Trương Ngoạ Phàm đưa một tờ năm trăm tệ cho người tài xế xe taxi, còn chưa để người đó ú ớ kịp trả lại tiền thừa đã mở cửa bước ra rồi đóng rầm cửa lại, mất kiên nhẫn mà xông thẳng vào sảnh chính của tập đoàn Vương thị.
Trong kiếp trước của Hiểu Phù, Vương Đề Hiền sau khi cưới cô đã bị tước mất quyền thừa kế vị trí tổng giám đốc của tập đoàn gia tộc.
Nhưng không hiểu tại sao trong kiếp này, anh vẫn được nắm giữ chức vụ mà đáng lẽ ra anh đã mất ấy.
“Tên tổng giám đốc của mấy người đây rồi! Mau lôi hắn ta xuống dưới này mau lên! Bảo hắn có giỏi thì xuống đây gặp tôi đây này!”
Trương Ngoạ Phàm hét lên, đập mạnh xuống bàn lễ tân mà trừng mắt với mấy cô nhân viên đang trực ở trong quầy.
Những người ở trong sảnh chính bị cảnh tượng này làm cho hoang mang, còn những cô nhân viên bị Trương Ngoạ Phàm giật cổ áo thì khiếp đản đến mặt mày tái xanh, vội lắc đầu.
“Không, không được đâu thưa ngài! Vương tổng đang có việc bận.
Nếu… nếu không có giấy mời hoặc hẹn trước thì không thể lên đâu ạ… Xin ngài hãy giữ bình tĩnh.
Có xích mích gì thì…”
“Ông đây không bình tĩnh được đấy!” Trương Ngoạ Phàm càng giận dữ thét lên: “Hắn ta đã làm ra chuyện ti tiện như thế mà còn không có gan xuống dưới đây gặp ông, ông khinh!”
Thấy lũ nhân viên kinh sợ, nhưng dù có bị mắng hay đe dọa thế nào cũng sợ hãi không dám đưa hắn lên gặp Vương Đề Hiền, Trương Ngoạ Phàm nhổ ra một ngụm nước bọt, cầm lấy bình hoa để trên bàn lễ tân mà ném mạnh về phía của một số người đang đứng.
Tất nhiên đây chỉ là để anh ta dọa lũ nhân viên, chiếc bình hoa không rơi vào người của ai cả mà vỡ xuống tan tành trên nền đất, thành công khiến cho lũ nhân viên kinh hãi vội đi xin chỉ thị từ Vương Đề Hiền.
Những người bảo vệ đô con được điều tới vội đi đến khống chế lấy Trương Ngoạ Phàm đang mất tự chủ, điên cuồng gào lên đòi phải gặp bằng được Vương tổng.
Nhìn bốn tên bảo vệ đô con đang nắm chặt lấy hai chân hai tay của một cậu thanh niên dù cao ráo nhưng hơi gầy, trông một phần nào đó có chút hơi kì quặc.
Người nhân viên quầy lễ tân gấp gáp gọi điện cho ai đó, rồi gật đầu dạ dạ, sau khi cúp máy, cô ta lo lắng đi tới nói với mấy người vệ sĩ.
“Vương tổng đã có lệnh đưa anh ta lên phòng tổng giám đốc.”
Mấy người vệ sĩ đó gật dầu nhận chỉ thị, khênh Trương Ngoạ Phàm đi vào trong một chiếc thang máy, lúc này mới thả tay chân anh ta ra.
Trương Ngoạ Phàm hừ một tiếng, vừa lẩm bẩm vừa xoa xoa chỗ khớp tay bị nắm chặt đến tím bầm cả lên.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, bóng của Trương Ngoạ Phàm và bốn người vệ sĩ biến mất, một lúc sau, ở sảnh lại xuất hiện thêm một người nữa.
Hiểu Phù thở hổn hển, vội đi đến quầy lễ tân.
Chỗ chân đau khiến cho hành động của cô thoạt nhìn trông vô cùng chật vật.
Nhưng khi cô chỉ vừa mới dựa người lên bàn, mở miệng định nói, đột nhiên một người nhân viên lễ tân đã hướng cô đi đến một chiếc thang máy, là thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.
“Hiểu tiểu thư, cô hãy đi lên bằng thang máy đó ạ.
Cả cậu thanh niên đó cũng đã được đưa lên phòng giám đốc rồi.”
“Cái gì?! Sao lại để cho anh ấy lên gặp Đề Hiền chứ?! Mấy người muốn thấy có người chết hả?!”
Kiếp trước, khi Hiểu Phù tính kế để được cưới Vương Đề Hiền, chỉ vì cô là con gái của người mà anh mang ơn mà anh đã không cho người trừng trị cô.
Nếu không, Hiểu Phù đã bị đem đi chôn sống từ rất lâu rồi.
Người nhân viên đó ấp úng.
Bọn họ đều chỉ là những người nhân viên thấp bé, đâu có gan chống đối lại lệnh của cấp trên? Còn là vị tổng giám đốc được ví như đế thần này.
Hiểu Phù ôm lấy chiếc đầu đau như búa bổ, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại hết sức khổ tâm.
Mồ hôi cô nhễ nhại thấm ướt lên cả một khoảng lớn đằng sau lưng áo.
Không thể đứng đây lâu được nữa, Hiểu Phù cắn răng chạy vội vào trong cầu thang máy, đợi người nhân viên nhập mật khẩu để lên văn phòng tổng giám đốc của anh rồi ngay lập tức cho đóng cửa lại.
Nhìn lên bảng điều khiển, thấy những con số phát sáng chợp tắt rồi sẽ đổi thành một con số khác, Hiểu Phù đã sốt ruột đến chân tay mềm nhũn, cảm thấy vô cùng khó thở, đầu cô choáng váng, lo lắng đến cực độ.
Mong rằng khi cô đến, Trương Ngoạ Phàm chưa làm gì quá ngu ngốc.
Vương Đề Hiền từ trước đến giờ đều nổi tiếng là một người vô tình, anh sẽ không tha cho bất cứ ai dám làm nhiễu động nhịp sống của anh.
Cuối cùng, hai cánh cửa thang máy nặng trịch cũng nặng nề mở ra, Hiểu Phù không đợi cho đến thang máy mở cửa ra hết mà cấp tốc chạy vội ra bên ngoài.
Đến trước cửa phòng tổng giám đốc, cô đã mở toang cánh cửa ra, hãi hùng nhìn Trương Ngoạ Phàm đang ngồi quỳ gối trên đất, còn Vương Đề Hiền thì dựa lưng ở trên một chiếc ghế cao nhìn xuống dưới như một vị vua chúa, thờ ơ đến lạnh lùng.
Hiểu Phù không kịp suy nghĩ gì cả, cô chạy đến chắn trước người của Trương Ngoạ Phàm, đôi mắt không biết từ lúc nào đã ẩm ướt thành một màng sương mù mỏng.
“Đề Hiền! Xin anh đừng trách phạt anh ấy! Là hiểu nhầm thôi!… Xin anh… Ngoạ Phàm không có tội gì cả.
Tất cả là do em…”