Sau một lúc, tiếng nước chảy đã dừng lại, Hiểu Phù thay ra một bộ áo phông mỏng và một chiếc quần vải dài đến đầu gối, tóc hơi ướt chỉ được lau qua một lần, vẫn còn có hơi sương tản ra.
Cô đưa mắt, nhìn thấy Vương Đề Hiền đang ngồi ở trên ghế sô pha, mở máy tính xách tay ra làm việc.
Thấy anh chú tâm như vậy, cô vốn đã sợ làm phiền anh từ nhỏ, vậy nên dù trong lòng đã kìm nén sự gấp gáp và sốt ruột đã lâu cũng phải đè nén lại, quay đầu đi vào trong phòng bếp.
Khi mở cửa tủ lạnh, Hiểu Phù đã vô cùng kinh ngạc.
Trong ngăn lạnh và cả ngăn mát đều trống rỗng, không có gì khác hơn ngoài một vài chai nước lọc, trứng và một ít hành tây.
Bình thường anh hít không khí để sống à?
Hiểu Phù hoang mang, lúc sống với cô, tủ lạnh trong nhà lúc nào cũng đầy ắp thức ăn.
Những lúc trước khi cưới cô, hoá ra anh sống “cần kiệm” thế này sao?
Hiểu Phù móc ở trong túi áo một ít đồng bạc lẻ rồi lại thở dài.
Đêm thế này, chắc ngoài siêu thị vẫn còn bán.
Cô liếc mắt nhìn Vương Đề Hiền vẫn đang ngồi ở trong phòng khách làm việc, lặng lẽ mở cửa rồi đi ra bên ngoài.
Đây là khu đất xa hoa chỉ dành riêng cho những nhà giàu có ở lại và nghỉ dưỡng, đương nhiên sẽ không có một cửa hàng hay dịch vụ nào mọc lên ở trong đây cả.
Nếu muốn mua thì phải đi ra ngoài phố.
Hiểu Phù bước ra bên ngoài cổng khu, mua một ít nguyên liệu về rồi tự nấu ở trong bếp nhà anh.
Vương Đề Hiền ngồi ở ngoài phòng khách chốc chốc sẽ lại đưa mắt nhìn cô, nhưng chẳng nói gì cả, tiếp tục thu lại ánh mắt tập trung cho công việc.
Khi ngửi thấy có một mùi hương thơm khơi gợi lên vị giác, anh mới cất lại máy tính, bước đến ngồi xuống cạnh bàn.
Nhìn qua đây đều là những món anh thích ăn, Vương Đề Hiền hơi ngẩn ngơ, anh nhìn Hiểu Phù.
“Em… biết nấu ăn? Từ bao giờ vậy?”
Theo anh được biết, trong quá khứ, hầu như lần nào Hiểu Phù cũng đều đi ra ngoài mua thức ăn sẵn về ăn, cô không biết nấu vì chân tay cứ lóng ngóng bất cẩn.
Nhiều khi thấy cô ăn uống không lành mạnh, Vương Đề Hiền đều tự phải nấu một phần ăn rồi đưa đến cho Hiểu Phù.
Hôm nay thấy cô vào bếp anh đã thấy là lạ, nhưng nhìn những món ăn tinh tươm và nêm nếm vừa đủ này, anh lại có cảm giác… Cô hình như đã từng làm một người vợ.
Hiểu Phù không hiểu tại sao anh lại hỏi vậy, chỉ nói bâng quơ.
“Gần đây em mới tập nấu ăn thôi.” Tập nấu ăn trong bốn năm để chiều lòng anh.
Vương Đề Hiền nhấc đũa lên thử một miếng cá ngừ chiên sốt cà.
Dù không (bao giờ có thể) ngon được bằng những món anh nấu, nhưng thực sự khi ăn vào, anh lại cảm thấy ngon miệng đến lạ.
Một hương mùi rất quyến luyến, anh có cảm giác mình đã từng rất nhung nhớ nó.
Nhưng đây là lần đầu anh ăn những món đồ cô nấu mà?
Vương Đề Hiền ngẩng đầu nhìn Hiểu Phù, không thấy cô động đũa, chỉ ngồi nhìn anh.
Đây là một thói quen của Hiểu Phù, trong kiếp trước, biết mình sống chẳng còn được bao lâu, trong mỗi bữa ăn cô đều chỉ âm thầm ngồi nhìn anh thật kĩ, ghi nhớ từng đường nét trên khuôn mặt của anh, mang theo những kí ức về anh để đi xuống hoàng tuyền.
Ánh mắt cô dịu dàng khẽ lướt qua trên da mặt của anh, đi theo từng nét cong và nét thẳng hoàn mĩ, chầm chậm lưu lại trong trí nhớ.
“Sao em không ăn?”
“Không sao, em không đói.
Anh cứ ăn đi là được.” Cô chỉ nấu để cho anh ăn, rồi sau đó có những chuyện gì thì bàn với anh hết, rồi sau đó cô sẽ rời đi.
Vương Đề Hiền nhíu mày, Hiểu Phù thấy vậy liền hoảng sợ, không dám trả treo mà ăn hết một bát cơm.
Sau khi đã dọn xong bát đĩa, Hiểu Phù theo lối sống cũ mà đứng dậy đi rửa bát, liền gặp phái ánh mắt không vui của Vương Đề Hiền.
“Để đấy.
Lát nữa tôi sẽ rửa.”
“Không, em ăn cơm nhà anh, là em nên rửa.”
“Tôi nói em để đấy.
Không nghe sao?”
“A… vâng ạ.”
Hiểu Phù không dám cãi lời anh mà đi đến ngồi xuống sô pha phòng khách, cách chỗ ngồi của anh một khoảng dài.
Vương Đề Hiền có thể nhận ra cô đang cố nhích càng xa anh càng tốt, không muốn tiếp xúc gần anh cũng không để tâm đến.
“Em muốn hỏi tôi sáng nay đã làm gì bạn em sao?”
Hiểu Phù gật đầu khe khẽ.
“Cậu ta sáng sớm đã đến để phá phách trước toàn soạn của tôi, nhưng tôi không làm gì cậu ra cả, chỉ giữ lại nói chuyện một lúc rồi để cậu ta tự về thôi.
Từ nay về sau đừng lo nghĩ nhiều về cậu ta như vậy nữa.”
Hiểu Phù biết anh không phải là một người nói đầu heo đuôi chuột, gian nan thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Đột nhiên có giọng anh nói tiếp, cùng lúc ấy là ánh mắt lạnh lẽo của Vương Đề Hiền đặt lên người cô.
“Cậu ta đến nói tôi là bạo hành em.
Vì sao vậy?”