Dưới những ánh đèn đường màu vàng cam, Trương Ngoạ Phàm quỳ gối cầu hôn Hiểu Phù.
Hôm nay trong bữa ăn anh ta đã uống một chút rượu, hơi men khiến cho cơ thể con người nóng lên, cũng khiến cho tâm trí có thêm những dũng khí làm những điều mà bình thường mình không dám.
“Hiểu Phù, cưới anh nhé?”
Hiểu Phù đứng bên dưới một bóng đèn, một luồng ánh sáng ấm áp bao phủ lấy trên khắp thân người của cô, tạo cho cô một vầng hào quang nhàn nhạt, nhưng nó không thể che đi nổi biểu cảm hoảng loạn đến sững sờ của cô.
Trong một khoảnh khắc, dường như cô đã muốn xoay lưng bỏ chạy.
Tâm trí cô trống rỗng.
Cô không thể ngờ được chuyện này.
Nó quá mức đường đột.
Khuôn mặt của Hiểu Phù thoáng chốc đã tái xanh cả lại, cô há miệng muốn từ chối.
Đột ngột, trong tâm trí của cô đã thoáng hiện lên một ý nghĩ.
Vương Đề Hiền sẽ cưới Lãnh Ái Hy, cô nghĩ cũng đã đến lúc cô có một cuộc sống mới rồi.
Cô sẽ không còn là gì của Vương Đề Hiền nữa, nếu cô cứ mặc nhiên mà lởn vởn xung quanh họ, chẳng phải anh vẫn sẽ nghĩ rằng cô đang tơ tưởng đến anh sao?
Cưới người khác, hai người họ sẽ biết cô không còn bất cứ những suy nghĩ gì về bọn họ nữa, họ sẽ sống một cách yên bình và hạnh phúc hơn.
Đó chẳng phải là điều cô muốn sao? Có khi ước còn chẳng được ấy.
Với cả, Trương Ngoạ Phàm cũng là một người đàn ông tốt, cô có thể cảm nhận được anh ta yêu cô rất thật lòng.
Trương Ngoạ Phàm đã nhắm tịt cả hai mắt lại, sẵn sàng nghe tất cả những câu trả lời đến từ cô.
Hiểu Phù không đồng ý rồi bỏ đi cũng được, anh ta đã chuẩn bị tâm lí rồi…!
“Em đồng ý.”
Có tiếng đài phun nước róc rách và tiếng cười đùa của những người đi đường ngang qua, nhưng hiện tại Trương Ngoạ Phàm không thể nghe rõ được bất cứ tiếng động nào nữa.
Giọng nói của Hiểu Phù vẫn còn vang vọng lại trong tâm trí của anh.
Mắt anh ta mở to, không thể tin được mà lắp bắp hỏi lại.
“Em… đồng ý?”
“Ừm.”
Hiểu Phù gật đầu nhè nhẹ, nhìn vào đôi mắt long lanh của Trương Ngoạ Phàm, bất chợt trong lòng cô hơi quặn lại.
Nhưng cô đã quyết định rồi, và cô cũng sẽ không rút lại những lời đã nói.
Hiểu Phù chậm rãi đưa tay ra đằng trước để Trương Ngoạ Phàm đeo nhẫn cưới vào ngón tay áp út của mình.
Trương Ngoạ Phàm dường như vẫn chưa thể tin được đây là sự thật, tay anh ta run run cầm chiếc nhẫn nhưng vẫn thật tỉ mỉ và cẩn thận đeo vào cho cô.
Hai bên má và sau mang tai của Trương Ngoạ Phàm đã ửng đỏ, nóng ran, khoé miệng không kìm được mà cong lên cười thật hạnh phúc.
Khi chiếc nhẫn vừa khít được đeo vào tay của Hiểu Phù, Trương Ngoạ Phàm đã đứng phắt dậy, ôm chằm lấy cô vào lòng.
Hai vai của Hiểu Phù hơi run lên, cánh tay cô lưỡng lự dơ lên trong không khí, rồi cũng chọn cách ôm lại quanh eo của Trương Ngoạ Phàm.
“Cảm ơn em, Tiểu Phù! Nhất định anh sẽ cẩn thận chăm sóc em cả đời! Chúng ta sẽ có tuần trăng mật ở Hà Lan, một ngôi nhà ở Mỹ và những người con.
Hai trai, hai gái nhé! Đúng rồi, đi gặp bố mẹ anh trước đã, họ cũng mong có một người con dâu lắm rồi đấy.
Chắc chắn họ thể nào cũng thích em cho coi.”
Anh ta có thể cảm nhận được Hiểu Phù ở trong lòng anh ta đang khe khẽ gật đầu, niềm vui trong lòng nay càng thêm ngọt ngào, trái tim rung động như có một đầu lông vũ lướt qua, vui sướng khắp người.
Trương Ngoạ Phàm khom lưng xuống, hai tay anh ôm lấy má của Hiểu Phù, chậm rãi đặt lên môi cô một nụ hôn.
Hiểu Phù thoáng giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt của anh ta càng ngày càng tiến sát lại gần, nhưng cô đã cắn môi, nhắm mắt lại, thuận theo nụ hôn của anh ta.
Chỉ là khi hai bờ môi của họ chỉ còn cách nhau nửa đốt ngón tay, điện thoại bên túi áo của Hiểu Phù đột ngột rung lên.
Cô rùng mình, vội đẩy Trương Ngoạ Phàm đứng cách xa ra khỏi người cô, nghiến răng cầm điện thoại rời đi.
“Xin lỗi anh, bạn em gọi em về có việc bận.
Anh về cẩn thận nhé.”
Trương Ngoạ Phàm vẫn chưa hết sửng sốt vì hành động nhanh chóng ấy của cô, hụt hẫng nhìn cô vội vã xoay lưng chạy đi.
Nhưng anh ta vẫn cố để an ủi mình.
Không sao, việc này vẫn còn quá đường đột, cô chưa quen cũng phải.
Anh ta nên cho cô một chút thời gian để thích nghi dần.
Hôm nay chỉ cần cô nhận lời cầu hôn của anh là được rồi.
Không sao cả.
Trương Ngoạ Phàm luyến tiếc nhìn bóng hình nhỏ nhắn ngày càng xa, hít lấy một hơi thật sâu rồi lấy lại tinh thần, xách cặp quay trở lại kí túc xá.
Bỗng anh ta nghe thấy có những tiếng loạt soạt rất lớn phát ra từ một phía bụi cây gần đó, nhưng cũng chẳng quan tâm lắm, chắc là một con chó thả rông của một người nào đó cũng đang đi dạo trong công viên thôi.
Anh ta cứ thế đi thẳng, hoàn toàn không hề biết rằng đó là một người bạn cùng phòng của với Vương Đề Hiền đang nín thở núp ở sau bụi cây.
Cậu bạn đó cố gắng để mình ngồi yên không phát ra tiếng động, khi xác nhận rằng Trương Ngoạ Phàm đã đi hẳn rồi mới hớt hải mở điện thoại nhắn tin cấp báo cho Vương Đề Hiền.
Chỉ là đi dạo ngang qua thôi mà bắt gặp được cảnh này.
Quá căng! Vừa nãy cậu ta có nhìn nhầm không vậy? Hiểu Phù và chàng trai lạ lẫm đó đang hôn nhau đấy!!! Còn, còn, còn… cầu cmn hôn!!!
Thế tin đồn Hiểu Phù hết yêu Vương Đề Hiền là thật hả?!
Cậu ta nhắn tin cho anh với tâm trạng vừa kích động vừa sợ hãi, nghĩ rằng thể nào cũng sẽ có chuyện vui để hóng, vừa loan tin trên cả diễn đàn trường về những điều mà mình vừa chứng kiến..