Hiểu Phù nghiêng đầu, trong đáy mắt thoảng qua một tia sáng, cô hỏi.
“Giấc mơ tiền kiếp sao? Thế trong mơ anh thấy gì?”
Nếu như không để ý kĩ, thì không một ai có thể cảm nhận được giọng nói của cô đang run rẩy.
Nhưng người ấy lại là Vương Đề Hiền.
Anh nhắm mắt lại, vòng tay vươn ra ôm lấy cô vào lòng.
Anh tựa cằm lên trán cô, nói bằng một giọng điệu như kể một câu chuyện của ai đó, lại có những nét suy ngẫm như đây chính là điều mà tự anh đã trải qua.
“Anh mơ thấy hai chúng ta, ở một nơi nào đó, hai chúng ta cũng là vợ chồng.
Nhưng vào cuối tháng này, đúng vậy, rất gần, là vào dịp Noel, anh mơ thấy, một em khác nằm bất động trên lưng anh.”
Đôi mắt đang nhắm hờ của anh khẽ mở ra, nhìn lên trần nhà, hoặc là nhìn về một nơi vô định nào đó.
“Và em sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa, vĩnh viễn rời khỏi vòng tay anh.
Lúc ấy, anh mới nhận ra tình yêu muộn màng của mình.
Không biết khi ấy, em có kịp nghe thấy lời tỏ tình của anh hay không.”
“Ha ha.
Một giấc mơ thú vị nhỉ?”
Vương Đề Hiền liếc nhìn xuống Hiểu Phù, dù cô đang cúi gằm mặt xuống, nhưng vẫn không thể trốn tránh anh được.
Biểu cảm trắng bệch và những giọt mồ hôi lạnh chảy dọc trên sống mũi của cô, tất cả đều đã được Vương Đề Hiền thu vài trong tầm mắt.
“Ừm, giấc mơ ấy thú vị lắm.
Thú vị đến nỗi bao năm qua nó luôn lặp đi lặp lại bên trong những cơn mơ của anh.
Cảm tưởng như nó là một câu chuyện của ai đó, lại hoá ra nó là của chính anh!”
Vương Đề Hiền đì người của Hiểu Phù lên giường, bạc môi mỏng lướt nhẹ lên cánh môi đang run rẩy của cô.
“Em… có hiểu cảm giác choáng váng ấy không?”
Hiểu Phù né mặt sang bên khác, nhưng Vương Đề Hiền đã nắm lấy cằm cô, hôn lên chóp mũi của cô.
“Cơn mơ ấy khiến cho anh nhận ra đoạn tình cảm thật lòng của anh dành cho em, nên anh muốn quay đầu, anh muốn được ở bên em.
Nhưng giấc mộng ám ảnh ấy vẫn cứ mãi hiện về, cứ như nó đang ám chỉ rằng chúng ta, một trong hai sẽ biến mất, là vì sao thế? Em sẽ lại rời bỏ anh đi? Anh… đã làm gì sai điều gì để khiến cho em giận anh à?”
“Không… Anh không làm gì cả…”
“Hiểu Phù, em đừng tránh anh!”
Vương Đề Hiền càng giữ chặt lấy khuôn mặt của cô hướng về phía mình.
“Nhìn thẳng vài mắt anh này, nói cho anh biết lỗi sai mà anh mắc phải để anh sửa chữa, nhé? Nếu anh chưa hoàn hảo ở đâu mà để em phật ý, cứ dạy dỗ anh thoải mái.
Miễn là đừng rời xa anh có được không?”
Hiểu Phù thử cựa quậy nhưng không thể thoát khỏi cái ôm ấy của anh.
Đối diện với ánh nhìn ấy của anh, nhớ về những điều mà mình từng gây ra với anh trong bốn năm chung sống, đầu lưỡi của Hiểu Phù giật lên tê tê.
“Trong ngày cưới khi ấy… Là anh… đã cho người bắt cóc tôi?”
Vương Đề Hiền mở to mắt, anh nhìn cô, bỗng nhớ về ngày cưới của bọn họ.
Ngày ấy đột ngột Hiểu Phù biến mất không một dấu vết, mặc kệ anh có cho người tìm kiếm trong bao lâu, cô vẫn không xuất hiện.
Rồi bỗng một tháng sau đó, Hiểu Phù đứng ở ngoài cổng ấn chuông cửa nhà anh, mỉm cười.
Lúc đó anh đã cảm thấy cô có gì đó rất khác rồi, khi anh cố hỏi vì sao cô lại biến mất mà không để cho anh lấy một lời, có gọi bao nhiêu cuộc cũng không bắt máy.
Khi ấy cô chỉ hờ hững nhìn anh, không trả lời.
Kế tiếp những ngày sau đó, là khoảnh thời gian chung sống mà trái tim và ý thức của cả hai đều dính đầy mùi máu tanh và hận thù.
Anh không biết tại sao cô anh đối xử khắc nghiệt với anh như vậy, anh muốn biết vì sao, nhưng cô lại chẳng bao giờ để tâm đến anh cả.
“Không… Lẽ nào khi em mất tích khi đó, là do em…”
Không để cho Vương Đề Hiền kịp nhận thức được những gì tiếp theo sau đó, Hiểu Phù đã run rẩy hỏi anh.
“Anh không phải đúng không? Vậy tên sát nhân khi đó muốn giết tôi, cũng không phải là anh cử đến phải không?”
Cô đã có tất cả chứng cứ, chỉ đợi một câu khẳng định đến từ anh.
“Không.”
Bốn mắt nhìn nhau, chỉ ngay lập tức, Vương Đề Hiền đã hiểu những gì mà cô đã nói.
Anh hơi há miệng ra rồi lại mím vào nhau, hạ thân mình xuống ôm thật chặt lấy cô.
Răng nghiến vào nhau.
Anh biết kẻ đã bao lần âm mưu chia rẽ anh và Hiểu Phù, kẻ năm lần bảy lượt muốn đoạt mạng bọn họ rồi.
Vương Thì Vinh và Vương Chí Nguyên.
Khốn kiếp… hai kẻ đó… có lẽ anh nên giày xéo hai kẻ đó đến chết thì thôi.
Tấm thân nhỏ đang quàng lấy eo anh chợt run lên.
Hiểu Phù cô đã xác minh được rồi, anh không phải…
Vậy những gì mà cô đã gây ra cho anh bao năm qua…
Hiểu Phù quàng tay ôm vào cổ anh, Vương Đề Hiền có thể cảm nhận được trên làn da mình có những giọt chất lỏng nào đó đang quệt lên, nóng bỏng.
“Em xin lỗi.”
Hai vai của Hiểu Phù run lên, đôi mắt của Vương Đề Hiền dù đang hằn sâu những tia máu căm phẫn với những kẻ đã âm mưu phá hoại hạnh phúc của anh, nhưng khi thấy cô khóc, anh không nhịn được nỗi xót xa trong lòng mà nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai cô.
Dỗ dành.
“Người em có mùi thuốc… Em hít nhang à?”1
“…”
“Á?! Đau quá! Đừng cấu vào cổ anh mà!”.