“Không, đến bệnh viện.”
Vương Đề Hiền nghiến răng, trực tiếp để cô nằm vào trên băng ghế sau xe rồi ngồi vào trong khoang lái.
Thấy anh định đạp ga rời khỏi Vương gia, Hiểu Phù muốn chống người đứng lên nhưng cả thân người mềm nhũn không nhúc nhích nổi, đe anh không được, cô đành phải chuyển giọng mềm mỏng hơn.
“Đề Hiền, tôi chỉ muốn về nhà.”
“Không được cãi lời.

Bệnh viện là bệnh viện.

Nếu em muốn chết thì cứ thử bắt anh về nhà mà xem.”
“Nhưng, tôi sợ…”
Chân đang đạp ga lập tức dừng lại trong không trung, Vương Đề Hiền quay đầu ra sau nhìn cô, hết sức bất ngờ.
Cô có thể cảm nhận được sự khó hiểu đó từ anh, chỉ nghiến răng rồi ngoảnh mặt sang nơi khác.
Nỗi ám ảnh từ ngày xưa, trong kiếp trước khi mắc bệnh tim, cô đột nhiên sợ đến bệnh viện một cách kì lạ.

Cô sợ khi đến đó để khám bệnh, sẽ bị bác sĩ chuẩn đoán rằng tuổi thọ của cô đã sắp cạn kiệt rồi.
Khi đó, cô sợ phải xa anh biết nhường nào.
Còn bây giờ, dù hiện tại cô chẳng còn những cảm giác đó nữa, thì định kiến với bệnh viện vẫn còn đấy.

Đến tận bây giờ, dù có bị bệnh hay bị ốm nặng đến đâu, Hiểu Phù cũng sẽ chỉ trùm chăn mà ở lì trong phòng, cô bỏ ngoài tai lời khuyên của mọi người mà chối chết không đến bệnh viện, trừ khi đó là trường hợp vô cùng cần thiết.
“Nhìn gì? Bây giờ tôi muốn về nhà.”
Vương Đề Hiền ngây ngẩn nhìn cô, rồi sau đó mím môi xoay người đi.

Cô có thể nghe thấy có tiếng thở dài đầy bất lực của anh.
“Anh sẽ đưa em về nếu em chấp nhận để bác sĩ đến khám.

Nhưng lần sau, em đừng có mà nghĩ đến việc anh chấp nhận nghe theo lời em bởi vì cái lí do ngớ ngẩn ấy.”
Hiểu Phù không đáp, chỉ yên lặng nằm ở trên ghế sau xe.
Cơn đau đầu chợt tới khiến cô cảm giác mọi thứ thật quay cuồng, toàn thân thì đau nhức, mệt mỏi, còn cơn buồn ngủ càng lúc càng kéo tới mãnh liệt hơn.
Máu mũi của cô lại nóng hổi chảy xuống dọc theo khuôn mặt.
Hiểu Phù nhắm mắt bất tỉnh, khi tỉnh lại, cô đã thấy mình nằm trên giường ở trong phòng ngủ của cô với một cây treo nước truyền dịch ở ngay bên cạnh.
Trên góc tủ đầu giường có kê một đơn chỉ dẫn dùng thuốc và bình nước, cốc bằng nhựa, nhiệt kế và máy điện thoại để sẵn số của Vương Đề Hiền.
Ngoài trời đã đen nhẻm từ bao giờ.

Cô ngủ lâu tới vậy cơ à?
Hiểu Phù thẫn thờ nhìn lên trần nhà, rồi liếc mắt xuống nhìn bộ quần áo mình đang mặc.
Chưa thay.

Cô vẫn còn mặc nguyên bộ váy như từ lúc sáng sớm khi đến Vương gia.
Vương Đề Hiền không đổi quần áo cho cô, chắc hẳn là vì khi trước cô nói rằng, nếu như chưa có sự đồng ý của cô mà anh dám động vào quần áo trên người cô, cô sẽ lập tức li hôn với anh.
Sợ người ta bỏ rơi đến vậy à?
Hiểu Phù cười khẩy một tiếng, cô nằm lại một lúc trên giường để tỉnh táo hẳn lại rồi mới vươn tay giật bung cái ống nước truyền dịch ra, vén chăn bước xuống dưới giường để đi tắm.
Đột ngột, khi gót chân cô vừa mới chỉ chạm đất, Hiểu Phù đã bị trẹo cổ chân mà ngã rầm xuống sàn nhà.
Chớp mắt mở mắt, đã lại nhìn thấy cái trần nhà ấy rồi.
“…”
Vương Đề Hiền đang hoàn thành những công việc bỏ dở lúc chiều nay, bỗng nhiên điện thoại để bên cạnh anh rung lên.
Khi làm việc, Vương Đề Hiền sẽ khóa mọi số máy để không một ai có thể làm phiền anh khi anh đang tập trung làm việc.

Chỉ duy nhất có một người là ngoại lệ của anh.
“Hiểu Phù?” Cô xảy ra chuyện gì rồi sao?

Một lúc lâu sau anh vẫn chưa nghe thấy bên kia phản hồi lại tiếng gọi của anh, đang nghi ngờ rằng có phải cô gọi chỉ để đùa với mình không thì nghe thấy có một tiếng thở dài nặng nhọc khe khẽ truyền đến.
“Anh đang ở đâu đấy?”
“Anh đang ở trên tập đoàn.”
“Về nhà đi.”
“Hả? Nhưng… tại sao?”
“Thì cứ về nhà đi.”
Hiểu Phù nằm bất động ở trên sàn nhà.
“Tôi sắp chết rồi.”

“…” Vương Đề Hiền nhìn chằm chằm vào Hiểu Phù.
“Nhìn cái gì?” Hiểu Phù không nhìn lại anh, chỉ đăm đăm nhìn lên trần nhà trắng tinh ở phòng cô: “Thấy người ta ngã, không biết đến mà đỡ dậy à?”
Nếu như không phải hôm nay là ngày nghỉ lễ của người hầu làm trong nhà, cô đã chẳng gọi anh về để làm gì.
Vương Đề Hiền cố để bỏ qua sự lo lắng và buồn cười ở trong lòng, đi đến bế cô lên.
Lúc đang định đặt cô nằm lại ở trên giường, bỗng Hiểu Phù kéo kéo tay áo anh.
“Đừng.

Đưa tôi vào trong phòng tắm đi.

Tôi muốn tắm.”
Anh như một người để sai bảo của cô vậy, và tất nhiên, anh sẽ nghe theo mọi mệnh lệnh của cô mà bế cô ngồi vào trong bồn tắm.
Lúc đang định xoay lưng rời đi, tay áo anh lại bị cô rướn người kéo lại.
“Đi đâu đấy?” Hiểu Phù nhíu lại một bên chân mày: “Anh không tắm cho tôi sao?”
Vương Đề Hiền nghĩ rằng mình chưa nghe rõ, hoang mang hỏi lại.

“Em bảo sao cơ?”
“Tôi không đứng dậy được, anh không định tắm cho tôi sao?”
“Nhưng em…”
Hiểu Phù nghiêng đầu: “Không muốn?”
Có thể thấy, nét mặt của Vương Đề Hiền rất hoảng hốt.

Khi nhìn Hiểu Phù lầm bầm mà cởi dây kéo khoá váy ngay trước mặt anh, anh mới biết rằng mình thực sự không hề nghe nhầm.
Sau khi đi ra ngoài lấy quần áo và khăn tắm sẵn cho cô, Vương Đề Hiền đã mở nước cho ngập bồn tắm.
Hiểu Phù cũng đã cởi hết quần áo, bắt đầu vớt nước lên để rửa trôi những bụi bẩn ở trên người mình.
Bỗng cô quay đầu, nhìn Vương Đề Hiền đang đứng dựa ở cửa phòng tắm không nhúc nhích nhìn cô, khoé mắt anh hơi nheo lại, hầu kết khẽ lăn lộn một chút.
Bỗng nhiên, cô… nổi hứng.
“Đề Hiền.” Hiểu Phù mỉm cười, hai đôi mắt cong cong khiêu gợi nhìn về phía anh: “Tôi không với tay ra sau lưng được, anh lại đây kì giúp tôi.”
Thấy Vương Đề Hiền phải mất một hồi lâu mới lưỡng lự đi tới, ngay khi anh ngồi trên thành bồn tắm sau lưng cô, lấy một chiếc bông tắm kì lên lưng cô, bỗng Hiểu Phù lại nói tiếp.
“Cởi áo anh ra đi.

Tắm cùng không?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play