Trương Ngoạ Phàm đỡ cô ngồi vào trong xe, nhận phải ánh mắt và phản ứng hờ hững mặc kệ anh ta làm gì của cô, Trương Ngoạ Phàm với kinh nghiệm làm bác sĩ cũng có thể đoán ra cô đang gặp vấn đề tâm lí.
Mà còn là bệnh rất nặng, nặng đến nỗi khiến cho tâm trí cô trở nên đờ đẫn như một nhành cây khô héo úa.
Dù chẳng biết chuyện gì đang xảy ra với cô, nhưng anh ta không thể bỏ mặc cô đứng dầm mưa lâu hơn được nữa.
Không những thế, từ bộ áo bệnh nhân còn đang thấm loang ra một chút máu, có lẽ trên người cô có những vết thương đã bị hở miệng rồi.
Trương Ngoạ Phàm sau khi để cho Hiểu Phù ngồi ở hàng ghế sau thì nhanh chóng quay trở lại ghế lái chính, khởi động xe quay trở về nhà của anh ta.
“Tiểu Phù, sao em lại đứng ở ngoài trời mưa vậy? Nhà đâu sao em không về?”
“…”
“Cả những vết thương trên người em nữa, nó… là như thế nào vậy?”
“…”
“Tiểu Phù, cuộc sống của em với Vương Đề Hiền thế nào?” Chắc nó… không phải là do anh ta gây ra cho em đấy chứ?
“…”
Từ đầu đến cuối, Hiểu Phù đều im lặng không trả lời bất kể là một câu hỏi nào của anh ta.
Trương Ngoạ Phàm không dám nhìn cô bởi vì anh ta cảm thấy hơi sợ trước sự vô hồn đến lạnh lùng của cô.
Một cô gái với nụ cười như ánh dương của ngày xưa đã không còn nữa, thay vào đó, là một người phụ nữ thờ ơ đến vô cảm với tất cả mọi thứ xung quanh.
Đôi mắt của Trương Ngoạ Phàm hơi nheo lại, môi mím vào nhau.
Cuối cùng vì đã không thể kìm nén được sự nghi hoặc ở trong lòng, anh ta mới ngập ngừng mà hỏi cô.
“Vết thương trên người em, là của Vương Đề Hiền gây ra?”
Bất ngờ là lần này, Hiểu Phù đã có phản ứng lại với câu hỏi đó của anh ta.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh ta, qua gương chiếu hậu, Trương Ngoạ Phàm thấy đôi mắt cô đanh lại, nhưng vẫn tối tăm.
Vẫn như cũ cô chẳng nói gì cả, để anh ta tự hiểu rằng cô đang phủ nhận câu hỏi đó.
Trương Ngoạ Phàm gật gù đầu, cười nhạt: “Không phải thì thôi vậy…”
Hiểu Phù chỉ ngẩng đầu lên một lúc rồi lại cúi đầu xuống, như cũ, cô lại trở nên khép kín và tĩnh lặng.
Chiếc xe con nhanh chóng đi vào một khu biệt thự dành cho người giàu, đi qua một cách cổng tự động mở ra của một ngôi nhà to lớn.
Khi đã đỗ xe vào trong garage, Trương Ngoạ Phàm đã bật ô để che mưa cho Hiểu Phù, dẫn cô bước vào trong nhà của anh ta.
Bên trong gian nhà đèn điện sáng trưng, có mùi thơm của món ăn chín từ trong bếp tản ra.
Khi tiếng mở cửa vang lên, đồng thời lúc đó, từ trong nhà bếp vang lên tiếng reo vui mừng của một người phụ nữ.
“Ngoạ Phàm! Anh về rồi!! ”
Nhã Á từ trong bếp vui mừng đi ra, tạp dề trên cổ còn quên chưa tháo xuống.
Con trai của Trương Ngoạ Phàm cũng từ trên tầng bình bịch chạy xuống, nó đang định khoe với Trương Ngoạ Phàm về bài vẽ ngày hôm nay được cô giáo cho điểm cao liền nhìn thấy mẹ mình đang sững sờ đứng ở cửa ra vào.
“Tiểu Á, đây là Tiểu Phù, bạn của anh.
Cô ấy muốn đến nhà ta để trú tạm mưa.
” Trương Ngoạ Phàm nhìn Hiểu Phù: “Cô ấy đang gặp một vài vấn đề, nếu có thể… sẽ ở lại với gia đình chúng ta vài hôm.
”
Nhã Á sau khi hoàn hồn lại mới khách sáo mà cúi đầu chào Hiểu Phù, kéo cả người con trai ba tuổi là Trương Lệ Hà đến chào cô.
Nhưng Hiểu Phù từ đầu đến cuối chẳng nói gì cả.
Ánh mắt cô nhìn họ cứ như chẳng nhìn họ vậy.
Trương Lệ Hà bị ánh mắt vô cảm ấy của cô doạ sợ, vội nép sau lưng mẹ.
“Em có nấu cơm chừa đủ thêm cho một người ăn nữa phải không? Em có thể dẫn cô ấy lên nhà tắm rửa không? Nhờ em cả nhé.
”
Nhã Á dù không mấy nhiệt tình nhưng vẫn gật đầu, trong lòng luôn tự hỏi tại sao Trương Ngoạ Phàm lại có một sự quan tâm rất đặc biệt dành cho Hiểu Phù như vậy.
Sự quan tâm ấy hình như còn vượt xa cả khi anh đối với cô ta nữa.
Lúc dẫn Hiểu Phù lên phòng, Nhã Á tìm một bộ đồ để cho cô mượn.
Cô dù cao hơn cô ta nhưng lại gầy hơn rất nhiều, người lại thon mảnh, nhưng mông ngực lại đều đặn.
Quần áo ướt sũng ôm khít vào người càng để lộ ra bờ eo nhỏ.
Thật ghen tỵ quá, vóc người của Hiểu Phù thực sự rất đẹp.
Nhã Á không tìm đâu ra bộ nào cỡ nhỏ hơn để đưa cho Hiểu Phù, đành phải lấy một bộ đồ ngủ rộng để cho cô mặc.
Cô ta chu đáo chỉ từng các lọ dầu gội và tắm trên giá để rồi chỉ cả đến chỗ treo quần áo, công tắc bật vòi nước rồi mới đóng cửa để cho Hiểu Phù tự tắm, còn mình thì đi xuống dưới nhà chuẩn bị nốt bữa tối.
Khi món ăn cuối cùng cũng đã được đưa lên bàn, mọi thành viên trong gia đình đều đã ngồi hết xung quanh bàn ăn, Trương Ngoạ Phàm phát hiện Hiểu Phù mãi vẫn chưa xuống nhà.
“Để em đi xem cô ấy cho.
” Thấy anh ta đang định đứng lên, Nhã Á gấp gáp ngăn anh lại.
Dù cho nói mình tình nguyện bước lên tầng tìm Hiểu Phù, nhưng trong lòng của Nhã Á bây giờ đang tràn ngập đều là sự nghi hoặc đến khó chịu.
Chắc chắn, mối quan hệ của Hiểu Phù và Trương Ngoạ Phàm không thể đơn giản chỉ có bạn bè được.
Nếu không, thì tại sao cô ta luôn có cảm giác rằng anh ta rất quan tâm cô tới vậy?
Đứng bên ngoài phòng tắm, Nhã Á gõ lên thành cửa, vì không biết tên cô là gì nên Nhã Á đành phải ngượng nghịu gọi bằng cách mà Trương Ngoạ Phàm xưng hô với cô.
“Tiểu, Tiểu Phù, cô ở trong đó à? Tiểu Phù ơi?”
Bên trong không có tiếng trả lời, đáp lại cô ta chỉ là những tiếng chảy róc rách của vòi nước.
Cảm thấy bất an, Nhã Á đành phải xin phép cô tự mở cửa ra.
Đập vào mắt của cô ta là cảnh tượng Hiểu Phù ngồi bó gối ở trong bồn tắm đầy ngập nước, vòi hoa sen trên đỉnh đầu vẫn chảy xuống xối xả.
Cô không cởi bộ quần áo bệnh nhân ra mà ngồi im lìm ở bên trong bồn tắm, từ mặt nước trong suốt lênh loáng một số vết máu đỏ.
Mất máu như vậy, nhưng Hiểu Phù dường như chẳng hề cảm nhận được gì cả.
“Ngoạ Phàm! Ngoạ Phàm!”
Nhã Á hét lên đầy kinh sợ, gọi cho Trương Ngoạ Phàm chạy lên rồi vội vã đi tới kéo Hiểu Phù bước ra ngoài bồn tắm.
Hiểu Phù bị kéo ra khỏi mặt nước vẫn chẳng có phản ứng gì cả, chỉ lờ đờ khẽ nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa phòng.
Ở đó có Trương Lệ Hà theo tiếng hét của mẹ nó chạy lên, đột ngột nhận phải ánh mắt của cô, thằng bé rùng lên một cái lạnh toát, món đồ chơi khủng long đang cầm trên tay cũng rơi bộp xuống đất.
Hiểu Phù… đáng sợ quá.
.