Trương Ngoạ Phàm đưa mắt nhìn xung quanh những dải đường nhộn nhịp của con phố về đêm, ngắm nhìn những ánh đèn lấp loáng đủ màu.
Bất chợt ánh mắt anh vô tình nhìn thấy những cặp tình nhân đang nắm tay nhau tươi cười dạo phố, bỗng cảm thấy cảnh này không còn hại mắt như trước nữa.
Vì sao ư? Vì hiện tại anh ta đang được đi cùng người con gái mà mình yêu thầm đó!
Trương Ngoạ Phàm nhìn Hiểu Phù đi sóng vai bên cạnh mình đang chớp chớp mắt nhìn những gian hàng quán trên phố đi bộ, thấy trong lòng ngọt ngào như đường mía.
Cô thật xinh đẹp và thuần khiết, như một tiên nữ sa trần vậy, ngay từ lần đầu gặp mặt, dáng vẻ vô hại và đáng yêu ấy của cô đã khiến cho trái tim của Trương Ngoạ Phàm tan chảy.
Anh ta thừa nhận rằng đây không phải là lần đầu tiên anh ta rung động với một ai đó, nhưng khi gặp cô, anh ta đã biết rằng những mối tình trước đó cũng chỉ là phù du, chỉ cần là một lần trái tim rung động thật mãnh liệt, tình đó cũng sẽ trở thành tình đầu.
“Ăn tối xong rồi, chúng ta đi xem phim không?”
Trương Ngoạ Phàm hỏi cô câu này, cũng trong cùng lúc đó tim anh ta đập lên thình thịch, sợ cô từ chối.
Thật may là Hiểu Phù hôm nay thoáng tính, cô đồng ý đi chung với anh ta!
“Chúng ta xem phim gì vậy?”
“Có phim “Yêu em nhiều như anh có thể” đấy! Em muốn xem không?” (Tác giả:)))))))))
“Ừ, phim nào chả được.
”
“Mua thêm cả bắp răng bơ, pessi nữa nhé!”
“Anh thích thì anh mua.
”
Trương Ngoạ Phàm dẫn Hiểu Phù vào trong rạp chiếu phim, lúc ngồi vào trong rạp, Trương Ngoạ Phàm cứ loay hoay tại chỗ ngồi chẳng biết là làm gì nữa.
Cô thấy anh ta cố để cái túi xách vào chỗ ngồi của mình nhưng không được, người anh ta to quá, để dưới đất cũng không ổn, thế là Hiểu Phù đành phải cầm lấy cặp anh ta, để kê ở bên cạnh cô.
“Thế này là được chứ gì?”
Trương Ngoạ Phàm: “…” A a a a a a a a a a a a a!!! Anh sẽ không giặt cái cặp này suốt đời!
Phim kết thúc, ra khỏi rạp, chưa để Hiểu Phù nói gì, Trương Ngoạ Phàm đã kéo cô vào trong một hội chợ gần đó.
“Í, ở đây có trò bắn súng đổi thưởng nè.
Lâu lắm rồi anh mới chơi lại trò này đó.
”
Trương Ngoạ Phàm hào hứng, anh ta đưa tiền cho người chủ của sạp hàng để đổi lấy năm lượt bắn, cầm lấy khẩu súng nhắm đến ngăn kệ đang dựng mấy con thú nhồi bông.
“Con mèo màu trắng ở trên cùng! Anh sẽ lấy được nó!”
Trương Ngoạ Phàm tự tin nhắm bắn, một phát, hai phát… năm phát… Trượt cả năm.
“…”
Hiểu Phù nhìn không nổi cái sắc mặt ngượng ngùng đó của Trương Ngoạ Phàm, cô thở dài, trả tiền để nhận thêm năm lượt bắn nữa.
Cô cầm lấy khẩu súng, đặt ngang với tầm mắt.
Bằng!
Chỉ với một phát súng, con mèo màu trắng ở trên cùng đã ngã đổ ra khỏi kệ.
Người chủ sạp hàng khen cô không ngớt lời, đưa cho con con mèo bằng bông đó.
Cô nhận lấy con mèo, dơ ra đến trước mặt của Trương Ngoạ Phàm.
“Của anh này, lần sau anh nhớ tập để nhắm bắn cho chuẩn hơn…”
“Tiểu Phù!” Đột nhiên anh ta gọi to tên cô, tiến đến nắm chặt lấy vai cô khiến cho Hiểu Phù ngây cả người: “Em giỏi quá! Nhìn em ngầu thiệt! Anh thích mấy cô gái mạnh mẽ như em ghê vậy đó!”
Trương Ngoạ Phàm hai mắt long lanh nhìn cô, chỉ hận rằng không thể khen hết được từng vẻ đẹp của cô.
Hiểu Phù mấp máy môi, mở to hai mắt nhìn anh ta.
“Tôi… mạnh mẽ sao? Anh không ghét dáng vẻ mạnh mẽ của tôi sao?”
“Sao lại ghét? Những người con gái như em chẳng phải rất ngầu sau? Nhìn em tuyệt lắm!”
Hai vai của Hiểu Phù rung lên, cô nhìn lên khuôn mặt của Trương Ngoạ Phàm, nhìn vào đôi mắt lấp lánh thành thật của anh ta.
Đây là lần đầu tiên, có người khen cô là mạnh mẽ.
Chẳng phải con trai thường thích những người con gái yếu đuối hơn họ sao? Họ chẳng phải rất thích cảm giác được người khác ỷ lại vào mình sao?
Cả Vương Đề Hiền cũng vậy.
Ngày xưa, khi cô thấy có một nhóm bắt nạt đang gây sự với anh, cô đã chẳng ngần ngại mà nhảy vào tẩn cho lũ đó một trận.
Kết quả nhận lại đó là cô nghe anh chán ghét nói.
“Em có phải là con gái không vậy? Nhìn thật chẳng ra gì.
”
Từ đó, cô không còn dám thể hiện ra tích cách thật của mình nữa, học cách làm một đứa con gái thuỳ mị và dịu dàng.
Anh ta là lần đầu tiên.
“Phì!”
Trương Ngoạ Phàm đang cười hì hì, bất chợt, anh ta sững người lại, há hốc nhìn cô.
Này!… Có phải… cô vừa cười không?! Cô vừa cười với anh ta à?!
“Đi thôi, tôi muốn ra công viên chơi.
Hình như hôm nay có một buổi biểu diễn đài phun nước.
”
Hiểu Phù đi trước, mãi không thấy anh ta theo sau mình thì quay người, vẫy vẫy tay vời anh ta lại.
Trương Ngoạ Phàm cảm thấy trong phút chốc, cả lồng ngực của mình đã bùng nổ, anh ta loạng choạng đi theo cô, thấy chân mình sắp nhão ra luôn rồi.
Miệng liên tục cười hề hề.
Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của anh ta!.