Hạ Thù mắng xong Hà Điếu Yên, bản thân cũng không cam lòng yếu thế, phi thân dựng lên đánh úp về phía Mục Tiềm.
Vốn Mục Tiềm cũng không cảm thấy Hà Điếu Yên là cái uy hiếp, hai tay giơ lên trước ngực, Hủy Thiên Thần Công ra tay, chuẩn bị cứng đối cứng với Hà Điếu Yên.
Không ngờ ngay khi hắn chuẩn bị ra tay lại thêm bên cạnh xuất hiện thêm một thân ảnh, hai tay của Hạ Thù tạo thành chưởng một trước một sau, lấy thế sét đánh lao tới, đúng là Hàng Long Thập Bát Chưởng của Cái Bang.
Hàng Long Thập Bát Chưởng từ trước đến nay lấy mạnh mẽ bá đạo xưng bá gia hồ, một chưởng này của Hạ Thù vừa nhanh lại mạnh khiến cho Mục Tiềm chấn động, hắn vốn muốn chính diện đón đánh Hà Điếu Yên, Hủy Thiên Thần Công cũng đã lên dây, làm gì còn kịp đánh trả Hạ Thù, bất đắc dĩ vội vàng tránh thoát khỏi Bát Đại Thần Chưởng của Hà Điếu Yên, xoay người lui về phía sau, chật vật mà tránh khỏi công kích của Hạ Thù.
Mục Tiềm hoảng loạn rơi xuống đất, bị Hà Điếu Yên cùng Hạ Thù một trái một phải theo sát lấy, không khỏi tức đến hộc máu: “Mệt các ngươi tự xưng là danh môn chính phái, thế nhưng lấy nhiều đánh ít?”
Hạ Thù không chút hổ thẹn, thậm chí còn có vài phần đắc ý: “Đúng vậy, trăm phương nghìn kế đem mấy người dẫn tới nơi này còn không phải là vì ỷ vào người nhiều khi dễ các ngươi sao?”
Mục Tiềm: “……?”
Hiện tại danh môn chính phái đều không biết xấu hổ như vậy sao?
Hắn không thể tin tưởng mà nhìn về phía Hà Điếu Yên, người này thoạt nhìn chính trực hơn, có lẽ có thể lợi dụng làm hắn cảm thấy thẹn tâm rồi rời khỏi trận chiến.
Hà Điếu Yên thấy Mục Tiềm nhìn sang, cũng chậm rãi mở miệng, hắn đúng là không có không biết xấu hổ như Hạ Thù nhưng lời nói ra vẫn khiến cho Mục Tiềm thiếu chút nữa hộc máu tại chỗ.
Mặt Hà Điếu Yên không chút biểu tình, lời ít mà ý nhiều: “Đúng vậy.”
Mục Tiềm giận đến bật cười: “Bọn mày cho rằng hai người liên thủ là có thể đánh bại tao sao? Hôm nay tao sẽ cho bọn mày chứng kiến cái gì là Hủy Thiên Thần Công của Ma giáo.”
Mặt của Hạ Thù đầy vẻ “Ông thật ngây thơ” nói: “Sao chúng tôi lại là hai người liên thủ?”
Tuy rằng Mục Tiềm nói lời tàn nhẫn, nhưng là trong lòng cũng biết dù là Bát Đại Thần Chưởng của Côn Luân hay là Hàng Long Thập Bát Chưởng của Cái Bang đều cực khó đối phó, đồng thời cũng có chút e ngại khi phải đối phó cùng lúc hai người, nghe Hạ Thù nói như thế, trong lòng không khỏi thoáng nhẹ nhàng thở ra. Xem ra, mấy môn phái chính phía này vẫn thích mặt mũi, không dám thật sự lấy nhiều đánh ít.
Trong lòng hắn còn chưa kịp thở ra liền nghe Hạ Thù nói tiếp: “Chúng tôi là chuẩn bị mấy chục người cùng quần ẩu ông!”
Mục Tiềm: “……!!!”
Võ lâm này biến thành bộ dáng này từ khi nào vậy?
Hạ Thù nói xong liền trao đổi một ánh mắt với Hà Điếu Yên trao, hai người đồng thời ra tay, cũng không để cho Mục Tiềm có cơ hội thở dốc.
Cùng lúc đó, trận chiến của Hạ Tinh Hàng cùng Trì Thái Hành đã đến lúc gay cấn.
Trì Thái Hành là càng đánh càng kinh hãi, hắn mới giao thủ cùng Hạ Tinh Hàng còn chưa đầy một năm, lúc đấy nội công của Hạ Tinh Hàng còn thấp, ra chiêu càng ngây ngô, hiển nhiên chỉ là tay mới tập võ, mà tuổi của hắn cũng đã không nhỏ, hẳn là học võ sau khi trưởng thành, dù nỗ lực thế nào thì thành quả cũng hạn chế.
Mà Trì Thái Hành lẩn trốn suốt một năm, sau đó lại được Mạc Ly chỉ điểm, võ công tiến bộ rất nhiều, một mình chống lại sự truy bắt của hơn mười tên cảnh sát cũng thoải mái. Bởi vậy ban đầu khi đối đầu với Hạ Tinh Hàng, hắn không chút hoang mang, thậm chí còn có chút khinh thường, không khỏi có chút vui vẻ khi chứng kiến bộ dáng thảm hại của Hạ Tinh Hàng.
Không ngờ khi hai người đối đấu, cuối cùng người chấn động lại là chính mình.
Hạ Tinh Hàng không những tập được Đại Hà Kiếm của Nhiếp Thiên Thu mà chính bản thân cũng thông hiểu đạo lí, trong chiêu thức có bóng dáng của Hỏa Diễm Thương, Đại Hà Kiếm mãnh liệt, Hỏa Diễm Thương sắc bén bá đạo, hai cái kết hợp, Trì Thái Hành chỉ cảm thấy chính mình như bị sóng gió lật úp, rồi lại như bị lửa nóng nướng chín, căn bản không thể chống đỡ được, liên tiếp bại lui.
Hắn càng đánh càng kinh, bật thốt lên: “Vì sao mày lại biết Hỏa Diễm Thương?”
Trong lòng Trì Thái Hành đã quá rõ sự lợi hại của Hỏa Diễm Thương, bọn họ dám bỏ qua sự mai phục của cảnh sát, xông thẳng lên núi Võ Đang đều là dựa vào một thân Hỏa Diễm Thương thần công xuất thần nhập hóa của Mạc Ly.
Nhưng dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được, Hỏa Diễm Thương của Mạc Ly lại hoàn toàn bị Đại Hà Kiếm của Nhiếp Thiên Thu áp chế.
Mà chính bản thân Trì Thái Hành lại đụng phải một người khác cũng dùng Hỏa Diễm Thương, ngày xưa là bại tướng dưới tay hắn.
Hạ Tinh Hàng cười lạnh một tiếng: “Mạc Ly chỉ là phản đồ của Hỏa Diễm Thương mà thôi.”
Trì Thái Hành bừng tỉnh, hắn đương nhiên biết là Hỏa Diễm Thương cũng có tông môn, chỉ là nghe nói truyền nhân của tông môn đã sớm ra nước ngoài sinh dống, chẳng lẽ Hạ Tinh Hàng lại là truyền nhân sau đó của tông môn Hỏa Diễm Thương?
Hắn phụ thuộc vào Mạc Ly bao nhiêu thì có bấy nhiêu sợ hãi Hỏa Diễm Thương.
Hiện giờ sau khi biết được người trước mắt chính là truyền nhân chân chính của Hỏa Diễm Thương, làm sao có thể kiềm nén được sự sỡ hãi đã khắc sâu trong lòng.
Trì Thái Hành vốn đã ở vào hoàn cảnh xấu, phòng tuyến trong lòng lại không ngừng sụng đổ, chỉ qua mấy chiêu đã bị Hạ Tinh Hàng khống chế.
Những chường môn khác đnag nhàn rỗi vây xem thấy thế:……………………………
Gia Cát Vong Cơ phiền muộn: “Tinh Hàng học võ được bao lâu rồi?”
Đường Phi Linh: “Đã hơn một năm.”
Gia Cát Vong Cơ: “Hức.”
Thích Nhạc còn bổ một đao: “Hơn nữa cậu ta trưởng thành rồi mới bắt đầu học, nếu như được học từ nhỏ……”
Gia Cát Vong Cơ: “Hức hức.”
Đường Phi Linh: “Nếu như năm đó cậu chống được áp lực từ phía mẹ cậu ta, trộm thu người ta làm đồ đệ, hiện tại Thần Toán Môn mấy người có thể một bước lên trời.”
Gia Cát Vong Cơ: “Hức hức hức.”
Đạo trưởng gợi cảm – Trương Do có chút khó hiểu: “Vì sao ngài Gia Cát lại học tiếng kêu của ruồi bọ?”
Gia Cát Vong Cơ: “……”
Hắn vỗ vỗ bả vai của Trương Do: “Đạo trưởng, ngài cũng sẽ nhanh chóng học được tiếng kêu gợi cảm này thôi.”
Chờ sau khi Trương Do biết nhờ một buổi phát sóng trực tiếng mà danh tiếng của mình được lan xa, chỉ sợ là QAQ đã không đủ để biểu đạt tâm tình của ông nữa, hức hức hức là điều hiển nhiên.
Trương Do mờ mịt.
Một đám người thấy Trì Thái Hành bị thua liền chuyển ánh mắt về phía xa hơn.
Sau khi trường thương của Mạc Ly bị Nhiếp Thiên Thu cắt đứt liền thuận thế nhảy về phía sau, khóe mắt thoàng nhìn về phía Trì Thái Hành cùng Mục Tiềm đang bị cản trở, đôi mắt hẹp dài càng hiện lên vẻ nguy hiểm, nhìn về phía Nhiếp Thiên Thu: “Hóa ra mày thả tin tức giả dẫn bọn tao tới nơi này là để cho những người khác tới giúp.”
Nhiếp Thiên Thu đứng dối diện bà, tư thế thoải mái: “Suy nghĩ nhiều, dẫn mấy người tới nơi này chỉ để tiện một lưới bắt hết mà thôi.”
Mạc Ly nổi cười lạnh: “Đại Hà Kiếm đúng là rất lợi hại, không ngờ ngay cả Hỏa Diễm Thương cũng có thể phá, chính là, mày cho là tao chỉ biết Hỏa Diễm Thương sao?”
Nhiếp Thiên Thu: “Tôi không cho là vậy, bà không cần tùy tiện chèn thêm phần miêu tả tâm lý của tôi.”
Mạc Ly: “……”
Sát khí trong mắt bà ta càng sâu, giọng nói mang theo một chút khoái ý: “Hẳn là mày không thể nghĩ được, võ công mà Nhiếp Thải sáng tạo có thể khắc chế Đại Hà Kiếm hiện đang ở trên tay tao đúng không?”
Nhiếp Thiên Thu gật đầu: “Tôi biết chứ.”
Mạc Ly: “……”
Nhiếp Thiên Thu xua xua tay: “Ma giáo mấy người làm việc đúng là không cẩn thận tí gì, chỉ cần tùy tiện đoán một chút là ra.”
Mạc Ly tức giận đến mức hai mắt muốn phun lửa: “Nếu mày biết, vậy cũng nên biết hôm nay chính là ngày chết của mày!”
m thanh của bà mang theo uy hiếp: “Dù cho cả võ lâm che chở mày cũng không cản được tao……”
Nhiếp Thiên Thu:…… Võ lâm che chở mình lúc nào? Rõ ràng là mình che chở võ lâm mà.
Mạc Ly vừa nói, trong tay bắt đầu vận khí.
Nhiếp Thiên Thu thấy thế kinh hãi, vội vàng lên tiếng: “Bà đừng xúc động!”
Nhiếp Thiên Thu gật đầu: “Tôi sợ bà chết bất đắc kỳ tử ngay tại đây, đến lúc đó vu khống tôi giết thì biết làm sao?”
Mạc Ly khó thở: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Trong tay vẫn còn vận khí không ngừng.
Đúng vào lúc này, Dung Thi Mặc dẫn người phá cửa mà vào, hơn trăm cảnh sát cầm súng máy hạng nặng vọt vào, vây quanh khắp đất trống.
Dung Thi Mặc lớn tiếng quát: “Dư đảng Ma giáo, các người đã không còn đường chạy thoát, nhanh chóng khoanh tay chịu trói đi”
Mạc Ly không thèm để ý đến hắn, dù mang cả súng máy hạng nặng thì sao chứ, ở trong sân cũng không phải chỉ có ba người Ma giáo, còn có võ lâm chính phái, nếu như không muốn đồng quy vu tận thì những tên cảnh sát kia cũng không dám ra tay.
Chỉ cần bắt được Nhiếp Thiên Thu là có thể phá được vòng vây của những người này, căn bản không phải vấn đề.
Mạc Ly nhanh chóng niệm khẩu quyết, hai tay giơ lên, nội lực trào dâng như dời non lấp biển.
Nhiếp Thiên Thu chỉ cảm thấy không khí bốn phía như bị động lại, bắt đầu hội tụ lại quanh Mạc Ly.
Tầng không khi kia như được đốt cháy, nhiệt độ dần dần tăng lên giống như lửa nóng.
Mạc Ly chạy như bay về phía trước, mang theo dòng khí mãnh liệt cực nóng hướng về phía Nhiếp Thiên Thu.
Một loạt hàng trúc được trồng dọc theo bên đường sau khi Mạc Ly gào thét lướt qua đã nhanh chóng phát ra tiếng “Đôm đốp đôm đốp” rồi bắt đầu bốc lửa.
Những đệ tử trong giới võ lâm đều hãi hùng khiếp vía, cái này cần nội lực thâm hậu đến mức nào mới có thể khiến cho những cây trúc này không lửa đã tự bóc cháy chứ?
Dân mạng đang canh giữ trong phòng phát sóng trực tiếp cũng trợn mắt há hốc mồm:
【 Thiêu, thiêu cháy??? 】
【 Chị gái gợi cảm, phun lửa ngay tại chỗ? 】
【 Dùng hiệu ứng hở? 】
【 Mau gọi ông nội, bé lửa điên rồi!! 】
【 Trời ơi, Thu Thu làm sao bây giờ? 】
【 Cảnh sát mau ra tay đi! Thế này thì đánh kiểu gì nữa? 】
【 Thiên Thu chạy mau đi, anh đã làm tốt lắm rồi, không cần mạo hiểm cả tính mạng 】
【 Mau gọi119!!!!! 】
……
Ngọn lửa kia càng đốt càng nóng, mang theo khí thế không thể chống đỡ được, ngay cả những người quan sát xong quanh cũng có thể mơ hồ cảm nhận được sức nóng bức người kia.
Ngay cả Thích Nhạc vốn luôn bình tĩnh cũng đã không thể nhịn được nói: “Các vị, chúng ta ra tay đi!”
Trương Do cùng Đường Phi Linh gật gật đầu, sau đó liền nghe thấy mười mấy tên đệ tử phía sau cũng đồng thời lên tiếng: “Chưởng môn, chúng con cũng đi.”
Dung Thi Mặc dẫn theo đội ngũ cảnh sát được võ trang đầy đủ cũng kinh hãi, ra hiệu người nâng súng máy lên, nhắm ngay hướng Mạc Ly, một khi Nhiếp Thiên Thu gặp phải bất trắc gì, bọn họ sẽ nhanh chóng khống chế Mạc Ly trước, cứu Nhiếp Thiên Thu.
Mọi người vào thế, hiện trường như một quả bom chỉ cần chạm vào là nổ ngay.
Sau đó liền thấy trường kiếm màu bạc hướng lên trên, giống như rồng lớn bay lên không trung rồi lại quay đầu, phá vỡ biển lửa, nội lực của Nhiếp Thiên Thu cũng bám vào phía trên thân kiếm khiến cho thân kiếm cứng cáp vô cùng, hướng về phía Mạc Ly.
Trường kiếm tiến quân thần tốc, khí thế bức người thẳng tiến đến trước người Mạc Ly.
Mọi người thấy thế, đang muốn thở ra một hơi lại nghe thấy một tiếng vang nhỏ, thanh kiếm kia bị nội lực của Mạc Ly chấn động liên tiếp tách ra, hóa thành hai, ba mươi mảnh, mảnh vụn kia bị dòng khí cuốn lên không trung. Chỉ trong nháy mắt, trong tay Nhiếp Thiên Thu chỉ còn lại một thanh kiếm ngắn.
Vừa nãy là Nhiếp Thiên Thu dùng Đại Hà Kiếm cắt vụn Hỏa Diễm Thương của Mạc Ly, hiện giờ, Mạc Ly lại cắt nát trường kiếm của cậu.
Tình thế xoay chuyển.
Mạc Ly cười to mấy tiếng: “Môn võ công này được kết hợp từ Đại Hà Kiếm cùng Hỏa Diễm Thương, kẻ hèn Đại Hà Kiếm há là đối thủ?”
Trương Do, Đường Phi Linh cùng Thích Nhạc đều đã vận khí, đặc biệt là Đường Phi Linh, “Lăng Tiêu nhập hồn thứ” danh chấn giang hồ cũng đã ngưng tụ thành băng ở trên tay hắn, giờ phút này giữa khe hở năm ngón tay phải của hắn đang kẹp bốn cái băng châm tinh tế, chỉ cần dùng nội lực thúc giục một chút là băng châm kia có thể bắn thẳng về phía Mạc Ly.
Nhưng mà không đợi bọn họ ra tay, Nhiếp Thiên Thu đột nhiên xoay người một cái rồi lui về phía sau mấy bước, cánh tay phải vung lên không trung, những mảnh vụn của thanh trường kiếm bị Mạc Ly đánh gãy bay lên giữa không trung, dưới ảnh nắng chiếu rọi xuống phản chiếu ra nhưng điểm sáng hấp dẫn.
Sau đó, những mảnh vụng hóa thành ám khí, giống như cơn mưa nhanh chóng bắn về phía Mạc Ly.
Từng mảnh vụn đều mang theo khí thế bức người, xuyên qua tầng khí được hình thành từ nội lực của Mạc Ly, đâm thẳng vào những huyệt đạo trên thân bà.
Tiếng cười khẽ của Nhiếp Thiên Thu truyền đến: “Ai nói chỉ có sư phụ tôi biết sáng tạo ra võ công mới?”
Mạc Ly kinh hãi, liên tục lui về phía sau, dòng khí ngưng tụ được nháy mắt đã tiêu tán.
Bà không thể tin được nhìn về phía Nhiếp Thiên Thu, vẫn là không cam lòng, trong miệng niệm không ngừng, chính là khẩu quyết mà bà đã trộm được từ trên tay của Nhiếp Thiên Thu.
Nhiếp Thiên Thu mơ hồ nghe được bà ta đang niệm: “Không được ăn cỏ xa nhà, cẩn thận bị bắt.”
Nhiếp Thiên Thu: “……”
Hầy, chẳng nhẽ không thấy câu khẩu quyết này quái quái sao?
Bug rõ ràng như vậy mà bà ta cũng không phát hiện ra, có thua cũng không thể trách ai được!
Tác giả có lời muốn nói:
Võ lâm quần hùng:…… Về nhà, hẹn gặp lại.
~ Hết chương 85~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT