“85 triệu đi, xin hỏi có còn ai ra giá khác nữa không?”
“85 triệu lần một… 85 triệu lần hai…”
Nhà tài phiệt đã ra giá 85 triệu đó đắc ý hếch mặt lên.
Dù rằng nước đi này của ông ta rất liều lĩnh, nhưng nhìn vào mặt trang sức tuyệt đẹp ấy, ông ta đã vô cùng thèm muốn rồi.
Nghĩ rằng có ai khác sẽ sở hữu được nó, ông ta nhịn không được.
Trang sức tôn lên sự quyền lực của chủ nhân đeo nó, bây giờ nó thuộc về ông ta, chắc chắn sẽ càng thêm được mọi người kính nể hơn.
Người MC đã thầm chốt trong đầu rằng người thắng cuối cùng trong cuộc đấu giá này chính là người đàn ông đó, cổ họng vừa nâng lên nói đến lần thứ ba, đột ngột, từ trong một góc tối dơ lên một cánh tay, tiếp theo đó là giọng nói trầm thấp từ tính.
“100 triệu.”
Cả đại sảnh sửng sốt, kinh ngạc ngoái đầu nhìn về phía của Vương Đề Hiền.
Ai cũng biết là anh vô cùng giàu có, tiền nhiều đếm không xuể.
Vương thị từ khi dưới một tay anh tiếp quản thì càng như hổ thêm cánh, phát triển cực kì mạnh.
Nhưng thét giá thế này, thực sự rất bất ngờ.
Không chỉ có họ, Hiểu Phù ngồi bên anh cũng nhíu chặt chân mày.
Vương Đề Hiền từ xưa nay không hề có mấy loại sở thích như sưu tập đồ vật, anh đang làm gì vậy?
Người MC suýt nữa đánh rơi cả cái mic, không cần đếm đến ba, anh ta đã vội vã hô lên người chiến thắng chính là anh.
Vương Đề Hiền ngồi lại xuống ghế trong những ánh mắt ngượng mộ và dò xét của tất cả mọi người, nhưng anh không quan tâm đến nó, chỉ đưa mắt nhìn sang Hiểu Phù.
Thấy cô có vẻ khó chịu, trong lòng anh cảm thấy thấp thỏm.
Anh làm sai rồi à?
“Hiểu Phù, anh tặng em đôi nhẫn ấy nhé?”
“Tại sao?”
“Tặng quà cho em cũng cần phải có lí do sao?”
Hiểu Phù im lặng không đáp, chỉ cầm túi xách đứng lên.
Vương Đề Hiền cũng đứng lên đi theo sau cô, rời khỏi đại sảnh chính.
Lúc đang bước ngang qua khu tiếp tân hội trường, ra khỏi cổng toà kiến trúc, đột nhiên Hiểu Phù dừng lại.
Cô không quay người lại với anh, chỉ chậm rãi hỏi.
“Tại sao anh lại mua đôi nhẫn đó?”
Vương Đề Hiền thấy cô có biểu hiện rất lạ, e rằng hiện tại cô đang vô cùng cảm thấy không thoải mái, anh lại càng thêm đau xót hơn.
“Vì anh thấy em có vẻ thích nó…”
Đôi môi ngọt của Hiểu Phù khẽ há ra.
Đôi mắt hơi mờ đi, mơ màng.
Đúng là… trong một khoảnh khắc, cô đã vô cùng kích động khi nhìn thấy viên kim cương đó.
Nó rất giống với viên đá được đính trên chiếc kẹp tóc của mẹ cô ngày xưa, là cái kẹp tóc mà mẹ luôn khoe mãi với cô rằng đó là quà bố tặng mẹ cô ấy.
Khi ấy cô còn có mẹ và bố, cả ba sống trong những tháng ngày hạnh phúc.
Viên kim cương ấy khiến cho cô nhớ tới họ.
Hiểu Phù lắc lắc đầu với anh, rồi sau đó một mạch bước đi thẳng vào trong chiếc xe Bugatti chờ sẵn ở gần đó.
Anh cũng im lặng theo sau cô, đóng cửa lại rồi nói tài xế chở họ về lại biệt thự.
Lãnh Ái Hy đã về lại tập đoàn từ trước rồi nên bọn họ không cần phải bận tâm tới cô ta nữa.
Trong khoang xe tĩnh mịch và im ắng.
Hai người ngồi cùng trên một hàng ghế, nhưng mắt không hề nhìn sang nhau đến nửa giây, chỉ lẳng lặng nhìn ra bên ngoài cửa kính.
Radio trên xe vẫn phát một số đoạn nhạc đều đều, nhờ có nó mà bầu không khí trên xe mới bớt đi được cái căng thẳng nặng nề.
Chợt, Hiểu Phù lên tiếng.
“Từ nay những thứ mà anh cho là tôi thích, thì đừng mua.”
“Vì?”
“Đơn giản là đừng thôi, tôi không thích.”
Vương Đề Hiền yên lặng, anh cũng không nói nữa mà chống tay dựa ở cửa kính xe.
Lúc về đến căn biệt thự, Hiểu Phù bước lên trên tầng tắm rửa, khi kiểm tra lại bên trong túi xách, cô bất ngờ lấy ra một hộp gỗ sồi đỏ, mở ra, bên trong đựng cặp nhẫn kim cương màu xanh lam ban nãy.
Là Vương Đề Hiền bỏ vào.
Cô lặng lẽ đóng nắp hộp lại, xoay gót bước ra khỏi phòng.
Hiểu Phù đi đến trước cửa phòng anh, gõ cửa rồi đợi anh.
Không để cho cô đợi lâu, Vương Đề Hiền đã vặn kháo tay cầm đẩy cửa ra.
Anh hơi bất ngờ vì thấy cô đứng trước cửa phòng mình, chỉ thấy cô đưa hộp nhẫn đặt vào trong tay anh.
“Anh nhận lại đi.
Sau này đừng tặng tôi gì cả.” Anh có thể làm ơn đừng thể hiện tình cảm với cô được không? Có đáng không khi cả hai đã không thể hàn gắn được nữa.
Trong phút chốc, đôi mắt của Vương Đề Hiền khẽ nheo lại, anh nắm lấy bàn tay cô, ân cần đưa lại hộp nhẫn đó cho cô.
“Quà anh mua là để tặng em, anh không nhận lại đâu.
Anh không có tranh đồ với em, đây là của em hết.
Tất cả những gì của anh đều là của em hết.”
Hiểu Phù không đồng tình, cô thở dài, lách người qua Vương Đề Hiền mà đi thẳng vào trong phòng anh, kéo chiếc tủ bàn làm việc của anh mà để lại hộp nhẫn vào trong.
Vương Đề Hiền nhìn cô nhất quyết không nhận thì chỉ lặng lẽ cười khổ.
Cô không chấp nhận tình cảm của anh, nhưng ít nhất, hãy giữ lấy một thứ nào đó liên quan đến anh ở bên cạnh được không?
“Anh đã làm gì khiến cho em cự tuyệt đến vậy?”
Vương Đề Hiền nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng.
Đây là câu hỏi mà anh vẫn cố đè nén trong lòng bao lâu nay.
Nghe được tiếng anh thốt lên, Hiểu Phù chỉ từ từ đưa mắt nhìn lên anh, trong thoáng chốc, hình như anh thấy cô đang tránh né.
“Giữ lại đi, đến nữa anh mang nó mà tặng cho người con gái khác.”.