Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

Quyển 6: Bổn thần tiên cuối cùng cũng thoát nghèo rồi

Chương 134: Tiểu Thiện, là cậu đó sao?

***

Bàn tay này rất rộng, lòng bàn tay rất dày, mu bàn tay ngăm đen.

Phạm Lam biết bàn tay này.

Ở trong ảo cảnh trong thần phú thiên nhãn, cô không chỉ từng nhìn thấy một lần.

Đó là tay của Thiện Văn Thành.

Phạm Lam cảnh giác lui về phía sau nửa bước, lông tơ của cô dựng thẳng lên.

Đó là Thiện Văn Thành? Hay là Dung Lăng?

Hay lại là ảo cảnh cho yểm tạo ra?

Cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, nắm chặt điện thoại, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng.

Cành lá trong tán cây khổng lồ phát ra tiếng rít rất nhỏ, âm thanh kia rất kỳ quái, giống như vô số máy móc đang vang lên, chất lỏng màu đen dọc theo thân cây, cành cây và mạch lá tràn vào, lá Bạch Quả càng ngày càng sáng, là ánh sáng trắng chói mắt lạnh lùng.

Không biết vì sao Phạm Lam đang đứng ở cái cây này, đột nhiên cô liên tưởng đến máy tính siêu cấp... cảm giác nơi này quá đáng sợ.

Phạm Lam vung thủ phù: "Võ triệu chú... khai!"

Tức Khâm lướt gió chui ra, cạch một tiếng dán lên thân cây, quần thể rễ cây phát ra tiếng thét chói tai quỷ dị vội chạy về phía sau, lộ ra gương mặt của Thiện Văn Thành. Cậu bị nhốt trong một cái hốc cây, mấy trăm cành cây nhỏ bé cắm vào đầu cậu... mặt ngoài rễ cây mơ hồ hiện ra màu xanh, nhìn kỹ thì thấy bên trong còn có chất lỏng màu đỏ đen đang di chuyển, đột nhiên cảm thấy cực kỳ đáng sợ.

Đó là gì vậy?

Xem ra có chút tương tự với mạch chữ trong sách!

Giống như đang hút lấy não nào Thiện Văn Thành!

[Không ngờ là cô lại đến đây trước?]

Một âm thanh giống như được truyền từ một nơi rất xa đến, lại giống như nổ tung bên tai.

Toàn thân Phạm Lam đột nhiên cứng ngắc.

Âm thanh này cô đã từng nghe thấy, là của Dung Lăng.

Quả nhiên là bẫy của Dung Lăng!

Cả người Phạm Lam không kiềm chế được,à bắt đầu run rẩy, cô biết đó là sợ hãi và phẫn nộ.

Chiếc lá màu bạc xì xào rung động, từng luồng ánh sáng đan xen giữa không trung rồi ngưng tụ lại thành một người.

Đi chân trần, khoác áo bào đen, mái tóc đen bay lượn, đôi mắt từ trên cao nhìn xuống chúng sinh.

Phạm Lam cắn răng: "Dung Lăng!"

Dung Lăng hơi nghiêng đầu, biểu cảm và tư thế kia lại có phần tương tự với Dung Mộc.

[Lại gặp nhau rồi, Bà Thổ Địa Nhân Tiên.]

Phạm Lam không nói gì chỉ lặng lẽ lui về phía sau nửa bước, giấu thủ phù ở phía sau.

Tính toán xem nếu bây giờ đánh với Dung Lăng thì sẽ có mấy phần thắng?

Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Phạm Lam không khỏi mỉm cười.

Cô thật đúng là ngông cuồng quá, lại dám sinh ra vọng tưởng như vậy. Cô và Dung Lăng đánh nhau, tương đương với đánh nhau với Dung Mộc trong thời kỳ toàn thịnh, tỷ lệ thắng tất nhiên là... số không.

Chỉ là, như thế thì sao chứ?!

"Tức Khâm!"

Phạm Lam hét lớn.

Tức Khâm bay lên trời, nhào về phía Dung Lăng, vù một cái trùm Dung Lăng lại.

Phạm Lam: Hả?

Nhưng chỉ một khắc sau, một cơn đau nhức đánh thẳng vào tủy não, giống như một thanh đao dính độc xuyên qua đỉnh đầu, trước mắt Phạm Lam trắng bệch, nặng nề quỳ xuống mặt đất, không ngừng nôn khan.

Tức Khâm nôn ọe rơi xuống, hóa thành luồng sáng chui trở lại màn hình thủ phù.

Dung Lăng nhẹ nhàng rơi xuống, bày quanh Phạm Lam một vòng.

[Thú vị.]

Phạm Lam trừng mắt nhìn Dung Lăng, cố nén cơn buồn nôn.

[Tôi có hơi thích cô rồi đấy.]

Vô số tiếng gào thét bén nhọn nhào tới, như một cái gai nhọn xuyên qua ánh sáng, xuyên vào trong cổ họng Phạm Lam, xộc lên mùi tanh ngọt ngọt.

Xong rồi!

Nhưng đúng lúc này, thân hình Dung Lăng đột nhiên chấn động kịch liệt, tất cả công kích đánh vào Phạm Lam đột nhiên dừng lại.

Dung Lăng ghé mắt: "Cậu chưa từ bỏ ý định sao?"

Những lời này, không phải hỏi Phạm Lam, mà là...

Hướng Dung Lăng nhìn qua rõ ràng là Thiện Văn Thành đang mắc trên cây. Hai mắt anh nhắm nghiền, toàn thân không nhúc nhích, thậm chí ngay cả hồn quang cũng không nhìn thấy đâu, thế nhưng điều kỳ lạ là, Phạm Lam là có thể cảm giác được sự tồn tại của cậu ta.

Chẳng lẽ, cậu không bị Dung Lăng cắn nuốt?

"Tiểu Thiện? Có phải là em không? Em có ở đó không?" Phạm Lam hỏi.

Thiện Văn Thành không nhúc nhích, nhưng những nhánh cây ép về phía Phạm Lam lại lùi về phía sau vài centimet.

Thân thể Dung Lăng đột nhiên run lên, phát ra một tiếng soạt.

Phạm Lam hiểu rồi.

Thiện Văn Thành vẫn luôn ở đó, cậu vẫn luôn chiến đấu với Dung Lăng.

Cậu chưa bao giờ bỏ cuộc!

Tiểu Thiện, tốt lắm!

Hốc mắt Phạm Lam ướt đẫm, dũng khí trước nay chưa từng có tràn vào ngực.

"Võ triệu chú... khai! Kiến quốc hậu bất chuẩn thành tinh! Đầu chó bảo mệnh!"

Tức Khâm mang theo pháp chú công kích gào thét bay ra, đầu chó màu vàng bay ra treo đầy bầu trời, Phạm Lam xoay người giữa hư không, thủ phù xẹt ra ánh sáng trong suốt, đạp gió vọt lên.

Dung Lăng vung tay, khiên nước màu đen phun ra từ lòng bàn tay anh ta áp tới, Phạm Lam xoay người một cái, sức mạnh tinh thần nâng tới mức cao nhất, đầu chó bảo vệ liên kết thành một chuỗi, tranh nhau xông về phía khiên nước.

Ầm ầm! Đầu chó giống như những quả bóng bowling bị đánh bay, vỡ vụn không ngừng trên không trung, nhưng mỗi một sự va chạm lại khiến cho thân thể Dung Lăng ngừng lại một chốc.

Đủ rồi!

Tức Khâm và pháp chú cùng nhau công kích, giống như một xúc xích thật lớn kẹp Dung Lăng ở giữa.

Cảm giác buồn nôn mạnh mẽ tràn vào đầu Phạm Lam, cô nghe được âm thanh da thịt mình nứt ra, trước mắt xuất hiện những đốm đen chằng chịt, trong lỗ tai, trong miệng, máu nóng bỏng chảy ra, sức mạnh tinh thần của cô đã tới giới hạn.

[Cảnh báo! Pháp lực tiêu hao quá lớn, thủ phù sắp ngừng hoạt động! Cảnh báo! Cảnh báo!]

Vậy thì sao chứ?

Phạm Lam nghiến răng cười: "Tức Khâm... thu!"

Trong khoảng cách giữa đốm đen chằng chịt đó, cô nhìn thấy pháp chú bất chuẩn thành tinh biến mất, khí đen tuôn ra từ khe hở của Tức Khâm, Tức Khâm giãy dụa siết chặt, nhưng càng cố siết nó lại càng lớn ra, Phạm Lam thậm chí cảm nhận được thần quang của Dung Lăng, đen tối, bén nhọn, cắt đi từng tấc từng tấc thần quang của cô.

Đốm đen gần như che khuất toàn bộ tầm mắt cô, chỉ còn lại một chút kẽ hở lưu lại ở góc trên bên trái, nơi đó có một chiếc lá Bạch Quả tái nhợt đang rơi xuống.

Phạm Lam đột nhiên nhớ tới ngày cô đến miếu Thổ Địa báo danh, lần đầu tiên nhìn thấy là một gốc cây Bạch Quả khổng lồ.

Sau đó, cô nhìn thấy khuôn mặt khó ở của Kế Ngỗi.

Sau đó, cô thấy Dung Mộc bị một con gấu trúc đánh đập.

Và rồi... Và rồi...

Phạm Lam nhắm mắt lại, mỉm cười.

Kế Ngỗi, Dung Mộc, việc tiếp theo giao cho các người đó...

"Rạch..."

Một âm thành giấy bị xé nát vang lên, ánh lửa nóng rực và hơi nước lạnh lẽo lướt qua bên tai cô.

Thần thức đã bay xa của Phạm Lam lại trở về.

Là Dung Mộc và Kế Ngỗi!

Tôi còn có thể chống đỡ thế lát nữa!

Phạm Lam mở to mắt, góc trên bên trái đốm đen che khuất tầm mắt dần dần mở rộng, lá Bạch Quả màu trắng, thân cây to lớn, ngọn lửa nóng rực, hơi nước bốc lên xuất hiện trong tầm mắt, cô nhìn thấy Dung Mộc và Kế Ngỗi đang đến, bọn họ đang đánh với Dung Lăng.

Thương Kiếm ngưng tụ lam quang thủy ảnh giữa không trung, mỗi một lần công kích đều mang theo tiếng gào thét kinh người.

Ngọn lửa trên Dung Đao lượn lờ chói mắt, dung hợp thành một thể với đao phong, Phạm Lam thậm chí không cách nào phán đoán được hướng đi của phong mạch.

Nhưng cho dù là công kích sắc bén như thế thì Dung Lăng cũng không hề thấy sợ hãi, anh ta mang theo ý cười bơi trong kiếm quang và ngọn lửa, nhẹ nhàng tránh đi mỗi một công kích của Thương Kiếm và Dung Đao.

Không đúng!

Trong lòng Phạm Lam đột nhiên thấy có gì không đúng. Cô đánh không lại Dung Lăng, chuyện này rất bình thường, thế nhưng Dung Mộc và Kế Ngỗi hai người liên thủ cũng đánh không lại Dung Lăng, thậm chí không thể làm lay chuyển thân thể anh ta một chút, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

Vả lại, Phạm Lam cẩn thận quan sát động tác của Dung Lăng, anh ta giống như có đọc tâm thuật, có thể dễ dàng phán đoán ra sự công kích của Dung Mộc và Kế Ngỗi, với cả thân hình của anh ta quá mờ ảo, giống như một cái bóng không có thực thể.

Phạm Lam giật mình.

Cô nhớ lại trước kia sau khi Dung Lăng bị Dung Mộc tiêu diệt, mỗi lần xuất hiện trước mắt cô đều là Thiện Văn Thành, một lần là ở Cây Luân Hồi, lúc chỉ có một mình cô có thể nhìn thấy Thiện Văn Thành, những người còn lại thì chỉ nhìn thấy một vầng sáng, mấy lần sau, Thiện Văn Thành đứng ở rất xa cô, cảm giác cực kỳ không chân thật, trong sách, Thiện Văn Thành biến thành nhân vật trong sách, cũng không có thực thể, về phần giấc mơ trong thần phú thiên nhãn...

Những "Thiện Văn Thành" này đều không có thực thể!

Dung Lăng trước mắt này... nếu như anh là những "Thiện Văn Thành", chẳng lẽ anh cũng chỉ là thần thức không có thực thể sao?

Cộng thêm bối cảnh trước mắt này, cùng với suy luận lúc trước Bạch Trạc nói về Thiện Văn Thành đã chuyển thể vạn năm... trái tim Phạm Lam điên cuồng nhảy dựng lên, trong đầu cô nảy ra một suy đoán, cơ sở để chống đỡ Dung Lăng tồn tại là sức mạnh tinh thần của Thiện Văn Thành!

Cho nên nếu như muốn đánh bại "Dung Lăng" này thì việc đầu tiên cần làm là phải cứu Thiện Văn Thành!

"Dung Mộc, Kế Ngỗi cố chống đỡ, tôi đến giúp hai người!" Phạm Lam hét lớn.

Dung Mộc và Kế Ngỗi đang kịch chiến đồng thời biến sắc.

Dung Mộc: "Đừng..."

Kế Ngỗi: Té qua một bên...

Tiếng hô của hai người còn chưa dứt thì Phạm Lam đã giống như làn khói chạy về hướng ngược lại với hai người họ, nghiễm nhiên là chạy trốn.

Dung Mộc: "..."

Kế Ngỗi: "..."

Phạm Lam chạy như điên quanh cây Bạch Quả, dùng pháp lực còn sót lại gọi cho Cơ Đan.

"Này, Cơ Đan, cho tôi mượn 10.000 hộc."

[Phạm Lam?! Cuối cùng cô cũng xuất hiện?!]

"Nhanh!"

[Chuyện gì đã xảy ra với mấy người thế? Vì sao lâu như vậy không có tin tức gì?! Còn lão Kế và lão Mộc sao rồi?]

"Mau mau mau!"

[Cơ Đan chuyển 10.000 hộc pháp lực.]

"Đầu chó bảo mệnh!"

Một chuỗi đầu chó dọc theo thân cây lắc lư, Phạm Lam chân đạp đầu chó, vội vàng leo lên, lá Bạch Quả sắc bén rạch lên mặt cô, máu tươi gần như che khuất ánh mắt, nhưng Phạm Lam căn bản không để ý, cô trèo lên thân cây, miễn cưỡng dùng đầu chó làm một cái bậc thang để ổn định thăng bằng.

Trong hốc cây, Thiện Văn Thành dường như đang ngủ, vẻ mặt an tường, mấy thứ đâm trên trán cậu đang chậm rãi nhúc nhích, rất giống giun đất, lại giống như là dây điện?

Phạm Lam cẩn thận chạm vào một trong những thứ đó, một luồng khí lạnh thấm vào tận xương tủy, cô giật mình một cái, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng quát lớn.

"Phạm Lam!"

Phạm Lam còn chưa kịp quay đầu lại thì đã cảm thấy một áp lực đáng sợ lao đến, gần như đè nát cột sống của cô, ngay sau đó hơi nước gào thét tràn vào, áp lực sau lưng biến mất, Phạm Lam quay đầu, chỉ thấy Dung Mộc cầm Thương Kiếm bảo vệ phía sau cô ba mét, áo hoodie bay phần phật, hơi nước trong Thương Kiếm huyễn hóa thành một con rồng nước thu nhỏ, vờn quanh người anh.

Dung Lăng lơ lửng giữa không trung, khuôn mặt vặn vẹo.

Quanh thân anh ta hiện ra một sự đứt gãy kỳ lạ, giống như là tín hiệu hình ảnh hệ thống xuất hiện sai lầm.

Kế Ngỗi tung người bay đến, sóng vai với Dung Mộc nhíu mày: "Anh ta không có thực thể? Không, phải nói đây không phải là bản thể của anh ta, mà là..."

Thần sắc Dung Mộc chấn động, đồng thời quay đầu lại với Kế Ngỗi.

Hỏa quang thủy long phản khiến biểu cảm của bọn họ nặng nề đến đang sợ.

Bọn họ đồng thời nhìn Thiện Văn Thành phía sau Phạm Lam.

[Chết hết đi!]

Phía sau Dung Lăng có hai tấm khiên chắn nước thật lớn, giống như ác ma đến từ địa ngục, áp lực nước mạnh đến mức khiến Phạm Lam không thể thở được.

Kế Ngỗi và Dung Mộc đồng thời chuyển động, Dung Đao quấn lấy Dung Lăng, hơi nước bốc hơi xông thẳng lên trời, Dung Mộc lại bay đến bên cạnh Phạm Lam, lẳng lặng nhìn Thiện Văn Thành.

"Thiện Văn Thành hẳn là nguồn dinh dưỡng của thần thức của Dung Lăng, cho nên chỉ cần chặt đứt cành cây này là có thể..."

Phạm Lam còn chưa nói hết câu thì đã thấy Dung Mộc giơ Thương Kiếm lên, hung hăng xẹt lên không trung.

Một vết cắt kỳ quái xuất hiện trong không khí, giống như một mảnh giấy bị cắt ra, cạnh bên cuộn lại.

Phạm Lam: Hả?

[Dung Mộc, tao mãi mãi hận mày!]

Trong tiếng quát lớn vang lên, quanh người Dung Lăng bốc lên oán khí màu đen, biến thành một quả túy tròn, một giây sau, anh ta bị ngọn lửa của Kế Ngỗi cắn nuốt rồi biến mất.

"Anh ta không phải Dung Lăng, mà là yểm trong lòng chúng ta."

Dung Mộc nắm lấy góc sách bên cạnh hung hăng xé một cái, toàn bộ không gian giống như trang sách lập thể mở ra một trang mới... giống y hệt như Phạm Lam phá vỡ ảo cảnh lúc trước.

Phạm Lam: Cái gì?!

"Khôn Cảnh là thứ nguyên cảnh duy nhất có thể ngưng tụ sức mạnh tinh thần từ khi khai thiên lập địa tới nay, có người lợi dụng điểm này để phóng đại mặt tối tăm nhất trong lòng chúng ta, hình thành tâm ma." Giọng nói của Dung Mộc rất nhẹ, nhưng biểu cảm của anh lại hoàn toàn trái ngược, nặng nề gần như muốn nhỏ mực.

"Đệt, khó trách." Kế Ngỗi đứng bên cạnh Dung Mộc, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Vì vậy, Kế Ngỗi, yểm mà anh gặp được là gì?

Phạm Lam rất muốn hỏi những lời này, nhưng cô không có cơ hội hỏi.

Cảnh tượng trước mắt giống như trò chơi mô hình 3D lần nữa ghép lại, các hạt phân tử đầy trời vần vũ trên không trung, ngưng tụ, nhóm lại, thành hình... rồi biến thành vô số màn hình máy tính tái nhợt, hư không xa xôi không ngừng kéo dài rồi mở rộng, liếc mắt nhìn không thấy biên giới. Ánh sáng trắng lạnh như băng hội tụ, cuối cùng ngưng tụ thành một điểm.

Lần này, Phạm Lam nhìn thấy Thiện Văn Thành chân chính.

Cậu mặc đồ thể thao giản dị, giày thể thao được giặt trắng bóc, hai tay chồng lên nhau đặt trước bụng.

"Chị, chị quả nhiên đã tới rồi."

Phạm Lam sợ ngây người: "Tiểu Thiện, em..."

Đột nhiên, Dung Đao của Kế Ngỗi tỏa ra ngọn lửa ngập trời, chém về phía Thiện Văn Thành.Nhưng ngay khi ngọn lửa sắp chạm vào Thiện Văn Thành thì Dung Đao đột nhiên biến mất.

Đồng thời biến mất còn có Thương Kiếm của Dung Mộc.

Kế Ngỗi: "Chẳng lẽ đã dùng hết pháp lực rồi?!"

Dung Mộc: "Không, còn mà!"

Số dư pháp lực trong thủ phù Phạm Lam, rõ ràng còn 30.000 hộc, nhưng cô vung tay mở khóa phù thủ vài lần lại không có tác dụng gì, giống như tín hiệu pháp chú của cô bị ngăn cách hoàn toàn vậy.

Trong cơ thể cô dâng lên một cảm giác khác thường, là cảm giác mệt mỏi giống như mấy ngày mấy đêm không ngủ, cơ bắp toàn thân đau nhức khó chịu, một đôi mắt đau đến gần như muốn nổ tung.

Chuyện... gì thế?

Cô nhìn thoáng qua Dung Mộc và Kế Ngỗi, chỉ thấy trán bọn họ đều lấm tấm mồ hôi to bằng hạt đậu, sắc mặt xanh mét.

Chẳng lẽ họ cũng đang có cảm giác giống cô?

Thiện Văn Thành mỉm cười, giống như hoàn thành một công việc cực kỳ lợi hại, hai tay nắm tay làm một tư thế cố lên.

"Thật tuyệt vời!"

Phạm Lam: "Cái gì..."

Bây giờ cô ấy thậm chí còn cảm thấy nói năng rất khó khăn.

Thiện Văn thở dài một hơi, trịnh trọng cúi đầu với ba người: "Không có sự trợ giúp của ba người thì tôi không cách nào hoàn thành công trình này, nhất là anh Dung và anh Ngỗi, các người quả nhiên là thần tộc lợi hại nhất Tam Giới, sức mạnh tâm ma quá mạnh."

Dung Mộc: "Cậu nói gì thế?"

Thiện Văn Thành: "Cảm ơn mọi người!"

Cái loại cảm giác trống rỗng này càng lúc càng nặng, hai chân Phạm Lam nhũn ra, gần như quỳ xuống, cô nắm chặt tay Dung Mộc, tay Dung Mộc lạnh như băng, lòng bàn tay anh tràn đầy mồ hôi.

Kế Ngỗi quỳ một gối trên mặt đất, phun ra một ngụm máu.

Thiện Văn Thành chắp hai tay lại: "Không sao, lúc đầu tuy rằng hơi khó chịu, nhưng chỉ cần kiên trì qua đi thì hết thảy sẽ tốt, tin tôi đi..."

Cậu ta giang hai tay ra giống như muốn ôm lấy thứ gì đó, tất cả màn hình máy tính màu trắng phía sau anh bay ra chất lỏng sền sệt như dầu mỏ, lan tràn ra toàn bộ không gian, ánh sáng nối với màn hình bị nhuộm thành màu đen, không ngừng run rẩy ở trong chất lỏng oán khí màu đen, rít một tiếng rồi tỏa ra hắc quang đáng sợ, màn hình máy tính vô tận kéo dài khắp hư không, cuối cùng hình thành một pháp trận thật lớn.

Phạm Lam nhận ra, đó là Càn Khôn Tam Tài đại trận.

7.4.2022

Mợ nó tò mò mãi, chả nhẽ đi mần thêm chương nữa, hừ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play