Đường Tu ngủ một giấc được khoảng hơn một giờ, nửa bả vai của Khương Mặc đều tê liệt không có cảm giác. May mắn thể chất của cậu khoẻ mạnh, cường tráng, vận động bả vai mấy lần thì máu huyết đã lưu thông trở lại.
Đường Tu ngủ một giấc tinh thần đã khá hơn rất nhiều, nhưng lại đói đến chân tay rã rời. Đường huyết trong người thay đổi đột ngột, mồ hôi túa ra khiến anh cảm giác đây chẳng còn là thân thể của mình nữa, lúc trước nó đâu có yếu ớt như vậy.
Khương Mặc đút cho Đường Tu một viên đường, nghiêm mặt nói: "Tôi thấy anh trước mặt tôi lúc nào nhìn cũng rất mảnh mai nha".
Đường Tu cười lạnh: "Cậu muốn ăn đánh đúng không?".
"Thật mà" - Khương Mặc nở nụ cười - "Lần đầu tiên anh thấy tôi có phải là lần đó ở bệnh viện?"
"Ừm".
"Kỳ thật trước đó tôi có gặp qua anh. Lúc đó, tôi nhìn thấy anh mắng Cố Ngôn Sênh. Y mở miệng nói một câu, anh đưa tay lên bắt đầu đánh, rất lợi hại" - Khương Mặc nói, nắm lấy bả vai Đường Tu, tiến lại gần bên tai anh nhỏ giọng nói: "Làm sao ở trước mặt em, đánh cũng không dám đánh, mắng cũng không dám mắng? Hửm?".
"Tôi..." - Đường Tu ngậm viên đường, thiếu chút nữa là cắn phải lưỡi mình - "Chẳng phải tôi đang quỵ luỵ cậu sao? Câu này tôi nhớ được lần nào tôi sẽ mắng cậu lần đó".
Khương Mặc nín cười: "Sát nhân biến thái sao?(*) Với trình độ mắng người ngang với học sinh tiểu học đó, so với lúc anh mắng Cố Ngôn Sênh còn thua xa.
(*): Không biết nữa, trong convert ghi vậy dù mình thấy không ăn nhằm vào câu trên lắm. Bạn nào có đọc qua bản gốc thì góp ý với mình nha. ^^
Đường Tu tức tới mức cục đường trong miệng cũng muốn nghẹn ở cổ họng: "Lại nói, khi đó tôi với cậu không quen, vừa đến liền mắng cậu đánh cậu, lỡ lúc đó cậu gọi cảnh sát thì sao?".
"A, thì ra là vậy à.." - Khương Mặc nhíu mày.
Đường Tu giống như vừa nhớ ra cái gì, túm lấy cổ áo Khương Mặc, căm giận nói: "Vậy ra lúc đó cậu cố ý đánh tôi phải không? Cậu có biết đánh người thì không đánh mặt không?".
"A!" - Khương Mặc cố nhớ lại một chút - "Thật ra chủ yếu cho là Cố Ngôn Sênh tức giận nên tâm tình không được tốt, nhưng trong đó phần cố ý đánh anh cũng có".
Anh có thể nói cả hai lần gặp Đường Tu thật ra đều là cố ý sao?
Nói ra chết là cái chắc.
"@$%!"- Đường Tu mở miệng chửi thề, đem cục đường trong miệng cắn vỡ rôm rốp - "Vậy ra lúc đó cậu đã nhận ra tôi rồi?".
Khương Mặc trưng vẻ mặt đương nhiên: "Có thể không nhận ra sao? Lớn lên đẹp như anh thì có bao nhiêu người đâu?".
"Cút!" - Đường Tu trong lòng đắc ý, dù ngoài miệng cậu vẫn méo xẹo.
"Được rồi, được rồi, đừng xù lông nữa, cả buổi chiều đánh đấm xù lông với em rồi" - Khương Mặc giữ Đường Tu lại vui vẻ nói: " Dẫn anh đi chợ đêm Đông Môn ăn đồ ăn ngon".
Đường Tu nuốt nước miếng một cái: "Trời còn chưa tối, ở Đông Môn giờ có đồ ăn ngon hả?".
"Tại sao lại không có? Anh muốn ăn cái gì thì có cái đó" - Khương Mặc vừa nói, một bên lặng lẽ nhắn cho chủ những cửa hàng mà Đường Tu yêu thích.
Phở cuốn Việt Nam, canh đậu trắng biển, bánh bao thịt trứng, rượu nếp đậu đỏ...
Khương Mặc nhìn trên bàn có đầy đủ các loại đồ ăn vặt, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Đường Tu ăn liên tục không ngừng, trong miệng cậu lúc nào cũng có đồ ăn, cậu ngạc nhiên: "Anh có thể ăn nhiều như vậy hả?".
Đường Tu nhét một cuốn phở cuốn vào miệng, vừa nhai vừa uống nước canh giá đỗ, nuốt hết vào sau đó mới ngước mặt lên nhìn Khương Mặc nói: "Rất vừa vặn, rất ngon. Cậu thậm chí còn không biết chúng ngon thế nào, món phở cuốn Việt Nam này, so với cơm cuộn ngon hơn gấp mấy lần. Cậu thử xem?".
Đường Tu lấy một cuốn phở, chấm tương đầy đủ đưa đến miệng Khương Mặc. Cậu ăn thử, quả thật là bánh phở mềm mại bao lấy phần nhân cùng với nước sốt tương ngọt đậm đà, có điều...
"Ngon lắm! Có điều anh đừng ăn thế này, dạ dày đã không được tốt, coi chừng một hồi bể bụng bây giờ" - Khương Mặc thật lòng nói.
"Ai..Sao mà cậu không ngừng nói được vậy. Thêm một cái bánh bao thịt trứng nữa đi!" - Nói rồi Đường Tu gắp lấy một cái bánh đút cho Khương Mặc, cười híp mắt nói: "Ăn ngon không?".
"Ngon" - Khương Mặc thành thật trả lời.
Tức thì Đường Tu liền trở mặt, dùng đũa gõ "cốc" lên trán Khương Mặc: "Ăn ngon thì tự gắp mà ăn. Tôi không rảnh mà đi phục vụ cậu đâu!".
"....." - Khương Mặc không nói gì mà lẳng lặng nhìn Đường Tu ăn như hùm như hổ, giọng lẩm bẩm: "Trước kia anh ấy cũng không ăn nhiều như vậy, liệu thật sự có phải do mang thai không...".
Buồn nôn, thèm ngủ, tham ăn, dễ giận...Trừ cái dễ giận là từ xưa đến giờ, ba biểu hiện còn lại thật sự rất giống.
Khương Mặc nhìn đống đồ ăn vặt trên bàn, dùng điện thoại tra trên Baidu nguyên liệu nấu ăn của từng món một, xem ra không có món nào là có nguyên liệu kiêng cử trong thời kỳ mang thai, cậu lặng lẽ thở dài một hơi.
Sợ Đường Tu ăn quá no sẽ buồn nôn, Khương Mặc lấy đũa của mình, đem những thức ăn dầu mỡ khó tiêu hoá cho vào miệng trong tích tắc.
Lúc cả hai ăn gần hết, Khương Mặc nhận được cuộc gọi từ em trai Khương Thành.
Giọng Khương Thành rất lớn, vì thế Khương Mặc không mở loa ngoài đề phòng Đường Tu nghe được cái gì.
"Anh à! Người của công ty thẩm định ngày mai sẽ đến xem mảnh đất của chúng ta ở ngoại ô. Anh nói xem em nên làm thế nào?".
Khương Mặc móc móc lỗ tai, có chút bất đắc dĩ nói: "Sáng mai anh đến công ty tìm em".
Khương Thành la lên: "Không được! Anh đang ở đâu, em đến tìm anh".
Khương Mặc thở dài: "Anh có việc bận".
Khương Thành tiếp tục gào thét: "Anh mà có chuyện gì! Vì cái gì mà chị dâu gọi anh anh đều tích tắc chạy đến với anh ấy, còn em tìm anh thì anh lại tắc trách qua loa, anh có biết đây gọi là trọng sắc kinh bạn (*) không hả?".
(*): Nguyên văn là " giới tính kỳ thị". Mình thấy không hợp lý vì cả Đường Tu và Khương Thành đều là con trai nên mình đổi thành như trên. Bạn nào có chỉnh sửa hay thì bạn có thể ghi dưới phần bình luận cho mình tham khảo nha. Cảm ơn nhiều. ^^
Nghe Khương Thành như vậy, Khương Mặc không chịu nổi nữa, đành phải gửi toạ độ cho y, Khương Thành mỹ mãn lập tức cúp điện thoại.
Khương Mặc cất điện thoại, cẩn thận nhìn từng ly từng tí qua Đường Tu đang ngồi vắt chéo chân và uống trà hoa quả: "Chuyện là, A Tu...".
"Tôi cũng nghe được" - Đường Tu đánh gãy lời cậu - "Cậu đi đi".
Khương Mặc lúng túng sờ mũi mình: "Thật ngại quá, vốn là hôm nay sẽ đi với anh...Anh còn khó chịu sao?".
Đường Tu lắc đầu, hứng thú lúc nãy bây giờ rõ ràng không còn nhiều nữa.
Khương Mặc ho khan một tiếng: "Em đi tới hiệu thuốc, mua cho anh mấy viên thuốc hỗ trợ tiêu hoá, em sợ anh lát nữa khó chịu".
Đường Tu ngoan ngoãn gật đầu, rút một tờ khăn giấy lau miệng mình.
Khương Mặc nhìn đôi mi anh buông xuống khuôn mặt tái nhợt, chợt đau lòng kèm theo một nỗi xấu hổ day dứt.
- ---
Hai người mua thuốc xong, Khương Thành đã đến bãi đỗ xe chợ Đông Môn, Khương Mặc nắm lấy eo Đường Tu ôm cả người anh vào lòng, hôn nhẹ lên trán cậu, thấp giọng nói: "Em ngày mai ráng làm công việc xong sớm, rồi ăn trưa với anh".
Đường Tu trầm mặc không trả lời.
Khương Mặc vuốt mái tóc cậu: "Em hứa".
Đường Tu lại trầm mặc hồi lâu, buồn buồn nói: "A Thành đã lớn như vậy rồi, sao cái gì cũng em vậy?".
Khương Mặc đùa: "Không phải anh cũng vậy sao?".
Khương Mặc nói câu kia như giẫm phải đuôi mèo, khuôn mặt Đường Tu trắng xanh lại, đẩy Khương Mặc ra rồi quay đầu bỏ đi.
Lòng Khương Mặc vang lên tiếng "Hỏng bét!", liền chạy đến vuốt lông mèo: "Em sai rồi, em không nên nói bậy như vậy, ngày mai em sẽ quỳ vỏ sầu riêng tạ lỗi".
"Lương tâm của cậu đâu? Tôi có bao giờ ngăn cản cậu làm gì chưa? Cậu bận việc gì, tôi đều để cậu đi, có bao giờ tôi dựa dẫm vào cậu đâu?" - Đường Tu bất bình nói, càng nói về sau giọng càng nghẹn ngào. Khương Mặc cuối đầu nhìn thử, thấy viền mắt anh đỏ hoe.
Trong đầu Khương Mặc nổ oành một cái, quen nhau lâu như vậy, trước giờ chỉ thấy Đường Tu đỏ mắt ở trên giường. Bộ dáng anh bây giờ làm cậu như ngồi trên đống lửa, muốn ôm nhưng rồi lại thôi, tay chân luống cuống cực kỳ.
Đường Tu không nghĩ mình sẽ chảy nước mắt, nhưng trong lòng anh đang cực kỳ không thoải mái, hai tuyến lệ như không còn bị khống chế. Nghe Khương Mặc nói càng to, chúng lại càng không thể kiểm soát được làm anh cảm thấy cực kỳ mất mặt, chỉ có thể cố gắng kiềm chế bản thân mình không khóc lên thành tiếng.
"Tôi thật sự không có tức giận" - Khi Đường Tu nói ra câu này, giọng mũi rất nặng, vành mắt vẫn đỏ hoe. Khương Mặc thấy vậy giúp anh lau nước mắt, vừa lau vừa xin lỗi, hối hận muốn cắn lưỡi chính mình.
"Được rồi" - Đường Tu sợ chuyện của Khương Mặc bị chậm trễ, anh lấy tay dụi mắt, đẩy đẩy Khương Mặc: "Cậu đi nhanh đi, lần này đừng như lần trước lúc về cả người đầy máu là tôi cảm ơn trời đất".
Khương Mặc là trẻ mồ côi, cha nuôi Khương Hải là chủ tịch tập đoàn hàng hải, nhưng tuổi tác đã cao nên thỉnh thoảng lại có chút hồ đồ. Con gái lớn Khương Ly thì không cho kinh doanh, sau khi tốt nghiệp thì làm giáo viên tiểu học. Còn Khương Thành thì lại nhỏ nên chưa có nhiều kinh nghiệm, rất nhiều quy tắc của cửa hàng không rạch ròi minh bạch, cho nên phần lớn việc của tập đoàn là do Khương Mặc xử lý. Cậu bình thường bận đến tối tăm mặt mũi, ở cùng với Đường Tu thì ít mà xa cách thì nhiều, thậm chí lần gặp mặt lâu nhất là một tháng trước.
- ---
Ngày đó Đường Tu trực ca đêm, làm việc liên tục cả ngày đều không nghỉ, không có thời gian ăn cái gì, đã bị đau dạ dày không nói rồi còn bị choáng váng đầu óc kịch liệt, liên tiếp ói ra toàn nước chua, thực sự không nhịn được nữa liền bàn giao cho Quách Khả, nói là anh sẽ về ký túc xá nghỉ ngơi một chút, có việc thì cứ gọi.
Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, hôm đó thật sự anh mệt đến nổi ngón tay cũng không nhấc lên được, ấy vậy mà khi thấy Khương Mặc máu me khắp người ngồi bệch dưới đất thì bỗng có sức lực mà chạy tới.
"Cậu sao rồi?" - Đường Tu đỡ lấy bả vai Khương Mặc - "Khương Mặc, cậu tỉnh lại, nói một câu đi, nói không nổi thì hừ một tiếng xem!"
Khương Mặc nhắm mắt cúi đầu xuống, gương mặt trắng bệch như quỷ, mặc kệ Đường Tu nói thế nào cũng không có đáp lại.
Đường Tu tê rần cả da đầu, tay chân rét lạnh. Anh ép buộc mình tỉnh táo mà đem Khương Mặc đi kiểm tra một chút, phát hiện phần lớn trên người cậu là vết thương ngoài da, mũi miệng không bị chảy máu, gõ phổi để kiểm tra cũng không nghe thấy tiếng nước, hẳn là không có tổn thương nội tạng nghiêm trọng. Tuy nhiên, lại có nhiều vết thương cực kỳ sâu, không biết máu đã chảy ra bao nhiêu, cho dù đã ngưng chảy máu nhưng anh không dám khinh thường. Đường Tu cắn chặt răng đỡ Khương Mặc đứng dậy, khiêng được một nửa thì dạ dày bỗng nhiên co lại, chân anh lảo đảo, hồn phách như bay mất một nửa. Bản thân anh gãy chân thì không sao nhưng trong tình huống này mà nếu anh té thì Khương Mặc sẽ nguy hiểm tính mạng.
Ngay lúc Đường Tu liều mạng chống đỡ trọng lượng cơ thể của cả hai người, Khương Mặc đang hôn mê bỗng nhiên cử động, đem Đường Tu ôm vào trong ngực, giọng nói khàn khàn: "Không có chuyện gì cả....A Tu, em không sao".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT