Không biết từ bao giờ, trong tiềm thức của anh đã bắt đầu có một suy nghĩ.
Hiểu Phù là của anh, là của anh mà thôi.
Mười năm qua, cô vẫn luôn xuất hiện trong tầm mắt của anh, ở bên anh, theo sau anh không rời.
Thời gian dần qua cô đã tạo trong anh một loại cảm giác quen thuộc đến không thể loại bỏ.
Trong kí ức của anh, cô vẫn luôn ở đấy, gọi tên anh, mỉm cười với một mình anh, chỉ cần đưa mắt liền có thể nhìn thấy cô.
Cô là vật sở hữu của riêng anh, cấm có ai động vào.
Tốc độ dưới hông càng lúc càng nhanh, đến cả thời gian thở thôi anh cũng không cho cô.
Hiểu Phù vốn sinh ra đã nhỏ người, cao chỉ tầm đến ngang vai của Vương Đề Hiền, sức cô vẫn yếu như vậy, hoàn toàn không thể đọ lại thể lực được với anh, bất lực trơ mắt mà nhìn anh cưỡng đoạt thân thể.
Cô cầu xin anh, than khóc, nhưng nhục thể của anh thô cứng va đập vào sâu bên trong cô đã chia nhỏ từng câu nói yếu ớt thành một ràng những tiếng rên đứt đoạn nỉ non.
Cầu xin không được, lại càng thêm k1ch thích anh đưa đẩy, Hiểu Phù thực sự rất tuyệt vọng rồi.
Anh chăm sóc cho cô gái nhỏ ở bên dưới, cũng không quên đôi thỏ ngọc đã nhô cao run rẩy đong đưa ở trước ngực cô, lòng bàn tay nóng ấm bao lấy một bên đồi nhũ, nhào nặn như muốn làm hỏng nó thì thôi.
Tiếng thở của anh trầm thấp, mang theo vài phần nặng nề của [email protected] tình, rất chật vật.
Vương Đề Hiền cúi xuống, hôn lên đôi môi sưng đỏ của cô, rồi lui dần xuống dưới, hôn lên chiếc cần cổ nhỏ trắng trẻo, xuống vùng xương quai xanh thon gầy.
Trên từng đường đi của bờ môi lạnh là những vết ấn kí đỏ chói được để lại trên thân thể của cô gái nhỏ.
Chợt nụ hôn anh dừng ở một bên đầu ng ực cô, Vương Đề Hiền há miệng ngoạm lấy cả vùng nhũ h0a vào miệng, hút lấy, nếm ra được cả vị sữa, lúc thả ra thì kéo theo một sợi chỉ óng ánh bạc.
Đấy là nơi mẫn c ảm nhất trên cơ thể của Hiểu Phù, bị anh trêu đùa như vậy, cô không chịu được mà khóc nấc lên, sợ hãi muốn lùi ra sau.
Nhận ra ý định muốn lẩn tránh ấy của cô, Vương Đề Hiền đã cầm lên cổ chân cô kéo mạnh trở về, hoa huy.
ệt bị động, đập mạnh vào cự v.
ật thô cứng.
Vương Đề Hiền bỗng nhíu chặt chân mày, hai vai run lên hừ một hơi cực sảnh khoái, còn Hiểu Phù thì đau nhói, khóc không ra hơi.
Có một thứ nào đó ấm áp chảy vào bên trong ti.
ểu huy.
ệt, cô cuối cùng không còn đủ sức chống cực nữa mà kiệt sức nằm trên giường.
Hiểu Phù nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc rồi, nào đâu cái thứ nửa mềm đang khảm chặt bên trong cơ thể của cô lại chợt căng cứng, dựng thẳng lên.
Hiểu Phù kinh sợ, giọng lắp bắp khóc lớn.
“Đừng mà… Đừng làm nữa mà… Đề Hiền, em cầu xin anh, đừng…”
Không để cô nói hết, Vương Đề Hiền đã dựng cô ngồi lên trên đùi anh, tư thế này đã khiến cho hoa tâm bên dưới bị ép buộc phải nuốt hết vào cự long cứng rắn.
Hiểu Phù khóc lớn, cô run rẩy cào lên vai anh, nhưng cơn đau nhói sau lưng chỉ càng làm tăng thêm k1ch thích cho mãnh thú bên trong anh, trên c.
ôn thịt nổi lên những đường gân căng cứng, mặc sức đi vào bên trong hai cánh hoa khép hờ.
Thắt lưng lại bắt đầu luân động, đồn dập đâm sâu vào tận trong đáy huy.
ệt.
Hiểu Phù thút thít nằm gục đầu trên vai anh, tư thế này làm thứ đó của anh đi vào rất sâu, trơn tuột đập thẳng vào thành cốc, mỗi lần đỉnh vào, từ cổ họng của người con gái lại phát ra một tiếng r3n rỉ nỉ non.
Cô càng sợ hãi, thì vùng tư mật lại càng thêm siết chặt.
Anh thoải mái hôn vào hõm cổ của cô, vùng ngực tráng kiện áp chặt vào phần bầu bĩnh mềm mại nhấp nhô kia, từ bụng dưới truyền lên một dòng điện k1ch thích đến tê dại.
Thêm một lần nữa, tất cả của anh nằm lại bên trong cô.
Vương Đề Hiền thở ra một hơi thô nặng, bên khoé miệng nhếch lên một nụ cười thỏa mãn, đỡ Hiểu Phù đã bất tỉnh nằm xuống giường.
Anh hơi khom người xuống, hôn vào khoé mi ướt đẫm của cô, rồi nâng lên bàn tay của cô, hôn lên đó.
Bất chợt, tầm mắt anh chạm phải chiếc nhẫn cưới được đeo ở ngón áp út của cô.
Trong thoáng chốc, biểu cảm của Vương Đề Hiền chợt tối lại, đôi đồng tử thâm sâu như một hố đen không đáy, không một chút chần chù, anh giật chiếc nhẫn ấy ra khỏi tay cô rồi ném mạnh vào trong sọt rác gần đó.
“Hiểu Phù, em nói em chỉ yêu mình tôi, thế thì cứ như vậy đi, chỉ yêu một mình tôi thôi.
”.