người nổi tiếng trên Internet không khác gì với biểu diễn đường phố. Vị đại ca trong danh sách này mặc dù không biết là ai, nhưng thoạt nhìn cũng không có gì tốt, đại khái là một tên lừa đảo. Đang nghĩ ngợi, không biết vì sao, anh đứng dậy đi vào phòng khách, đối diện với Triệu Vũ nói: "Lại đây đổ rác."
Triệu Vũ khẽ nhướng mi: "Hả?"
"Tôi sẽ cho cô mượn với điều kiện phải đổ rác một tháng cho tôi." Lương Khâu Mộc nói.
Triệu Vũ lập tức từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên: "Được, tôi đồng ý!"
Sau khi hai người ăn xong bữa trưa, Triệu Vũ siêng năng rửa chén và đổ rác, sau đó chọn một số đồ trang trí trong nhà của Lương Khâu Mộc: một chiếc gương thể dục, một số đồ trang trí tác phẩm nghệ thuật và hai khung tranh—— Lần cuối cùng cô có tìm kiếm trên Internet vì tò mò, khung ảnh thực sự có giá từ 50.000 đến 60.000 nhân dân tệ.
Lương Khâu Mộc lo lắng rằng tay chân của Triệu Vũ sẽ làm hỏng bộ sưu tập của anh, vì vậy anh đã đề nghị giúp cô chuyển đồ lên lầu. Khi hai người đến cửa, Triệu Vũ nhìn xuống và thấy một tấm phim X-quang bị mất trên tủ giày.
Cô cầm lên nói: "Bác sĩ Lương, anh bị ốm sao?"
"Đó chỉ là một cuộc kiểm tra thể chất thông thường." Lương Khâu Mộc nói.
Triệu Vũ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy tấm chụp X-quang ngực này của anh vô dụng phải không? Anh có thể đưa nó cho tôi không?"
"Cô muốn cái này để làm gì?"
"Anh không cần biết về điều đó."
Lương Khâu Mộc không để tâm nhiều, anh đi ra ngoài với khung ảnh trong tay.
Triệu Vũ mượn của anh rất nhiều thứ, làm anh phải di chuyển chúng năm sáu lần liên tục. Lúc chưa kịp định thần lại thì một anh giao hàng đột nhiên gõ cửa. Triệu Vũ nhận lấy chiếc túi từ anh trai, lấy ra một chai rượu vang đỏ, đi vào bếp tìm dụng cụ mở nắp chai đưa cho Lương Khâu Mộc, nói: "Mở ra hộ tôi đi."
"Mới buổi trưa đã uống rượu?" Lương Khâu Mộc nhìn chai rượu đỏ trong tay, rượu đỏ rẻ tiền mua trong siêu thị nhiều lắm cũng không vượt quá hai trăm tệ.
"Đương nhiên không phải, thứ tôi muốn là nước rượu bên trong." Triệu Vũ cười thần bí nhìn anh, từ trong ngăn tủ tìm ra một bình rượu rỗng, hình như là hàng nhập khẩu từ Pháp.
Lương Khâu Mộc chợt nhận ra, kinh ngạc nói: "Không phải bạn bè của cô đều là những người phụ nữ nổi tiếng hay sao? Không sợ bị bọn họ phát hiện à?"
Triệu Vũ cười nói: "Yên tâm đi, cái chai này tôi đã tái chế tám lần, bọn họ chưa từng uống nên sẽ không bị phát hiện, minh tinh cũng chỉ là người, đâu phải loại rượu nào cũng đều nếm."
Lương Khâu Mộc không nói nên lời.
"Nói cho anh biết một chuyện thú vị, anh nhất định có hứng thú." Triệu Vũ nghiêng người nói.
Lương Khâu Mộc lùi lại một bước: "Tôi không có hứng thú, đừng nói với tôi."
Triệu Vũ ngượng ngùng nói: "Có một người nổi tiếng trên mạng tên là Lý Ngọc Đồng, là kẻ thù truyền kiếp của tôi. Cô ta rõ ràng là người Thiên Tân, nhưng lại nhất quyết giả vờ là người Bắc Kinh. Cô ta học đại học tại một trường trung học ở Trung Quốc, bởi vì không đủ khả năng nên đã sang Anh để học thạc sĩ về nhập khẩu song song, sau khi trở về nước, cô ta không ngừng luyên thuyên về khoảng thời gian ở London. Người phụ nữ này thích giả vờ mình là một người đẹp tự nhiên, trên thực tế, lại đi chỉnh từ đầu đến chân, Lý Ngọc Đồng gần như đã thay đổi hết người, bây giờ tôi có thể tìm thấy những bức ảnh của cô ta trước khi phẫu thuật thẩm mỹ trên mạng... "
Lương Khâu Mộc buộc phải nghe những lời nói xấu, anh nhìn Triệu Vũ luyên thuyên mãi không ngừng, cảm thấy hơi hối hận vì đã cho cô mượn đồ dùng của mình.
Ở đằng kia, sau khi đổi rượu vang đỏ, Triệu Vũ thu lại đồ trang trí đã mượn, ngồi trên sô pha thưởng thức một cách mãn nguyện. Tuy nhiên, sau một lúc, cô lại vỗ đùi, sau đó quay sang Lương Khâu Mộc nói: "Bác sĩ Lương, anh có quầy bán đồ ăn nhẹ cho bữa trà chiều không?"
"Không, làm sao nhà tôi lại có mấy thứ đó." Lương Khâu Mộc nói.
"Thứ này tuyệt đối không thể thiếu, hơn nữa tôi lại không mua được đồ cao cấp, nếu chỉ dùng đồ trang trí mắc tiền thì vẫn chưa đủ, làm sao bây giờ? Lúc này đặt hàng thì đã quá muộn......" Triệu Vũ lẩm bẩm, sau đó tiến lên cầu xin: "Bác sĩ Lương, anh là người tốt, cùng tôi đi *IKEA đi?"
(*IKEA là một doanh nghiệp tư nhân của Thụy Điển. Hiện nay, đây là tập đoàn bán lẻ đồ nội thất lớn nhất thế giới; chuyên về thiết kế đồ nội thất bán lắp ráp, thiết bị và phụ kiện nhà ở)
Lương Khâu Mộc ban đầu không muốn để ý đến cô, nhưng đột nhiên nhớ ra anh cũng đang muốn mua một khung leo trèo dành cho mèo, chiều nay lại được nghỉ không có việc gì làm, vì vậy nên anh im lặng một lúc rồi nói: "Vậy thì giúp tôi rửa bát thêm một tháng nữa."
Triệu Vũ hét lên: "Oa, bác sĩ Lương, anh có đi quá xa không? Sao anh lại có thể trao đổi như thế này?"
Lương Khâu Mộc bình tĩnh nói: "Nếu cô không muốn cũng không sao, cô có thể đi tàu điện ngầm và tự mình mang quầy đồ ăn nhẹ trở về."
Triệu Vũ chỉ có thể cúi đầu: "Thôi được rồi."
Khóe môi Lương Khâu Mộc khẽ nhếch, anh xuống lầu lấy chìa khóa xe, đưa cô đến IKEA.
Tuy nhiên, chỉ sau nửa giờ mua sắm trong cửa hàng, anh lại hối hận, hiệu quả làm việc của người phụ nữ này thấp đến mức kinh ngạc. Nguyên tắc ra ngoài mua sắm của anh là quyết định thật nhanh rồi rời đi sau khi mua, nhưng người con gái này dường như vừa được thả ra, cô nóng lòng muốn thử tất cả những thứ hữu ích và vô ích trong cửa hàng. Anh mang theo khung leo trèo cho mèo và đi dạo với cô suốt ba tiếng đồng hồ trước khi cô chọn được một cặp quầy ăn vặt ba tầng làm bằng sứ trắng viền vàng. Trước khi rời đi, cô còn lấn vào trong khu vực sinh hoạt thêm nửa giờ, cuối cùng giành được một vài bịt góc bàn chống va chạm dành cho trẻ em.
Ban đầu, anh còn tưởng cô mua thứ này vì sợ con cái họ hàng, bạn bè đến chơi nhà vô tình đụng phải, nhưng vừa về đến nhà, cô đã loạng choạng trong phòng khách, như thể bị bỏ bùa vậy.
"Cô làm sao vậy?" Lương Khâu Mộc hỏi.
"Tôi đang thử xem mình sẽ ngã vào đâu khi say. Tôi sẽ dán hết các góc chống va chạm trước, để không có ngày nào đó ngã chết. Hôm trước tôi có xem một tin tức..." Cô lắc lư đến tận mép tủ TV, giơ chân cọ vào góc bàn, trên đó dán một góc chống va chạm.
Lương Khâu Mộc nhìn cô chằm chằm: "Nếu biết như vậy sao lại còn uống rượu?"
Triệu Vũ quay đầu cười nói: "Ha ha ha, anh đúng là buồn cười."
Lương Khâu Mộc bất lực nói: "Tôi không nói đùa... quên đi, cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn." Sau khi nói xong, anh mang theo khung leo trèo giành cho mèo rời đi. Đi được một lúc, liền quay đầu lại dặn dò: "Nhớ xuống nhà rửa bát, lát nữa còn đổ rác".
"Được." Triệu Vũ thẳng thắn nói, hưng phấn nhìn anh, "Tối nay thật muốn ăn thịt bò."
"Ai quan tâm cô muốn ăn cái gì!" Lương Khâu Mộc không quay đầu lại rời đi.
Về đến nhà, bác sĩ Lương không nói gì lập tức gọi hai cân thịt bò. Đương nhiên, đây chỉ là bởi vì nguyên liệu trong tủ lạnh vừa đúng cho món thịt bò hầm, không phải bởi vì nữ nhân kia. ( Sao anh xạo thế UvU)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT