Máy bay đến New York, Hạ Tinh Hàng đồng thời nhận được điện thoại từ người phụ trách buổi trình diễn thời trang.
Trong lúc Nhiếp Thiên Thu chờ hắn nghe điện thoại, đoàn nam người mẫu cũng được nhân viên công tác dẫn dắt đến chỗ xe ô tô đón tiếp, vừa lúc đi ngang qua hai người bọn họ.
Lúc Hạ Thù đi qua hai người bọn họ còn chua chua mà nói: “Hóa ra khoang hạng nhất cùng khoang phổ thông đến cùng thười điểm, tôi còn tưởng là khoang hạng nhất sẽ đến trước chứ.”
Nhiếp Thiên Thu đồng tình mà nhìn hắn: “Vừa nghe liền biết anh chưa ngồi khoang hạng nhất bao giờ, xem ra Cái Bang muốn làm giàu còn gánh nặng đường xa nha!”
Hạ Thù: “……”
Hắn căm giận quay đầu muốn tìm đồng minh thảo phạt Nhiếp Thiên Thu, lại thấy những người khác đều làm bộ không nhìn thấy, mắt nhìn thẳng, Đường Phi Linh còn đeo cả kính râm.
Hạ Thù thấy thế không thể hiểu được: “Đường mao mao, ông làm gì đấy, trong nhà cũng đeo kính râm?”
Đường Phi Linh tiếp tục đi phía trước, bước chân không dừng chút nào: “Đây là phòng tình lữ lóe mù.”
Hạ Thù: “……”
Lại vừa quay đầu liền thấy Nhiếp Thiên Thu cười tủm tỉm mà nhìn hắn, ánh mắt tvô cùng ý vị thâm trường.
Hạ Thù vội vàng đi sau túm lấy Đường Phi Linh: “Đừng bỏ tôi lại, tôi mù.”
Bị Đường Phi Linh một chưởng chụp bay.
Bên kia, Hạ Tinh Hàng cúp điện thoại, Nhiếp Thiên Thu thấy thần sắc của hắn vô cùng vi diệu, hỏi: “Làm sao vậy?”
Hạ Tinh Hàng buồn cười mà nói: “Houston kia dần theo tập thể siêu mẫu đến xin lỗi, cũng tỏ vẻ nguyện ý tiếp tục trình diễn cho Tinh Trần.”
Nhiếp Thiên Thu nghĩ một chút cũng đoán được nguyên nhân: “Chỉ sợ là áp lực trên mạng đúng không?”
Hạ Tinh Hàng gật đầu.
Trong khoảng thời gian này, không chỉ có Thu Quỳ cùng dân mạng liên tục đăng ký tài khoản nước ngoài, gia nhập đội quân lên án công khai hành động của đám người Houston, ngay cả tài khoản địa phương cũng theo đó phát biểu ý kiến, khiển trách hành động của đám người Houston..
Không chỉ có như thế, còn có một lượng lớn dân mạng tỏ vẻ, nếu như đám người Houston không xin lỗi, về sau bọn họ sẽ chống lại tất cả các nhãn hiệu mời đám người Houston trình diễn, trong đám người chống lại này còn bao gồm một số công ty lớn trong nước.
Thái độ của phương Tây đối với phương Đông khó mà nói là tốt, nhưng bên ngoài vẫn cần phải suy trì quan hệ tốt đẹp, hành vi của đám người Houston không chỉ trái với tinh thần hợp tác, còn chưa rõ ràng thái độ kỳ thị, dưới sự công khai lên án đến từ phương Đông, truyền thông phương Tây dẫn đầu đứng ra bày tỏ thái độ, tiến hành phê phán đám người Houston.
Một ít cùng công ty có quan hệ hợp tác với Houston cũng cảm nhận được áp lực, ngầm tỏ vẻ bất mãn với đám người hắn.
Dưới áp lực từ trong và ngoài nước, đặc biệt là thái độ giới tư bản để lộ ra càng trực tiếp liên quan đến tiền đồ tương lai, Houston sao có thể ngồi yên được nữa, chỉ có thể xám xịt hướng về phái Tinh Trần nhận sai, cũng tỏ vẻ sẽ tiếp tục thực hiệp hợp đồng.
Nhiếp Thiên Thu nghe Hạ Tinh Hàng nói xong, cười nói: “Tôi đoán, nhát định alf cậu đã từ chối để cho Houston quay về.”
“Ừm.” Hạ Tinh Hàng ôm cậu một chút, vì Nhiếp Thiên Thu ăn ý mà cười thầm trong lòng, “T đài của Tinh Trần cũng không phải là nơi hắn nói đi là đi, nói đến là đến. Mà quan trọng hơn, chuyện này đã khiến cho em hiểu được, đồ của người Trung Quốc, không thể để trong tay người nước ngoài được.”
“Em hy vọng nhân cơ hội này bồi dưỡng ra một đội ngũ siêu mẫu của chính chính ta có thể hướng ra quốc tế.”
Nhiếp Thiên Thu nói: “Dựa vào hoàn cảnh quốc tế bây giờ, rất khó.”
Ánh mắt của Hạ Tinh Hàng không chút thay đổi: “Khó cũng phải làm, cho dù gánh nặng đường xa cũng muốn kiên trì đi tiếp.”
Nhiếp Thiên Thu nhất thời động dung, đang chuẩn bị ấp ủ một số lời an ủi bạn trai thì thấy một quả cầu xám lướt qua mặt.
Cậu giật giật khóe miệng: “Bước đầu tiên để bồi dưỡng đoàn siêu mẫu Trung Quốc —— cạo hết tóc của Gia Cát Vong Cơ.”
Gia Cát Vong Cơ vô tội đi ngnag qua nghe vậy hoảng sợ mà che đầu mình: “Hai người các cậu có tật xấu gì vậy? Vì cái gì mà nhất định không bỏ qua kiểu tóc của tôi thế!”
Nhiếp Thiên Thu “Hừ” một tiếng: “Rõ ràng là kiểu tóc của anh không qua được bọn tôi.”
Hạ Tinh Hàng tỏ vẻ tán thành: “Kiểu tóc của anh quá đau mắt.”
Gia Cát Vong Cơ giận dữ: “…… Rõ ràng là cậu bức tôi đi làm kiểu tóc xù này mà!”
Hạ Tinh Hàng ném nồi bằng vận tốc ánh sáng: “Em không bảo anh làm kiểu tóc xù khó coi thế này.”
Gia Cát Vong Cơ kiên quyết bảo hộ tóc của mình: “Tôi không nghe tôi không nghe, lần này các cậu ai cũng đừng nghĩ đến chuyện đụng tới tóc của tôi!”
…
Tin tức đám người mẫu Houston muốn quay về T đài của Tinh Trần nhưng bị từ chối nhanh chóng truyền ra ngoài, truyền thông khắp nơi nhanh chóng biết được chuyện thời trang Tinh Trần chuẩn bị dùng đội hình toàn siêu mẫu Trun g Quốc, lúc này, đến lượt dân mạng cùng truyền thông nước ngoài ồ lên.
Vốn bọn họ đều cho rằng chuyện lần này nháo đến ồn ào như vậy là do Tinh Trần đứng đằng sau quạt gió thổi lửa, dù sao bọn họ chuẩn bị công bố bộ sưu tập mới nhưng lại không có người mẫu, chuyện này đối với bất kỳ công ty nào cũng là một hồi tai nạn mang tính đả kích. Chuyện này nháo lớn như vậy cũng chỉ vì bọn hắn muốn cho đám người Houston quay lại tiếp tục thực hiện lời hứa mà thôi.
Ai cũng không ngờ tới, Tinh Trần căn bản không có ý tứ kia, chẳng những không dùng đám người Houston mà căn bản không muốn tiếp tục dùng người mẫu Mỹ nữa, trực tiếp tổ chức một đoàn siêu mẫu Trung Quốc đến đây.
Lúc này, ánh mắt của toàn bộ giới thời trang Mỹ đều bị hấp dẫn lại đây.
Một phương diện, bọn họ đều cảm thấy hành động này của Tinh Trần quá lớn mật, phải biết bằng bốn tuần lễ thời trang lớn nhất thế giới còn chưa từng có tiền lệ dùng toàn gương mặt phương Đông, nguyên nhân đương nhiên là bởi vì hiện tại thẩm mỹ thời trang toàn cầu vẫn nằm trong tay người phương Tây. Về phương diện khác, mọi người đều tò mò không biết đội hình siêu mẫu do Tinh Trần mang đến có bộ dáng nào lại khiến cho Tinh Trần có cam đảm vứt bỏ toàn bộ siêu mẫu Âu Mỹ.
Trong lúc mọi người sôi nổi suy đoán liệu Tinh Trần có thể vì nhất thời xúc động mà khiến cho buổi trình diễn thất bại hay không, một trong những đại sư nghệ thuật hàng đầu thế giới là Adeline · Jacob đã đăng twitter, vô cùng khen ngợi quân đoàn người mẫu do Tinh Trần Trung Quốc mang đến, cũng tỏ vẻ sẽ cùng bạn bè đến xem
Mấy tháng trước Adeline vừa mới đẩy ra một bộ kịch sân khấu võ thuật lấy bối cảnh là một quốc gia phương Đông thần bí, dựa vào các loại võ thuật vô cùng tinh diệu đã thu được thành công lớn, đạt được doanh thu phòng vé cực cao cùng danh tiếng rất tốt.
Lần này bà vừa tỏ thái độ đã khiến cho dân mạng cùng truyền thông nước ngoài càng thêm tò mò với buổi trình diễn thời trang lần này của Tinh Trần.
Có nhiều phong ba cùng đề tài như vậy, buổi trình diễn thời trang thu đông của Tinh Trần trong tuần lễ thời trang New York thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, hấp dẫn gần như toàn bộ truyền thông nước cùng nước ngoài, ngay cà phóng viên Hollywood cũng đến góp mặt.
…
Ánh đèn tắt, sàn diễn rộng rãi giống như chìm vào trong biển hắc ám, chỉ có vô số ánh mắt tràn ngập mong chờ như lóe sáng, giống như từng hạt sáng dập dờn trong nước biển.
Dưới sự chờ mong của vạn người, âm nhạc chậm rãi vang lên.
Không phải là loại âm nhạc thịnh hành, cũng không phải là âm nhạc thường dùng trong các buổi trình diễn thời trang mà là tiếng đàn, tiếng sáo đặc trưng của phương Đông.
Ánh đèn trên sàn T sáng lên, một người thanh niên mặc bộ bộ tây trang xanh đậm chậm rãi đi ra. Dáng người của cậu cao dài nhưng không mỏng manh, yếu ớt, trên người mang theo một cỗ lực lượng dẻo dai lại cường thế. Ngũ quan thanh tú dưới sự trang điểm khéo léo của nhân viên trang điểm trở nên góc cạnh rõ ràng, đường cong tinh xảo đặc trưng của người phương Đông được phác hoạ đến càng thêm lập thể, thanh nhã cùng sắc bén đan xen ở bên nhau, tạo thành cảm giác thanh mát khiến người không có cách nào bỏ qua, trong nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt của toàn trường.
Cậu chậm rãi tiến lại, nhàn nhã bước đi theo từng tiếng nhạc. m thanh dần dồn dập hơn, bước chân của cậu cũng thay đổi theo tiết tấu, càng lúc càng nhanh.
Ngay sau đó,ánh đèn toàn trường chợt sáng lên làm cho toàn bộ trang phục trên người cậu hoàn hoàn hiện ra.
Màu xanh đậm tươi mát lại lịch sự, tao nhã, âu phục giản lược lại thêm vào những yếu tố từ phương Đông, nút thắt, tay áo cùng vạt áo đều chọn dùng phương pháp ghép may của Hán phục cổ, không có thiết kế lập dị, không có đồ án khoa trương bắt mắt, chỉ là trang phục kiểu Tây đơn giản phối hợp với cắt may độc đáo của Hán phục lại tạo ra một loại cảm giác ưu nhã mà độc đáo, cực hạn thẩm mỹ của phương Đồng và Tây giao hòa vào nhau, ngoài ý muốn tạo ra một cảm giác phong tình khác, trong đơn giản lại lộ ra vẻ tinh xảo, trong thanh nhã lại lộ ra một cảm giác cao quý từ tận xong xương.
Vẻ đẹp mâu thuẫn này được thanh niên đứng trên T đài suy diễn đén vô cùng nhuần nhuyễn, ánh mắt lạnh lùng cùng với âm nhạc dồn dập trở nên ngày càng sắc bén, hơi thở sắc bén vốn được thu liễm ở trên người bị phóng thích, theo tiếng nhạc càng bay càng cao.
Thân thể cậu ta thẳng tắp như ném lao, phơi bày tất cả chi tiết của bộ quần áo trên người.
Cậu đi từng bước từng bước, hơi thở càng mạnh mẽ, không chút kiêng nẻ gì.
Đạm mạc, lạnh lùng, nội liễm dần dần lộ ra thoe từng bước chân, tạo thanh một vẻ ưu nhã cùng cao quý mãnh liệt hướng đến người xem.
Giống như là kiếm sắc ra khỏi vỏ, đóa hoa rơi xuống trần gian bụi bặm.
Tất cả ánh đén, tất cả con mắt đều dõi theo từng hành động của thanh niên này.
Như là minh tinh lóa mắt, thu hút tất cả ánh sáng nơi đây.
Trừ bỏ âm nhạc càng thêm kịch liệt, hiện trường không còn bất kỳ một âm thanh nào khác.
Mà âm nhạc kia cũng không thể nào tiến vào tai những người đang xem, thế giới phảng phất như không có một tiếng động nào, chỉ còn lại màu xanh đậm đặc sắc ở trên T đài kia.
Đến tận khi một tiếng “Tranh ——” vang lên, âm nhạc đột nhiên im bặt, kéo mọi người lại từ trong cơn mê.
Thanh niên phong thái vô song rốt cuộc đã đi đến cuối sàn diễn.
Cậu đứng yên ở vị trí, đoan chính mà thẳng tắp, cổ thon dài ưu nhã, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào nút thắt trước ngực, tùy ý lướt qua, lại đưa tay tới cổ tay áo, đầu ngón tay đảo qua từng chi tiết đặc sắc của phương Đông, dẫn dắt tầm mắt của mọi người xem thấu những điểm độc đáo của bộ quần áo này hơn.
Sau đó, bước chân của cậu nhẹ nhàng động, trong lòng mọi người không khỏi hiện lên một cảm giác mất mác.
Người đấy phải đi rồi.
Đúng lúc này, lại là “Tranh ——” một tiếng thật vang, tiếng đàn tranh khiến mọi người kinh sợ, giống như sấm sét đánh vào mặt hồ yên ả, phá vỡ sự im lặng, đẩy ra từng cuộn sóng tầng tầng lớp lớp.
Thanh niên đang bước chân theo tiếng nhạc ở trên sàn T dừng lại, trong ánh mắt không thể tưởng tượng được của mọi người, đột ngột bay khỏi mặt đất.
Ánh đèn đuổi theo thân ảnh của cậu quét về phía không trung, tất cả ánh mắt của mọi người cũng đồng loạt đuổi theo.
Hiện trường lập tức ồ lên, âm thanh kinh ngạc, cảm thán không ngừng vang vọng, mọi người theo bản năng mà tìm kiếm dây thép treo trên người thanh niên, thậm chí có người còn kinh ngạc lùi ra sau, trực tiếp ngã xuống đất.
Nhưng không có ai chú ý đến hắn, tất cả ánh mắt đều bị bóng dánh xanh đậm kia khóa lại.
Không có dây thép, không có bất luận cơ quan nào mà mắt thường có thể thấy được.
Thanh niên kia giống như trích tiên hạ phàm, nhanh nhẹn bay lên, nhẹ nhàng xoay người một cái trên không trung, hệt như hình ảnh được thấy trong mấy bộ phim võ thuật phương đông.
Giống như chim yến lướt qua mặt nước,uyển chuyển nhẹ nhàng mà ưu nhã.
Mũi chân của cậu nhẹ nhàng chạm vào vai một người xem, người bị chạm vào chỉ cầm thấy vai bị chạm nhẹ một chút, thực nhẹ, giống như có cọng lông chim phất qua, còn chưa kịp ngẩng đầu thì thân ảnh xanh đậm đã bay đi.
Tiếng kinh hô như là sóng biển xuất hiện tầng tầng lớp lớp, càn quét khắp bốn phương tám hướng.
Thân ảnh kia nhẹ ngàng lướt qua đầu mọi người, giống như cánh bướm xuyên hoa, nhẹ nhàng phiêu động trong tiếng nhạc đặc trưng của phương Đông.
Thập diện mai phục.
Toàn trường xôn xao.
Có người kìm nén không được mà đứng lên, tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô vàng lên như sấm.
Càng nhiều người kích động muốn đứng lên nhưng lại lo lắng không biết thanh niên kia có đi ngang qua bả vai mình hay không, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Toàn bộ cảm xúc của hội trường bỗng nhiên tăng vọt, gần như muốn tràn đầy đi ra ngoài.
m nhạc tạm dừng lại, thanh niên thả lỏng người, quay trở lại trên T đài.
Đến địa điểm đã được xác định trước.
Ánh mắt cậu như sao trời nhàn nhạt đảo qua mọi người, mang theo khí thế bễ nghễ khiến hô hấp của người khác như cứng lại.
Sau đó cậu nhàn nhạt xoay người một cái, mang theo ánh mắt nóng bỏng của toàn trường hướng về cuối sân khấu.
Cùng lúc đó, vị người mẫu thứ hai cũng xuất hiện.
Thanh niên mặc một bộ âu phục màu hồng nhạt, vẫn là kết hợp với những đường cắt may đặc trung của Hán phục, một vài chi tiết còn được thêu ẩn, giống như nụ mai nở trong tuyết trắng mùa đông.
Hai người gặp nhau ở giữa sàn T
Bọn họ không tránh không né, đối diện trực tiếp.
Hai người càng đi càng gần, thanh niên thanh tú kia nhảy lên, mũi chân nhẹ điểm, nhẹ nhàng dẫm vào bả vai của người mặc bộ hồng nhạt kia.
Xanh cùng hồng chạm vào nhau, giống như sương trúc cùng tịch mai đan chéo, đây là biểu tượng mùa đông của phương Đông.
Dưới đài ồ lên.
Ngay sau đó, thân ảnh màu xanh kia khé lảo đảo một cái.
Hiện trường phát ra tiếng kinh hô lo lắng.
Tiếng hô chưa dứt, thân ảnh màu xanh kia lại lộn người một cái, hai chân thon dài thẳng tắp vẽ ra nửa hình cung duyên dáng ở trên không trung, đem chỗ thiết kế đặc biệt ở ống quần bày ra càng thêm rõ ràng.
Ngay sau đó lại nhanh nhẹn rơi xuống đất, tiếp tục đạm nhiên mà tiếp tục hành trình của mình.
Lúc này, tâm tình của toàn trường hoàn toàn bị chọc lên.
Tất cả mọi người nhớ kỹ tên của thanh niên phương Đông này.
Nhiếp Thiên Thu.
Dưới T đài, ánh mắt Hạ Tinh Hàng nóng như lửa, gắt gao bàm theo thân ảnh của Nhiếp Thiên Thu, kích động trong lòng không lời nào có thể diễn tả được.
Giờ khắc này, hắn nhớ tới lần đùa tiên bọn họ gặp nhau, một đường đi qua.
Hắn cùng Nhiếp Thiên Thu, vẫn luôn đi tới cái sân khấu này.
Nhiếp Thiên Thu vẫn tỏa sáng như cũ, bắt mắt, sáng rọi huy hoàng, làm người chấn động.
Tình cảm không thể nói hết tràn đầy lồng ngực, gần như alfm người không thể thừa nhận được.
Ngay lúc lòng hắn tràn đầy kích động, bên người đột nhiên truyền đến tiếng kêu rên của Hạ Thù.
Cảm xúc no đủ giống như quả bóng bị chọc thủng, lập tức xẹp xuống.
Chỉ thấy Hạ Thù ghé vào vài đạo trường râu dài, bi thường thấp giọng gào nói: “Vì sao Nhiếp Thiên Thu lại đẹp trai như vậy! Tôi cũng biết bay, vì sao lại không cho tôi trình diễn chứ!”
Trương Do trìu mến mà vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi: “Uống nhiều sữa bò, cố gắng cao thêm một chút là được.”
Hạ Thù: “……”
Hắn còn chưa nói xong, Hạ Tinh Hàng lạnh lùng mà liếc mắt nhìn hắn một cái: “Anh có thể đi thời trang trẻ em.”