Editor: SoleilNguyen (@WinnyChan275)

Trước lúc mặt trời lặn

Tác giả: Tưởng Đâu Đâu

Chương 1: Từ Triều

===========***===========

Tháng chín là thời điểm nóng nhất ở Dung Thành.

Ánh nắng chói chang treo lơ lửng trên bầu trời, con đường nhựa nóng đến mức có thể gần như chiên cả một quả trứng ngay lập tức. Ngay cả xe cộ cũng hiếm gặp trên đường chứ đừng nói đến người đi bộ.

Nhưng giây phút này lại là một ngoại lệ.

Những tán cây đa rậm rạp che khuất gần hết cả ánh nắng, để lại những bóng cây lốm đốm cho mọi người hóng mát. Những học sinh trong bộ đồng phục trắng xanh tụ tập thành nhóm ba, nhóm năm cùng nhau trò chuyện, trong khi các phụ huynh thì tất bật di chuyển hành lý từ trên xe xuống.

Tiếng còi xe và tiếng nói chuyện của mọi người xôn xao ở khắp phố, cả Dung Thành vô cùng ồn ào ầm ĩ.

Hôm nay là ngày khai giảng của trường THPT Dung Thành.

Đây là một ngôi trường lâu đời đã tồn tại hàng trăm năm qua, có đầy đủ cơ sở vật chất và đội ngũ giáo viên vô cùng xuất sắc, nhưng việc đánh giá lại phân ra hai phía.

Muốn vào được trường THPT Dung Thành, chỉ có thể dựa trên hai nguyên tắc: Học hành giỏi, hoặc là có gia thế khủng.

Dưới ánh nắng mặt trời, hàng chữ lớn "Trường THPT Dung Thành" được chiếu sáng rực rỡ, Yến Dương bước xuống xe, cầm cặp sách mà vệ sĩ đưa cho, hắn lơ đãng nhớ ra những gì chú Chu đã cằn nhằn với mình suốt cả chặn đường.

Nghe nói cha hắn đã quyên tặng một số tiền lớn cho ngôi trường này.

Yến Dương nhìn tấm biển hiệu đặc biệt chói mắt dưới ánh mặt trời, ý vị không rõ mà "đệt" một tiếng.

Rất tốt, có thể khiến bố của hắn phải tiêu tiền vào thì đó chính là một ngôi trường tốt.

****

Lớp 11 ban một.

Nhìn bảng hiệu quen thuộc của lớp, Yến Dương dừng ở cửa một chút, nhưng không có đi vào, chỉ là liếc mắt nhìn thoáng qua bên trong rồi lại đi về phía trước.

Ban một nằm ở cuối hành lang, bên cạnh là cầu thang, bên trái là văn phòng giáo viên, Yến Dương liếc nhìn tấm biển trên cửa rồi hét vào bên trong.

"Lão Tiết."

Trên bàn làm việc cạnh cửa, một người đàn ông mặc đồ đen đang cúi người viết gì đó, nghe vậy đột nhiên quay người lại nhìn về phía Yến Dương. Truyện Quân Sự

Đột nhiên lão quay lại làm Yến Dương hơi kinh ngạc, nét mặt lão có chút không kiên nhẫn, "Tự nhiên la lên làm gì, dọa thầy sợ hết hồn."

Lão Tiết đứng dậy, thuận tay lấy cuốn tài liệu cuộn lại vỗ vỗ vào vai Yến Dương, "Thằng nhóc thúi không biết lớn nhỏ, không có việc gì sao lại đến văn phòng?"

"Em....." Yến Dương ngẩn người một hồi, đầu óc xoay chuyển mấy lần, cũng không hiểu tại sao mình lại phải đến văn phòng của giáo viên, đành phải tự đỗ lỗi là do trời quá nóng nên đầu óc bị hỏng rồi, "Không có gì, cứ cho là thần kinh em có vấn đề đi."

Hắn xua tay, vừa định quay người rời đi, trên tay đã có một xấp sách bài tập dày cộp.

"Vừa đúng lúc, lát nữa thầy sẽ dẫn một học sinh mới tới, em giúp thầy đem những thứ này cho Hạ Nhuế, để em ấy phát ra."

Học sinh mới? Yến Dương sửng sốt trong chốc lát, mặc dù Dung Thành có thói quen chiêu mộ học sinh, nhưng thường đều là học sinh lớp 10, hiếm khi thấy học sinh lớp 11 cũng chuyển trường tới Dung Thành..... Hắn đưa mắt nhìn lại cuốn sách bài tập trên tay, chuyện này cũng đâu có liên quan gì tới hắn.

Hầu như tất cả mọi người trong lớp đều đã đến, lúc này đang nhiệt tình chia sẻ tiến độ làm bài của nhau, đâu đâu cũng có những tiếng la hét "Cậu làm bài xong chưa? Mau cho tớ mượn chép lát!" "Ây nha, đúng hay sai không quan trọng, miễn có viết là được!"

Tất cả các loại giọng nói đan xen vào nhau, Yến Dương bị tiếng ồn ào làm cho rất khó chịu, hắn ném sách bài tập cho Hạ Nhuế, sau đó đột nhiên thô bạo đá vào bàn.

"Ồn muốn chết."

Trong lớp nháy mắt an tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi, mọi người hai mắt nhìn nhau, nhìn trời nhìn đất, nhưng cũng không một ai dám nhìn Yến Dương.

Nói đùa chứ, nếu học sinh nhà giàu cũng được xếp loại, thì Yến Dương chính là đỉnh của kim tự tháp, thậm chí đến cả giáo viên cũng nhắm mắt làm ngơ, không dám can thiệp đến hắn.

Hơn nữa, vào cuối học kỳ trước, nam sinh lớp bên cạnh quấy rối nữ sinh lớp bọn họ, sau đó thì bị Yến Dương bắt được đánh cho chỉ còn nửa cái mạng, mọi người vẫn còn nhớ như in cảnh tượng đó, nên bây giờ cũng không một ai dám đối chọi với hắn nữa.

Yến Dương yên lặng bước đến hàng cuối cùng, mới vừa ngồi xuống đeo tai nghe lên, lão Tiết đã dẫn theo một người bước vào trong lớp.

"Sao hôm nay im ắng quá vậy?" lão Tiết nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một nam sinh đang cầm bài thi đứng ở giữa lớp.

"Lê Hành! Ngồi xuống đàng quàng cho thầy! Cầm tờ bài thi trắng tinh của em lên bộ sợ tôi không biết em chưa làm bài tập hay gì?!"

Nam sinh tên Lê Hành cậm bài thi "chậc" một tiếng vội vàng quay lại chỗ ngồi, giơ tay xin khoan dung, "Tiết ca, lão Tiết! Giờ em làm liền đây! Đảm bảo sẽ hoàn thành xong cho thầy!"

Dưới bục cười phá lên, sự im lặng kỳ lạ trong phút chốc tan biến, lão Tiết vẫy tay ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó quay đầu lại nhìn về phía người bên cạnh, "Ao, mau đến đây giới thiệu cho mọi người đi."

Ao.

Cái tên này nhanh chóng xẹt qua bên tai Yến Dương, kéo lại suy nghĩ vẩn vơ của hắn trong chốc lát. Ao? Một cái tên khá thú vị.

Yến Dương hiếm khi cảm thấy hứng thú, hắn tắt điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn lên bục giảng.

Một nam sinh đang đứng trên bục, cậu ta không mặc đồng phục học sinh, trên người mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu đen đơn giản và quần yếm kaki, chiếc mũ trắng che khuất gần nửa khuôn mặt, có lẽ cảm thấy mang mũ giới thiệu thì sẽ không được lễ phép cho lắm, cậu ta bèn giơ tay lên lấy chiếc mũ ra khỏi đầu.

"Trời má --"

Yến Dương nghe thấy tiếng cảm thán nhỏ đầy kinh ngạc phát ra từ trong góc lớp, sau một hồi sững sờ, hắn mới chợt hiểu ra vẻ mặt huyên náo của đám con gái trong lớp truyền tới là vì sao.

Nam sinh đang nhìn xuống bục giảng với khuôn mặt không biểu cảm, nhưng đôi mắt tròn xoe, mắt hai mí tuy không thể hiện rõ ràng nhưng lông mi dài và rậm, phần đuôi cong lên tự nhiên khiến cậu ta trông rất ngây thơ vô tội.

Lúc này cậu ta an tĩnh mà đứng ở đó, lẽ ra nên khiến người ta cảm thấy ngoan ngoãn, nhưng ánh nắng ấm áp lại mạ một lớp gỉ đỏ trên mái tóc đen mềm mại, tô đậm đôi môi mỏng liễm diễm, lại có phần yêu mị đến khó tin.

Thật đẹp.

Quá xinh đẹp.

Từ này gần như ngay lập tức xuất hiện trong đầu Yến Dương. Mặc dù hắn cảm thấy dùng từ "đẹp" để miêu tả một người con trai là không thích hợp, nhưng lại không thể tìm ra một từ ngữ nào phù hợp hơn để miêu tả sự tương phản do nó mang lại, đành phải dùng một từ ngữ đơn giản nhưng lại thẳng thắn như vậy.

Bài hát tiếp theo bắt đầu phát trên tai nghe, tiếng nhạc rock 'n roll đinh tai nhức óc, đôi môi của nam sinh trên bục giảng mở rồi lại khép như thể đang nói điều gì đó, nhưng hắn lại không nghe rõ một chữ nào, chỉ nhìn thấy lão Tiết vươn tay chỉ về phía bên này, ngay sau đó nam sinh bước đi về phía hắn.

Không biết vì sao, Yến Dương vẫn luôn chưa từng thu hồi ánh mắt của mình lại, nhìn nam sinh từng bước một đi tới, cho đến khi đứng ở trước mặt hắn.

Hắn ngẩng đầu lên, đối phương vừa lúc cũng cúi đầu xuống, Yến Dương cứ như vậy nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Cho đến khi người kia chỉ tay vào vị trí bên cạnh hắn.

"Cậu ngồi chỗ này?" Yến Dương tháo tai nghe ra, quay đầu liếc nhìn lão Tiết, ma xui quỷ khiến, hắn cũng không nói thêm gì nữa, nghiêng người chừa ra một khoảng trống để cho đối phương đi qua.

Nam sinh đi qua phía sau hắn, ngón tay chợt lướt qua cánh tay của Yến Dương.

Yến Dương cũng theo nam sinh ngồi xuống, nhìn cậu ta lần lượt lấy tập và sách vở ra, ngón tay vô thức cong lại.

Lạnh quá, hắn nghĩ, mặc áo dài tay trong thời tiết oi bứa như vậy mà vẫn còn lạnh.

Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, Yến Dương lấy ra xem, là tin nhắn của Chu Thành.

- -Yến ca, lớp học không có tao có chán không?

- - Cháu ngoan, đừng nghĩ nhiều.

Chu Thành là bạn thân từ nhỏ của hắn, lúc khai giảng phân ban Chu Thành chọn khối Văn, hắn thì chọn khối Lý, cho nên ở lại lớp này phần lớn đều là người quen.

- -...Yến ca, chuyện này loạn hết rồi!

- -Sao rồi, trong lớp có mỹ nhân nào mới tới không?

Mỹ nhân -- Yến Dương lướt qua từ này một lần, trong đầu chợt hiện lên một khuôn mặt, nước da vô cùng trắng nõn, con ngươi đen láy, lông mi dài cong vút, khi chớp mắt lại giống như cánh bướm đang tung bay.

- -Không để ý.

Yến Dương mỉm cười khó hiểu, tay lại không ngừng gõ chữ, nhanh chóng gửi tới một tin nhắn khác.

- -Cút.

Hắn tắt điện thoại, theo bản năng liếc nhìn sang một bên, vừa vặn nhìn thấy đối phương mở sách vở ra, viết lên hai dòng chữ ngay ngắn xinh đẹp.

Từ Triều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play