Vù em vừa nói xong dưới sân khấu lập tức có tiếng kêu gào thảm thiết của fans: “Không —— vú em cậu không thể ——”

Mặt vú em lập tức nghẹn thành màu xanh lục.

Nhiếp Thiên Thu nhịn không được “Ha ha” nở nụ cười: “Tôi là diễn viên chính còn không sợ, mấy người sợ cái gì?”

Trên mặt người dẫn chương trình đầy vẻ kính trọng, nói với Nhiếp Thiên Thu: “Dũng sĩ chân chính, dám cả gan đối mặt với sữa độc của vú em.”

Hắn lại nhìn về phía Schlundt: “Đạo diễn Schlundt, ngài cảm thấy thế nào? Có sợ không?”

Cảm xúc của Schlundt vô cùng ổn định: “Nếu danh tiếng của một bộ phim điện ảnh được quyết định bởi một ngụm sữa thì còn cần nhân viên công tác làm gì nữa?”

Người dẫn chương trình gật gật đầu: “Đạo diễn Schlundt nói đúng.”

Sân khấu buổi chiếu đầu này mang đến quá nhiều bất ngờ cho người xem, dù là Tạ Bồi Giai lộ ra kết cục mơi hay là vú em sữa độc cũng đều khiến fans không thể bình tĩnh lại.

Loại cảm xúc mênh mông này rốt cuộc cũng đạt tới đỉnh điểm khi chiếu phim.

Trước khi bộ phim được công chiếu đã có không ít người nôn nóng cùng sầu lo, chờ đến khi điện ảnh được chiếu, các loại cảm xúc này đều hóa thành kích động cùng áp lực không thể nói thành lời. Hai loại cảm xúc mâu thuẫn này không ngừng quấn quanh tría tim của tất cả người xem, theo cốt truyện tầng tầng được triển khai, cảm xúc của người xem ngày càng trào dâng.

Rõ ràng đã sớm biết hướng đi của cốt truyện nhưng lại không thể khống chế được mà bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của nhân vật cùng cốt truyện.

Đến tận trận quyết chiến Phong Vũ Lâu.

Mây đen cuồn cuộn, che kín bầu trời.

Núi cao hùng vĩ, thác nước đổ xuống từ trên cao.

Phong Vũ Lâu đỉnh thiên lập địa trăm năm, sừng sững không ngã.

Màn ảnh tầng tầng đẩy mạnh, thẳng đến hình ảnh một thanh niên đứng trên Phong Vũ Lâu xuất hiện ngay chính giữa màn hình.

Mặt như ngọc khắc, rồi lại phóng tũng bừa bãi.

Đây chính là kiếm khách làm người vừa yêu lại hận, vừa sợ hãi lại đau lòng ở trong nguyên tác.

Gió thổi không ngừng, thanh kiếm trên tay hắn lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.

Tâm của người xem đột nhiên bị nhéo một chút.

Môn chủ Trường Sinh Môn tiến lên, lạnh giọng quát: “Cố Hồn Quy, ngươi đã không còn đường lui, còn không nhanh chóng giơ tay chịu trói.”

Thanh niên cất tiếng cười to, lạnh lùng mà khát máu, hắn gằn từng chữ một: “Chỉ bằng các ngươi?”

Cao cao tại thượng, ngạo mạn khiến người khác sợ hãi.

Trong phòng lập tức có người không kìm nổi mà “A ——” một tiếng, kinh hô ra tới.

Cột truyền bắt đầu có sự thay đổi nhỏ với với bản xuất bản đầu tiên.

Tâm của tất cả người xem đều bị năm gắt gao, ảnh mắt không thể dời khỉ màn ảnh dù chỉ một giây.

Mãu cho đến tận khi câu chuyện xưa kết thúc.

Trước Phong Vũ Lâu, thi thể nằm khắp nơi.

Thiếu nữ áo trắng ôm một thanh niên áo tím, mưa to đã hòa vao nước mắt của nàng, cọ rửa máu tươi đầy đất, cũng cọ rửa ân oán trăm năm của giang hồ.

Thanh âm nàng trầm thấp, giống như ngược dòng mà đi, lại giống như truy tìm tương lai.

Cuối cùng chỉ là hư vô mờ mịt nhẹ bay trong gió.

“Nếu huynh đã bảo ta quên huynh, ta liền quên, ngay cả nằm mơ cũng sẽ không mơ thấy huynh nữa.”

……

Khung cảnh lại chuyển, cảnh còn người mất.

Trời quang vạn dặm như tẩy, ân oán trăm năm tan thành mây khói.

Nửa là núi xanh, nửa là đào nguyên.

Thiếu nữ áo trắng cưỡi ngựa qua chốn đào nguyên, bộ dáng giống như lúc nàng mới xuất hiện ở đầu chuyện, vô ưu vô lự, mang theo sự ngây ngô vẫn chưa trải đời cùng với sự sôi nổi, nhiệt huyết, khát khao khám phá thế giới.

Đột nhiên, một tiếng sáo truyền ra từ sâu trong đào nguyên, giống như tiếng suối róc rách, nhẹ nhàng mà uyển chuyển.

Trong đôi mắt thiếu nữ lộ ra vẻ nghi hoặc, vó ngựa chậm dần, mờ mịt nhìn xung quanh.

Tiếng tiêu như cũ, thần sắc của thiếu nữ dần dần biến ảo, sự ngây thơ dần rút đi, thay vào đó là đau đớn cùng ẩn nhẫn.

Nàng xoay người xuống ngựa, đi theo tiếng sáo.

Theo bước chân của nàng ngày càng cầng, tiếng tiêu càng lúc càng mờ nhạt, cho đến khi không thể nghe thấy gì nữa.

Màn ảnh được đẩy ra xa, ở đằng xa, cánh đào khẽ rơi xuống, một thân ảnh màu xanh lặng lẽ đứng đó.

Thiếu nữ nhẹ giọng kêu: “Huynh là ai……”

Bóng dáng áo xanh kia vẫn không quay đầu lại.

Màn hình dần tối lại.

Tiên diễn viên cùng đoàn đội chế tác bắt đầu chậm rãi chạy trên màn hình.

Hiện trường im ắng, có người theo bản năng mà duỗi tay muốn lau nước mắt trên khóe mắt mình nhưng lại phát hiện không biết đã khô từ khi nào, không khỏi mờ mịt.

Rõ ràng trong lòng chịu đựng đến khó chịu, rõ ràng khóe mắt nóng bừng đến không nhịn được, nhưng cuối cùng lại vẫn không thể chảy nước mắt được.

Đoàn đội làm phim cùng mọi người xem phim xong liền đứng lên, tạm biệt những người đang xem ở đây.

Có người động tình mà thất thanh hô: “Cố Hồn Quy ——”

Truyền thông lập tức vây quanh, tranh nhau hỏi: “Đạo diễn Schlundt, kết cục cuối cùng là có ý tứ gì? Cố Hồn Quy đã chết sao?”

“Người xuất hiện cuối cùng kia có phải là Cố Hồn Quy không?”

……

Schlundt cười cười: “Cái này còn cần mọi người tự mình lý giải.”

Sau đó cũng không tiếp tục nhận phỏng vấn nữa, rời khỏi hiện trường dưới sự bảo vệ của nhân viên an ninh.

Nhiếp Thiên Thu tới hậu trường liền thấy Gia Cát Vong Cơ lén lút ôm khung cửa, nhìn lén về phía sân khấu chính.

Bởi vì hắn không phải là diễn viên chính nên cũng không được sắp xếp lên sân khấu tham gia tương tác với fans, vì vậy chỉ đành núp phía sau sân khấu, si ngốc mà trông mơ giải khát.

Nhiếp Thiên Thu: “……”

Gia Cát Vong Cơ vừa thấy ánh mắt của cậu, lập tức đứng thẳng người biện hộ cho bản thân mình: “Tôi chỉ xem thôi, tôi chưa làm gì cả.”

Nhiếp Thiên Thu theo bản năng mà quay đầu lại nhìn về phía sân khấu, thấy vú em vẫn còn đứng yên một chỗ, bị đám truyền thông vây quanh.

Tuy rằng đoàn đội làm phim không nhận phỏng vấn nhưng mà ở đây vẫn còn có vú em mà. Dù sao vú em cũng là một nhân vật nổi tiếng trên weibo, huống hồ cậu ta còn mới sữa 《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》 bản điện ảnh một ngụm, truyền thông sao có thể buông tha cơ hội này.

Mấy chục cái míc đều duỗi đến trước mặt vú em, phóng viên mối người một câu, sợ không đoạt được cơ hội nói chuyện. Thân thể vú em vẫn còn chưa phát triển hết giống như động vật nhỏ bị đám quái thú vây quanh, cả người tay chân luống cuống, gương mặt non nớt nghẹn đến đỏ bừng, mắt thấy chuẩn bị bật khóc ngay lập tức.

Nhiếp Thiên Thu xem đến không đành lòng, đang muốn đi ra ngoài giải vây cho cậu nhóc thì thấy thanh ảnh bên người bỗng nhiên nhảy lên.

Giây tiếp theo, một cái đầu xù xám từ trên trời giáng xuống, rơi xuống giữa vòng vây phóng viên, hét lớn một tiếng: “Không được bắt nạt nhóc đáng yêu của tôi!” Sau đó xách vú em lên, lại nhảy lên, về lại hậu trường.

Vú em chỉ cảm thấy một giây trước vẫn còn ở trong vòng vây của đám quái thú, sau đó mắt hoa lên, đã bị người xách theo nhảy tới hậu trường.

Thay đổi rất nhanh, dị thường kích thích, thế cho nên cậu nhóc vẫn đứng yên một chỗ, mặt mặt mơ mơ màng màng.

Qua một hồi lâu, vú em mới thây rõ được bộ dáng của người mang mình đi, lại mất hai phút mới xóa bỏ ảnh hưởng của cái đầu xù đến mình, thông qua phân biệt ngũ quan miễng cưỡng nhận ra được một gương mặt quen thuộc.

“A, cảm, cảm ơn anh.” Vú em buột miệng thốt ra, “Anh thần côn.”

Gia Cát Vong Cơ: “……”

Gia Cát Vong Cơ đen mặt nói: “Là thần toán.”

Vú em lập tức lại hổ thẹn mà mặt đỏ.

Nhiếp Thiên Thu vỗ vỗ bả vai vú em: “Sơ sót, đã quên cậu cũng là chủ lưu một thế hệ ở trên weibo, tôi sẽ nhờ nhân viên anh ninh hộ tống cậu rời đi, bằng không lát nữa lại bị truyền thông bắt được.”

Vú em gật gật đầu, lộ ra mỉm cười mộng ảo: “Thiên Thu, anh thật tốt.”

Gia Cát Vong Cơ ở một bên chua chua nói: “…… Tôi cũng rất tốt mà.”

Vú em mờ mịt mà nhìn hắn một cái.

Nhiếp Thiên Thu cười cười, nắm cái đầu xù của Gia Cát Vong Cơ: “Đi thôi.”

Gia Cát Vong Cơ lưu luyến không rời mà lại quay đầu nhìn vú em mấy lần,mới không tình nguyện mà rời bước, mỗi bước đi đều lưu luyến giống như oán nữ bị gậy đánh uyên ương.

“Chờ một chút.” Vú em đột nhiên hô một tiếng.

Gần như ngay lúc vú em vừa mới lên tiếng, Gia Cát Vong Cơ lập tức dừng bước luôn, giống như bị ghim một chỗ, tràn ngập chờ mong mà nhìn lại hắn: “Tôi đang chờ.”

Nhiếp Thiên Thu: “……”

Vú em nhìn Nhiếp Thiên Thu, lại nhìn Gia Cát Vong Cơ, do dự một lúc lâu, rốt cuộc lấy hết can đảm hỏi: “Thần côn…… Ách, anh thần toán, hiện tại anh còn thu đồ đệ không?”

Gia Cát Vong Cơ trả lời ngay lập tức: “Thu thu thu.”

Vú em cúi đầu: “Em đây còn, còn có thể……”

Gia Cát Vong Cơ không đợi cậu nhóc nói xong đã gấp không chờ nổi mà vọt qua, điên cuồng gật đầu: “Có thể có thể.”

Nhiếp Thiên Thu: “……”

Đường đường là chưởng môn một phái, không thể có phong thái hơn một chút sao?

Khó trách vú em người ta trước kia không dám bái làm thầy, bộ dáng này có khác gì đang bán hàng đa cấp không hả?

Chỉ thấy vú em đầu càng thấp: “Sau khi gia nhập võ lâm, có phải hay không cũng có thể thường xuyên nhìn thấy anh Thiên Thu?”

Gia Cát Vong Cơ: “……”

Gia Cát Vong Cơ giống như bị lừa tình, khó có thể tin mà nhìn cậu nhóc: “Cậu không phải thực sự muốn bái sư? Cậu chỉ muốn lợi dụng tôi để tiếp cận Nhiếp Thiên Thu đúng không?!”

Nhiếp Thiên Thu: “……”

Ngồi ở trong nhà, nồi từ trên trời rơi xuống.

Vú em sợ hãi ngẩng đầu, đầy mặt hổ thẹn, hỏi: “Vậy, vậy có phải anh sẽ vì điều này mà không thu đồ đệ nữa không?”

Tim Gia Cát Vong Cơ vẫn còn đang nhỏ máu.

Vú em thế mà lại thừa nhận, ngay cả lời khách sáo cũng không nói một câu?

Nhiếp Thiên Thu bất đắc dĩ mà than một tiếng, nói vói vú em: “Bái sư không phải trò đùa, Thần Toán Môn yêu cầu một truyền nhân chân chính. Tôi hy vọng cậu không cần bởi vì theo đuổi thần tượng mà làm một ít chuyện không phù hợp với bản thân mình.”

Gia Cát Vong Cơ chịu đựng đau lòng, gật đầu đồng ý.

Hai tay vú em để sau người, hai bàn chân thành hình chữ v, mũi chân thỉnh thoảng lại chạm vào nhau, rốt cuộc cũng quyết định: “Em thật sự muốn bái anh thần toán làm sư phụ, nhưng cũng thật sự…”

Gia Cát Vong Cơ vội vàng ngăn cản: “Đủ rồi, có những lời này của cậu là đủ rồi, không cần nói thêm gì nữa.”

Nhưng là vú em cũng không có như hắn mong muốn, vẫn là kiên trì nói hết câu: “…… Cang, càng thích anh Thiên Thu.”

Nhiếp Thiên Thu nhìn cậu nhóc: “Xác định nghĩ kỹ?”

Vú em dùng sức gật gật đầu.

Nhiếp Thiên Thu cười cười: “Nếu nghĩ kỹ, tôi nhất định sẽ ủng hộ cậu.”

Cậu vừa dứt lời, Gia Cát Vong Cơ lập tức giơ hai tay dưới nách vú em, dùng sức nâng cậu nhóc lên cao xoay một vòng: “Thần Toàn Môn cuối cùng cũng có hậu rồi!”

Theo hắn chuyển động, cái đầu xù của hắn giống như bóng đèn sàn nhảy mà không ngừng xoay tròn.

Dị thường bắt mắt.

Nhiếp Thiên Thu: “……”

Nhiếp Thiên Thu che mặt, làm bộ không quen biết hắn nhanh chóng rời đi.

Sau lưng truyền đến âm thanh sợ hãi của vú em: “Em có thể trộm bái sư không, không cần những người khác biết đến?”

Gia Cát Vong Cơ nghi hoặc: “Vì cái gì?”

Vú em: “Em, em không muốn người khác biết em đã bái một sư phụ như vậy……”

Tác giả có lời muốn nói:

Vú em: Muốn, muốn đổi ý!

~ Hết chương 99~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play