Nguyễn Ngụy Chi choàng tỉnh, trước trán mướt mồ hôi. Vuốt mặt, y chửi tục một tiếng rồi rời giường.
Sáng mùng một, Ôn Dữ đã được mẹ rước về nhà. Cửa hàng chìm trong yên ắng, rèm kéo kín mít. Thời không như ngưng đọng kể từ khoảnh khắc giao thừa.
Y khuấy cà phê, kiếm đại thứ gì đó ăn sáng. Kéo rèm ra thấy bầu trời quang đãng, y khoác áo, cầm chìa khóa, vừa ra khỏi nhà thì Tư Bạch gọi điện.
"Anh lên trường à?"
"Ừ, anh cần chỉnh sửa vài chi tiết trên mẫu."
"Ngụy Chi..." Đầu dây bên kia như thở dài.
"Ừ?"
"Anh khiến em muốn mọc cánh bay về với anh quá." Người con trai thủ thỉ: "Em tính mùng mười lên lại thành phố nhưng mẹ em nài giữ lại..."
Y hơi rướn môi: "Đừng lo cho anh. Em cứ tận hưởng khoảng thời gian ở bên gia đình đi."
Đường xá vắng vẻ, chỉ mất phân nửa thời gian bình thường là đã tới trường đại học. Nguyễn Ngụy Chi tự giam mình trong phòng sửa bản thiết kế, chẳng để ý thời gian đã qua bao lâu. Đương lúc mỏi mắt thì nghe tiếng bước chân.
Y quay đầu lại, thấy hai người mặc cảnh phục đứng thẳng tắp ở trước cửa.
Ôn Dữ tình cờ nghe thấy bố mẹ nói chuyện.
"Cô mau đón Ôn Dữ về đi. Bố mẹ đều còn sống sờ sờ thì sao con mình phải đi ở với người ta."
"Anh còn nhớ tới con cơ à? Có lòng như vậy thì sao không tự đi mà làm?"
"Nhà đó là bên họ cô, cô không nói lại bảo tôi đi làm gì? Tôi bận lắm."
"Bận, bận, bận! Anh làm như chỉ có mình bận!"
"Tôi bận nuôi ăn cái nhà này thì thế nào?"
"Suốt ngày tăng ca thì đừng có nói như mình quan tâm đến nhà cửa lắm!"
"Cô vứt con mình cho một gã lạ hoắc rồi đi làm thâu đêm! Thế mà cũng dám nói tôi?"
Cánh cửa phòng ngăn lại âm thanh khắc khẩu. Ôn Dữ sờ lên gáy, cảm thấy bản thân cứ như một trái banh đang bị hai tên hề tung hứng qua lại.
Cậu bực dọc cầm điện thoại, dò từ trên xuống dưới danh bạ, dừng ở một cái tên.
Sau tiếng 'tút' kéo dài, y bắt máy: "Sao đấy?"
Ôn Dữ vuốt qua vừng trán, lòng bàn tay nóng hổi, há miệng một lúc mới thốt lên câu: "Không có gì..."
"Không có gì thì sao lại gọi?" Giọng của y khàn khàn, uể oải, kéo dài. Vừa nghe như vô cảm, lại nghe như bận lòng.
Cậu co chân lại, ấp úng: "Cháu... ấn nhầm số."
"Thế à." Y đáp, thở ra một hơi.
Ôn Dữ nghe thấy tiếng vang của đá và thủy tinh, hai tay ôm điện thoại, không biết nên nói gì đây: "Chú..."
"Ừ?"
"Chú lại đi uống rượu sao?"
"Ừ." Y tháo cúc cổ áo cho bớt nực: "Ở nhà có vui không?"
Ôn Dữ không hiểu sao y lại hỏi vậy, liếc về phía cửa, cụp mắt đáp: "Không vui gì cả."
"Thế à." Nguyễn Ngụy Chi búng tàn thuốc, hấp háy mắt nhìn sàn nhảy mờ ảo. Trong vũ điệu điên đảo, những gã đàn ông say xỉn, quờ quạng nhét những tờ tiền nhăn nhúm vào quần nhỏ của đám trai tơ. Tiếng cười bỡn cợt quẩn quanh.
Rượu vào cổ họng, trên lưỡi là vị nhân gian chao đảo. Y nhìn về vô định, hút từ điếu này tới điếu khác, cổ họng cay đắng.
Người thiếu niên vẫn chưa có ý định cúp máy.
Nguyễn Ngụy Chi cất giọng khản đặc: "Còn gì không?"
Y nhìn ly rượu được đổ đầy, vừa chờ đợi vừa nốc cạn. Đầu óc nặng trĩu như đeo chì.
"Chú..." Đầu dây bên kia ngập ngừng, khẽ khàng bảo: "Chú uống ít thôi nhé. Nghe giọng chú khàn lắm. Cháu thấy người ta nói uống rượu nhiều sẽ bị loét dạ dày, và các bệnh về tim mạch. Chú đừng uống rượu, cũng đừng hút thuốc nữa..."
Nguyễn Ngụy Chi im lặng một lúc, rồi dí đầu lọc vào gạt tàn, đáp: "Ừ."
Bartender nghiêng chai rượu ướm vào miệng ly. Y chụp lòng bàn tay lên che lại, lắc đầu. Trước mắt lờ mờ, dường như có thể tưởng tượng ra viền mi ửng hồng của cậu thiếu niên kia.
"Ừ, không uống nữa."
Ôn Dữ đến là ngẩn ngơ trước sự dễ bảo của y, tim đập thình thịch, chợt nhớ Trần Tư Bạch có từng tiết lộ: Lúc chú Nguyễn của em say thì ổng tình cảm lắm, nói gì cũng dễ mủi lòng.
Trong ngực như có ngọn lửa dấy lên, chậm rãi lan ra khắp tay chân. Cổ họng khô không khốc.
Những lời của Trần Tư Bạch như thuốc độc thấm vào trái tim non trẻ: Nhìn bề ngoài thì khó mà biết khi nào Ngụy Chi say. Anh ấy lúc nào cũng có cái vẻ ngông nghênh, lạnh lùng, khi uống rượu thì càng nhìn sắt đá. Nhưng thực chất đó lại là lúc anh ấy dễ mủi lòng với yêu cầu của người khác nhất. Nếu em muốn xin anh ấy gì đó thì có thể chọn lúc anh ấy say mà xin.
Ôn Dữ liếm qua môi dưới, tâm trí như bị một đám sương mù che lấp, trái tim run rẩy, ngón tay run rẩy, giọng nói cũng run rẩy: "Chú..."
Y say.
Y đang say rồi.
Trần Tư Bạch nói mình có thể yêu cầu y một điều gì đó.
Tiếng cãi vã ở bên ngoài vẫn dội lên. Ôn Dữ bó chặt hai đầu gối, bỗng nhiên gan dạ như một kẻ cướp.
Cậu rất muốn, rất muốn, rất muốn gọi tên y.
Mỗi một lần nghe thấy bạn trai của y cất lên hai tiếng đó nhẹ tênh, dịu dàng và thắm thiết như tơ vương. Ham muốn này càng phình to đến mức trái tim cậu không thể chịu đựng nổi.
Cậu không muốn gọi y bằng họ nữa.
"Ngụy Chi..." Ôn Dữ bật thốt.
Một khoảng im lặng kéo dài. Cả thế giới tan rã, cậu chỉ nghe tiếng tim mình đập.
Và một âm thanh dội vào tâm trí, "Tư Bạch?"
Nguyễn Ngụy Chi hoài nghi hỏi: "Em đấy à? Sao lại gọi cho anh?"
Đầu dây bên kia liền ngắt cuộc gọi.
Ôn Dữ vùi khuôn mặt nóng bừng vào đầu gối, vung tay ném điện thoại đi. Cảm giác như vừa bị tát mạnh một cái. Sự xấu hổ và nhục nhã giằng xé tấc lòng. Lúc này cậu mới thực sự thấm thía những lời đồn xung quanh Nguyễn Ngụy Chi, rằng: người này là một gã khốn.
Cực kỳ khốn nạn.
Ôn Dữ vẫn còn nghe bố mẹ mình tranh cãi, trong bụng ngùn ngụt căm tức quát lên: "Cả hai câm miệng đi! Sao cái nhà này cứ phải ầm ĩ vì con vậy! Con biến khuất mắt hai người cho xong!"
Cậu lao lên giường, co người trùm chăn kín mít đầu, gần như không thở nổi.
Bên ngoài chìm vào tĩnh lặng.
Suốt cả đêm cậu không tài nào ngủ được vì một nỗi hãi hùng giằng xé. Cậu sợ phát khiếp lên vì bản thân đã có ham muốn xen vào mối quan hệ giữa chú Nguyễn và Trần Tư Bạch.
Khi cảm xúc lắng đọng vào màn đêm, ngày hôm sau Ôn Dữ bị mẹ đánh thức. Bà vỗ vào vai cậu, hiền dịu gọi cậu đi ăn sáng. Khi bố rời khỏi nhà, mẹ đột ngột ôm chầm lấy cậu và nghẹn ngào nói: "Mẹ xin lỗi. Ôn Dữ, mẹ xin lỗi vì không thể ly dị với bố con. Mẹ không muốn con không có bố...
"Cho dù ông ta có khốn nạn cách mấy thì đó vẫn là bố của con. Máu mủ ruột rà không thể cắt đứt. Mẹ cần một người chồng cũng như ông ta cần một người vợ. Con hãy hiểu cho mẹ được không?"
Ôn Dữ trở về cửa hàng âu phục sau kỳ nghỉ lễ. Cậu còn một học kỳ nữa phải hoàn thành trước khi thi chuyển cấp. Bố đã sắp xếp một trường tư thục cho cậu nên cậu gần như không cần phải lo về chuyện thi cử.
Cậu mở cửa ra, sững sờ nhìn Trần Tư Bạch đang ở đó. Tóc tai anh ta rối loạn, áo sơ mi trên người nhăn nhúm, đôi mắt đong đầy ngạc nhiên.
Từ lúc biết dùng bàn là, Ôn Dữ đã chạm qua các bộ quần áo của chú Nguyễn nên chỉ cần nhìn là nhận ra ngay.
Anh ta đang mặc áo của y. Áo sơ mi cậu đã là phẳng cho y.
"Ai đấy em?" Nguyễn Ngụy Chi đẩy bình phong ra, hàng cúc trước ngực còn chưa kịp cài, hời hợt nhìn Ôn Dữ: "Về rồi à?"
"Vâng." Cậu gật đầu, chào Tư Bạch rồi ngoảnh mặt xách balo về phòng.
Trần Tư Bạch nhìn y vẻ dò hỏi. Nguyễn Ngụy Chi nhướn mày ôm lấy đối phương. Người con trai vừa cài cúc áo cho y vừa hỏi: "Chuyện hôm qua anh nói với em là thật sao?"
"Là thật." Người đàn ông chợt nở một nụ cười cay đắng, đôi mắt như lọc qua làn khói thuốc. Đen tối, bạc tình.
Y vân vê lọn tóc vàng bên cằm đối phương, trầm giọng nói: "Chúng ta yêu đương một cách sòng phẳng. Anh sẽ không che giấu em bất cứ điều gì. Bây giờ em tỉnh táo rồi, có muốn thay đổi suy nghĩ không? Anh không có gì cả. Đi với anh sẽ khổ lắm đấy."
Y chăm chú nhìn vào đôi mắt người con trai.
Y không trông chờ một câu trả lời lẽ thường hay một lời thề non hẹn biển. Y chỉ hỏi cho có.
Sao cũng được.
Ở đâu chẳng mà có người. Yêu đương với người này không được thì hẹn hò với người khác. Hầu hết mọi người đều khao khát tình yêu, kể cả các thành phần né tránh xã hội luôn rúc mình trong nhà để đọc tiểu thuyết lãng mạn thì cũng là đang mơ mộng về tình yêu.
Vậy nên yêu ai mà chẳng được. Miễn là vui.
Cả hai cùng vui.
Cuộc điện thoại đêm nào như một hồi ảo giác. Hai đương sự đều không nhắc đến nó nửa lời. Ôn Dữ ngày càng nhiều bài tập, không có thời gian để bận lòng với những thứ khác.
Nguyễn Ngụy Chi cũng rất bận rộn, thường đi sớm về muộn. Lắm khi cả người y sực nức mùi rượu trộn lẫn với thuốc lá.
Cậu không rõ y đi đâu hay làm gì, cũng không biết nên hỏi thế nào, chỉ có thể lặng lẽ rời phòng nhặt áo khoác rồi vắt khăn lau mặt cho người đàn ông ngửa cổ ngồi trên sofa.
Thấy cậu ở bên nhìn, Nguyễn Ngụy Chi nới lỏng cổ áo, khàn khàn hỏi: "Bố cậu có hay uống rượu không?"
"... Đôi khi." Ôn Dữ hờn giọng trả lời: "Lúc say xỉn ông ta cực kỳ lắm mồm, phàn nàn hết từ cái này tới cái khác."
"Vậy hả?" Y cười cười: "Tôi thì sao?"
Cậu thấy tim mình run lên, bối rối liếc qua mảng da thịt lấp ló dưới cổ áo lơi lỏng, cắn môi, vành tai ửng hồng.
Nguyễn Ngụy Chi đã nhắm mắt lại nên không nhìn thấy điều đó, bóp trán hỏi: "Lúc say thì tôi thế nào?"
Cuộc điện thoại đêm ấy bị gợi lại. Ôn Dữ siết chặt tay, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, trong lòng có kích động muốn đấm y một trận.
Sao trên đời lại có một gã đàn ông khốn nạn đến mức này?
Y chờ mãi không thấy tiếng trả lời, bèn mở mắt. Hình ảnh dội vào tâm trí chính là khuôn mặt tươi trẻ thẹn quá hóa giận, và viền mắt ướt át ửng hồng.
Nguyễn Ngụy Chi ngẩn người, đoạn bụm miệng, dường như không thể tin nổi mình vừa nói gì với một đứa nhóc.
Thấy vậy, Ôn Dữ như bị điện giật, quay phắt đi chạy về sập cửa phòng.
Y chườm khăn lạnh che kín mắt, thầm nghĩ: uống nhiều rượu đúng là sẽ ảnh hưởng đến thần kinh...
Kỳ thi tới gần, Ôn Dữ thường xuyên ôn bài rồi ngủ quên trên ghế đằng sau bình phong. Cậu tỉnh dậy, ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên tấm áo vest đắp cho mình.
"Ừ, anh biết rồi." Bên kia, Nguyễn Ngụy Chi đang nói chuyện với Trần Tư Bạch, "Cảm ơn em. Hửm? Được rồi..."
Tiếng cười của y như gió mát, như đạp chân xuống tuyết lạnh. Hời hợt nói ra ba chữ, "Anh yêu em."
Ôn Dữ vùi đầu vào áo khoác của y, bịt tai lại.
Gấm vóc, mắt kính, thước dây, kéo cắt vải và những bộ âu phục tinh tế là điều làm nên một tên khốn lịch lãm, khéo léo và ân cần. Thậm chí khi chè chén say sưa, áo quần nồng nặc mùi rượu, y vẫn cứ cuốn hút người ta ngã vào lòng mình.
Ôn Dữ lại nhặt được khuyên tai của Trần Tư Bạch, lần này cậu không để Nguyễn Ngụy Chi biết mà đi trả tận tay cho anh ta.
"Cảm ơn em nhiều, anh tìm nó mãi!" Trần Tư Bạch thân thiết khoác vai cậu: "Anh mua kem cho em nhé?"
Ôn Dữ vui vẻ đồng ý, vừa ăn kem vừa hỏi: "Công việc của các anh sao rồi?"
Trần Tư Bạch mỉm cười: "Sắp xong rồi."
Anh ta nhìn thấy phản chiếu của Ôn Dữ lên tấm kính phía đối diện. Mày rậm mắt hạnh, môi hồng răng trắng, mi dày như rẻ quạt. Thật là một thiếu niên rất xinh đẹp...
Khiến người ta phải ghen tị.
"Anh Tư Bạch." Ôn Dữ liếm vệt kem trên môi, thọc tay vào trong túi nói: "Em sắp thi chuyển cấp rồi. Bố mẹ sẽ đón em về nhà nên anh không cần phải 'làm rơi' khuyên tai nữa đâu."
Tư Bạch sững sờ, nhìn cậu vẫy tay tạm biệt.
Tháng sáu tiếng ve kêu râm ran, Ôn Dữ thi cử rất thong thả. Những ngày đầu hè, cậu lười biếng ngủ đến tận trưa trật, lúc thức dậy thì thấy một người đàn ông trẻ đang rót nước trà. Mày mắt mềm mại, đa tình, nụ cười hờ hững. Anh ấy liếc cậu, nói: "Bạn nhỏ nhà anh dậy rồi kìa."
Ôn Dữ trừng mắt nhìn lên chú Nguyễn, tưởng là y lại đổi bạn trai mới.
"Nhìn cái gì, chào người lớn đi." Y bảo cậu: "Chú Yến."
Người đàn ông trẻ uống trà: "Tôi nhỏ hơn ông chú nhà này. Gọi anh thôi."
"Nó là cháu tôi. Xét vai vế thì cũng phải gọi cậu là chú."
"Em chào anh!" Ôn Dữ bật dậy nói.
Anh kia mỉm cười. Chú Nguyễn đuổi cậu về phòng.
Lúc đi ra rót nước, Ôn Dữ nghe thấy hai người họ nói chuyện bên kia bình phong.
"Chuyện lần trước nợ cậu. Đây sẽ là đơn cuối cùng của tôi. Xem như tôi tặng cho cậu để cảm ơn."
"Vậy tuần sau tôi đến lấy?"
"Khỏi. Để tôi đem lên trường cho cậu."
Nguyễn Ngụy Chi gỡ mắt kính, cởi áo khoác ném về sau: "Có chuyện gì sao?"
"Chú sắp đi đâu ạ?" Cậu chụp lấy áo vest.
"Ừ." Y rút ra một điếu thuốc: "Moscow."
"Ồ." Ôn Dữ ôm áo khoác ngoài của y trong lòng, im lặng lặp đi lặp lại cái tên đất khách, nở nụ cười: "Chúc chú thượng lộ bình an."
Ba tháng mùa hè nhanh chóng kết thúc. Ôn Dữ về nhà nhập học cấp ba. Đầu năm lớp mười một, bố và mẹ cậu rốt cuộc cũng ly hôn. Cậu ở với mẹ.
Suốt khoảng thời gian tiếp theo, Ôn Dữ gần như hoàn toàn mất liên lạc với chú Nguyễn. Chỉ nghe nói sau khi tốt nghiệp, y bán cửa hàng âu phục rồi đi Nga với Trần Tư Bạch.
Có quá nhiều chuyện đã xảy ra, xa cách địa lý khiến tình cảm bồng bột vùi sâu vào đáy lòng. Với lợi thế ngoại hình, Ôn Dữ thi vào Học viện Điện Ảnh.
Anh bắt đầu dọn ra ngoài ở riêng. Thu dọn đồ đạc, sắp xếp lịch học và công việc, rồi nhận nuôi một chú chó tên Paris để bầu bạn. Cuộc sống trôi qua nhàn nhã.
Ôn Dữ bấm khuyên tai, tập uống rượu nhưng không có hứng thú với việc thay đổi màu tóc. Anh thích mái tóc màu nâu của mình. Thuốc lá là thứ anh không bao giờ muốn đụng đến.
Nhưng luôn luôn có người phì phèo điếu thuốc hoặc đám xì gà rẻ tiền trên quầy bar.
Ôn Dữ chống cằm ngước mắt lên, chợt thấy qua ánh đèn mờ như sương, có một người cao kều, dáng dong dỏng. Người đàn ông ấy vắt áo khoác lên vai, tay áo sơ mi xắn lên khuỷu, tóc mái ướt nước dán vào vừng trán khôn ngoan, môi ngậm hờ điếu thuốc đỏ rực.
Trái tim vô thức đánh 'thịch'. Ôn Dữ nhìn y như đăm đắm, như lạc bước vào cõi xa khơi.
Nguyễn Ngụy Chi phát hiện ánh mắt đó, đuôi mày hơi nhướn lên, kẹp điếu thuốc vào giữa hai ngón tay, cụp mắt cười hờ hững: "Xin chào."
Lập tức, cả thế giới xung quanh lay lắt biến đi. Nỗi xấu hổ của một cậu nhóc dấy lên. Ôn Dữ quay mặt đi. Song, người đàn ông kia đã đến rất gần, đặt một bàn tay xen vào tầm nhìn của anh.
Mùi rượu trộn với thuốc lá nồng nặc, sa đọa ập tới. Mỗi một âm điệu lên xuống từ đối phương đều như giũa từ đàn nhạc thiên cung, lưu luyến mê hoặc, "Tôi hi vọng em không có hẹn với ai."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT