Hạ Tinh Hàng cũng không đưa Nhiếp Thiên Thu về núi Võ Đang mà thuê phòng khách sạn ở Điệp Thành, vì giấu tai mắt người khác nên hắn thuê hai phòng, nhưng cuối cùng đương nhiên vẫn là hai người ngủ chung một giường.
Tất cả dư đảng Ma giáo đều đã sa lưới, hai người đều nhẹ nhàng thở ra. Nhiếp Thiên Thu đại chiến một hồi rồi lại tốn nửa ngày để ghi lại khẩu cung, tuy có tu vi kinh người nhưng cũng có chút không chống đỡ được, vào phòng liền trực tiếp bò lên giường rồi nằm im.
Vốn cậu cho rằng Hạ Tinh Hàng sẽ giống ngày thường trực tiếp lao đến người mình, nhưng kết quả lại ngược lại, hắn chỉ lẳng lặng ngồi ở bên mép giường, duỗi tay chậm rãi vỗ đầu cùng lưng mình.
Nhiếp Thiên Thu được hắn sờ đến thoải mái thở ra một hơi, chỉ huy: “Bóp bả vai cho tôi đi.”
Bá đạo tổng tài – Hạ tổng thế mà thật sự ngồi xuống giường, bắt đầu đấm vai xoa bóp cho cậu.
Sau một lúc lâu, Nhiếp Thiên Thu mới phát hiện hôm nay người này im lặng đến không bình thường. Làm một bạn trai tri kỷ, cậu cố gắng mở mắt một chút, dò hỏi: “Bạn trai, làm sao vậy?”
Lời này của cậu có chút không đầu không đuôi, Hạ Tinh Hàng lại ăn ý mà hiểu được vấn đề của cậu.
Hạ Tinh Hàng cúi đầu, cọ cọ cổ cậu, có chút rầu rĩ không vui: “Em vốn cho rằng khi em học được võ công, lúc anh gặp phải kẻ địch mạnh em sẽ có thể giúp anh. Không ngờ, cuối cùng em lại không giúp được gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn nh một mình mạo hiểm……”
Nhiếp Thiên Thu nghiêng qua, cổ vừa lúc cọ qua môi Hạ Tinh Hàng, cảm giác hơi ngứa khiến cho cậu cười khẽ một chút, lại tiến lên, môi hai người dán vào nhau: “Sao lại không giúp được gì? Không phải cậu bắt được Trì Thái Hành sao?”
Hạ Tinh Hàng cũng không cảm thấy đấy là an ủi: “Anh cùng Mạc Ly đánh đến hung hiểm như vậy mà em lại chỉ có thể nhìn……”
Nhiếp Thiên Thu nghĩ nghĩ, đề nghị: “Nếu không, lần sau cậu nhắm mắt lại?”
Hạ Tinh Hàng thò lại gần, hung hăng cắn môi cậu một chút: “Không có lần sau.”
Nhiếp Thiên Thu bị hắn cắn đến có chút đau xót trên môi, thở nhẹ một tiếng đẩy hắn qua bên cạnh, đè lên người hắn, cười như không cười: “Có tiền đồ nha, toàn bộ võ lâm này cũng chỉ có cậu cắn được tôi.”
Hạ Tinh Hàng nằm ngửa ở trên giường, nhìn cậu từ dưới lên trên, cảm thấy người trước mắt chỗ nào cũng đều đẹp cả.
Trong lòng Hạ Tinh Hàng đánh trống reo hò, trên người cũng nóng lên, tay không tự chủ được xoa lưng Nhiếp Thiên Thu, ách giọng nói nói: “Thầy ơi, em muốn……”
Nhiếp Thiên Thu không đợi hắn nói xong, xoay người một cái nằm xuống bên cạnh: “Tôi mệt rồi, cậu muốn thì cậu làm một mình đi!”
Hạ Tinh Hàng: “……”
Hắn không chết tâm thò lại gần đẩy đẩy Nhiếp Thiên Thu, phát hiện cậu thật sự nằm im, lập tức có chút dở khóc dở cười: “Thầy ơi, chuyện kiểu này mà anh bào em làm một mình sao? Chẳng lẽ anh không tham gia sao?”
Nhiếp Thiên Thu đúng lý hợp tình: “Có vấn đề gì sao?”
Hạ Tinh Hàng cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn thế này lại không tìm được lời nào để phản bác lại.
Về mặt lý luận, chuyện này, nếu như thầy hắn không muốn động thì cũng vẫn có thể làm được…
Sau một lúc lâu, Hạ Tinh Hàng nhận mệnh bế Nhiếp Thiên Thu lên: “Nếu như anh mệt mỏi, chúng ta vẫn nên chờ lần sau đi. Em tăm cho anh rồi anh ngủ tiếp nhé.”
Nhiếp Thiên Thu tỏ vẻ vừa lòng với sự phục vụ của hắn, một tay giơ lên quàng qua vai hắn để cho hắn ôm càng thuận lợi hơn một ít.
Khó khăn lắm mới tắm xong cho Nhiếp Thiên Thu, Hạ Tinh Hàng cảm thấy cả người mình đã sớm niết bàn rồi.
Vào ban đêm, lần đầu tiên Hạ Tinh Hàng mất ngủ, khó khăn lắm mới ngủ được thì lại mơ thấy mấy loại hoạt động cả đêm không thể miêu tả được, một mình vượt qua một đêm kinh tâm động phách, lên xuống phập phồng không ngừng.
……
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tinh Hàng vẫn còn đang trong giấc mộng bỗng nihiene cảm thấy cả người bị đè xuống, hắn mơ hồ mở mắt ra liền thấy có một người đang khóa ngồi trên eo mình, cười khanh khách nhìn mình.
Không biết Nhiếp Thiên Thu đã rời giường rửa mặt chải đầu từ khi nào, cả người thần thanh khí sảng, nửa người trên mặc một cái áo sơ mi trắng nửa cài nửa không, toàn thân giống như đang phát sáng.
Nhưng ánh sáng thần thánh này rơi vào trong mắt Hạ Tinh Hàng lại được tự động lọc thành màu vàng.
Hạ Tinh Hàng nháy mắt đac tỉnh táo lại, yết hầu nghẹn lại, nửa ngày mới thốt ra một chút thanh âm: “Thầy, thầy ơi……”
Nhiếp Thiên Thu cúi xuốnghôn một cái, thấp giọng nói: “Tôi ngủ no rồi.”
Hạ Tinh Hàng đột nhiên bật dậy, ôm lấy Nhiếp Thiên Thu xoay người đè lên.
Mộng đẹp trở thành sự thật.
……
Núi Võ Đang Phong Vũ Lâu.
Đoàn phim《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》 đang hoàn thành cảnh quay cần bổ sung, phó đạo diễn đi tới hỏi Schlundt: “Đạo diễn Schlundt, khi nào Thiên Thu trở về vậy? Cảnh tiếp theo đều là của cậu ấy.”
Schlundt mắng phó đạo diễn một trận: “Giục cái gì mà giục, thầy Nhiếp quên mình vì người, không màng nguy hiểm giúp cảnh sacts bắt được dư đảng Ma giáo, cậu không thấy phát sóng trực tiếp sao? Đó là mọt trận chiến đấu kinh tâm động phách xúc động lòng người thế nào chứ, hiện tại nghỉ ngơi một ngày thì làm sao? Cậu có chút giác ngộ hay không hả?’
Phó đạo diễn hổ thẹn không thôi, liên tục xin lỗi.
Schlundt vẫn còn không đã nghiền mà hừ hừ một hồi, nói: “Cậu đi sắp xếp một chút, hôm nay cứ làm đến đây đã, còn lại để mai quay tiếp.”
Chờ phó đạo diễn đi xa, Schlundt mới chua xót mà lấy di động ra nhìn vào giao diện trò chuyện, gọi cuộc điện thoại thứ mười bảy cho Nhiếp Thiên Thu, không ai tiếp, lại gọi cuộc điện thoại thứ hai sáu cho Hạ Tinh Hàng, vẫn là không ai tiếp.
Trong lòng Schlundt không khỏi tức giận mắng một tiếng: Hoang dâm vô độ!
Mãi cho đến buổi tối, Nhiếp lão sư cùng Hạ Tinh Hàng hoang dâm vô độ mới khoan thai trở lại khách sạn của đoàn làm phim. Hai người cũng coi như khắc chế, biểu hiện một đường đều vô cùng chính trực, thẳng đến trước phòng thì gặp Schlundt vừa đi ăn cơm trở về.
Schlundt nhìn hai người: “……”
Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng nhìn lại ông.
Hiện trường im lặng một cách vi diệu một phút.
Rốt cuộc, Nhiếp Thiên Thu phá vỡ trầm mặc: “Đạo diễn Schlundt, bây giờ gặp nhau cũng không chào nhau một tiếng, thật là khiến lòng người lạnh lẽo.”
Khuôn mặt của Schlundt vặn vẹo: “…… Chào buổi tối.”
Nhiếp Thiên Thu vừa lòng gật gật đầu, cùng Hạ Tinh Hàng cùng nhau vào phòng, trước khi đóng của còn nhô đầu ra, chớp chớp mắt với Schlundt còn đang ngẩn người: “Đạo diễn Schlundt, nhớ giữ bí mật nha.”
Schlundt: “……”
Hai người các cậu đi nghênh ngang như vậy, dù tôi có giữ bí mật thì có thể giữ được sao!
Tuy rằng trêu Schlundt một đợt, nhưng sau khi đóng cửa lại, mặt của Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng đều có chút đỏ lên. Hai người nhìn nhau một lát, lại không kìm được là tiến lại gần.
Hạ Tinh Hàng nói: “Em cảm thấy em đang nằm mơ.”
Nhiếp Thiên Thu trêu chọc: “Còn không phải sao, cậu nằm mơ đều kêu tên tôi.”
Hạ Tinh Hàng lập tức nghĩ đến nội dung trong mơ của mình, lập tức ngượng ngùng không dám đáp lại.
Nhiếp Thiên Thu thấy thế cọ hắn một chút: “Tỉnh cũng kêu nha.”
Trên mặt Hạ Tinh Hàng càng đỏ, đành phải nhanh chóng lấp kín miệng của Nhiếp Thiên Thu, không cho cậu tiếp tục nói mấy lời khiến cho mình cảm thấy thẹn thùng nữa.
Hai người đang triền miên, di động của Nhiếp Thiên Thu lại gây mất hứng mà rung điên cuồng.
Nhiếp Thiên Thu bất đắc dĩ mà tách Hạ Tinh Hàng ra, nhìn tên người đến, nói: “Không tiếp không được.”
Đã tắt máy một ngày, nếu như không nhận nữa, phỏng chừng Bùi Thanh sẽ báo cảnh sát mất.
Cậu vừa ấn tiếp nghe, âm thanh tê tâm liệt phế của Bùi Thanh gần như muốn đánh vỡ màn hình di động: “Thiên Thu —— cuối cùng cậu cũng nghe điện thoạt rồi, cậu còn nhớ anh là người đại diện của cậu sao?”
Nhiếp Thiên Thu giơ điện thoại ra xa lỗ tai một chút, nói: “Nếu như giọng nói của anh không nhỏ lại một chút thì em sẽ nhanh chóng không có người đại diện nữa.”
Bùi Thanh lập tức biến ôn nhu: “Không phải là do anh quá kích động sao.”
Bùi Thanh gửi cho Nhiếp Thiên Thu một vài số liệu phân tích, trong đó biểu thị số lượt tìm kiếm của Nhiếp Thiên Thu ở trên mạng ngày hôm qua đã đạt đến một kỷ lục mới, cũng chính là kỷ lục trước do chính cậu sáng tạo.
Hiện tại, mấy lượt tìm kiếm cao nhất trên mạng đều có tên của Nhiếp Thiên Thu, được xưng là “hàng rào Thiên Thu”, kẻ tới sau nếu như muốn có tên lần liên tục đánh vỡ kỷ lục do Nhiếp Thiên Thu sáng tạo mới được.
Mặt khác, không hề ngoài ý muốn, ngày hôm qua Weibo lại tê liệt hai lần, cho tới bây giờ hot search liên quan đến Nhiếp Thiên Thu vẫn còn đang nhận thầu những vị trí đầu tiên.
“Pineapple Live đã tăng phí đại ngôn, anh cảm thấy có thể nhận.” Bùi Thanh nói một con số, gấp đôi so với phí đại ngôn được đưa ra trong giới giải trí của các công ty trực tuyến.
Nhiếp Thiên Thu hpwj tác với Pineapple Live cũng không phải thời gian ngắn, hai bên cũng coi như hợp tác vui vẻ, thấy đối phương đưa ra mức giá có thành ý như vậy, cậu liền gật gật đầu, nói: “Vậy nhận đi.”
Hai người tùy tiện hai câu lời liên định ra một đại ngôn, Bùi Thanh không nhịn được kiêu ngạo: “Thu à, hai ngày hôm nay anh đã nhận ít nhất trăm cái điện thoại, trừ bỏ hợp tác thương nghiệp, còn có kịch bản phim, chương trình giải trí, trình diễn thời gian đang xếp hàng chờ. Công ty cũng đã đổi mới bảng giá của cậu, hiện nay cậu thật sự là minh tinh có giá trị con người cao nhất hàng thật giá thật.”
Nhiếp Thiên Thu im lặng một hồi, không thể tin được mà mở miệng hỏi: “Hiện tại em mới là?”
Bùi Thanh: “……”
Không biết vì cái gì, đột nhiên có chút chột dạ.
Hắn ho nhẹ một tiếng: “Vốn còn có một thiên vương đã nổi danh lâu năm đè nặng ở bên trên, giá của các vị tiền bối đều được công khai, công tư sợ nếu như đưa ra cái giá quá cao sẽ bị phên bình, có ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng của cậu, cho nên trước đó có chút kiềm chế. Nhưng mà bây giờ đã khác rồi, lúc này các nhãn hiệu vì muốn giành được cậu mà chủ động nâng giá, anh đoán phỏng chừng bọn họ vẫn còn tiếp tục cạnh tranh nữa…”
Nhiếp Thiên Thu hừ một tiếng, miễn cưỡng tiếp nhận cách nói này.
Lúc này Bùi Thanh mới lại vui rạo rực mà nói: “Kế tiếp, hành trình của cậu có thể sắp xếp đến tận ba năm sau……”
Nhiếp Thiên Thu “À” một tiếng: “Nhưng mà em chuẩn bị quay xong 《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》 thì nghỉ ngơi khoảng một tháng.”
Bùi Thanh: “……”
Trong lòng hắn yên lặng tính toán một chút, nếu như Nhiếp Thiên Thu nghỉ ngơi một tháng thì sẽ tổn thất bao nhiêu.
Lấy giá trị con người hiện tại của cậu…
Bùi Thanh chỉ là nghĩ thôi đã cảm thấy đau lòng đến không thể hô hấp được.
Nhưng hắn không dám nói “Không”, chỉ do dự vài giây liền ngoan ngoãn mà nói: “Được, để anh xin nghỉ cho cậu.”
Không cần thương lượng, hiện tại dù là ông chủ cũng không dám không cho cậu nghỉ phép.
Nhiếp Thiên Thu vừa lòng mà treo máy, đi xem Hạ Tinh Hàng: “Kế tiếp tôi sẽ có kỳ nghỉ một tháng.”
Hạ Tinh Hàng cao hứng mà ôm lấy cậu, chỉ là so với kỳ nghỉ suốt một tháng thì hắn còn vui hơn khi nghe đến chuyện một chuyện khác: “Thầy ơi, em nghe được, hiện tại anh là minh tinh có giá trị con người cao nhất trong giới giải trí.”
Nhiếp Thiên Thu nhăn mũi lại, có chút không vui vẻ: “Hiện tại mới là……”
Hạ Tinh Hàng nói: “Ở lòng em, anh vẫn luôn là.”
Hắn nói xong cũng lấy di động ra: “Em cũng phải bảo nên phòng thị trường tăng phí đại ngôn cho anh.”
Nhiếp Thiên Thu ấn tay hắn: “Đại ngôn cho bạn trai, đương nhiên là giá bạn trai.”
Hạ Tinh Hàng tránh thoát, cũng nói: “Đúng vậy, đại ngôn cho bạn trai, đương nhiên là bạn trai giá.”
Nhiếp Thiên Thu: “……”
Không thể không nói, tiếng Trung thật là bác đại tinh thâm.
Hạ Tinh Hàng gọi điện thoại cho người phụ trách của công ty, còn chưa mở miệng liền nghe thấy bên kia kích động nói không ngừng. Một lúc sau, Hạ Tinh Hàng có chút vi diệu mà buông di động xuống nhìn Nhiếp Thiên Thu: “Thầy ơi, cổ phiếu của Tinh Trần Trung Quốc, liên tục đạt đỉnh hai lần……”
Nhiếp Thiên Thu: “……?”
Hạ Tinh Hàng: “Không cần em mở miệng, hiện tại công ty chuẩn bị mở họp, thả luận chuyện tăng phí đại ngôn cho anh…”
Nhiếp Thiên Thu buông tay: “Đúng là ý trời mà.”
Hạ Tinh Hàng cười cười, đôi mắt sáng lên mà nhìn cậu: “Đúng, ý trời.”
Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Thiên Thu trở về đoàn phim, đến Phong Vũ Lâu tiến hành quay các cảnh bổ sung, kết quả cậu vừa đến núi Võ Đang liền thấy mấy vị chưởng môn các phái đang đứng ở chỗ ngã rẽ, nhìn thấy cậu liền nhanh chóng bước lại.
Trương Do đi đầu, tư thái cung kính: “Thầy Nhiếp, xin chút thời gian nói mấy câu.”
Nhiếp Thiên Thu cảm thấy mấy người nghiêm túc đến mức có chút không bình thường, trong lòng đầy vẻ khó hiểu nhưng vẫn đi qua một bên, nói: “Có chuyện gì sao?”
Mấy người đồng thời nhìn về cậu, Trương Do đầy vẻ trịnh trọng: “Thầy Nhiếp, sau khi sáu đại môn ohasi võ lâm chúng tôi thảo luận một hồi lâu, được hơn một ngàn đệ tử bỏ phiếu đồng ý qua WeChat, nhất trí quyết định đề cử cậu làm võ lâm minh chủ.”
Trương Do nói, còn lấy ra một cái hộp khoảng chừng 10cm từ trong tay áo đạo bào của mình rồi mở ra, lộ ra một cái vương miệng lóe sáng: “Đây là chúng tôi tìm mua suốt đêm ở trong một cửa hàng châu báu trong thành phố, không tìm được kiểu sáng khác, cậu tạm thời chấp nhận một chút……”
Nhiếp Thiên Thu: “?????”
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiếp Thiên Thu: Vương miệng nhỏ????
~ Hết chương 87~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT