*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cả người hạ Tinh Hàng như bay trên mây.

Đây là thầy đã đồng ý sao?

Chứng minh mình thật sự không hiểu sai ý sao?

Trong lòng hắn lập tức mừng như điên, lại lo sợ nghi hoặc. Rrõ ràng cái gì cũng chưa làm nhưng cả người lại không còn chút sức lực nào, chỉ cảm thấy hai bên đùi mềm nhũn, đi đường đều có chút không xong.

Trong lòng hắn lại muốn xác nhận với Nhiếp Thiên Thu thêm lần nữa, lại sợ tất cả chỉ là do chính bản thân mình đa tình, sợ niềm hạnh phúc này chỉ là bọt nước..

Chờ đến khi trở lại khách sạn, trái tim hắn như bị người nắm lấy, theo bản năng mà đi theo Nhiếp Thiên Thu đến trước cửa phòng.

Nhiếp Thiên Thu dừng chân trước cửa, quay đầu nhìn hắn, “Phòng của cậu không phải ở chỗ này đúng không?”

Hạ Tinh Hàng bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, lại nắm lấy tay Nhiếp Thiên Thu: “Thầy ơi!”

Nhiếp Thiên Thu nhìnnhìn bàn tay mình bị nắm lấy, nhướng mày: “Hửm?”

Hạ Tinh Hàng cảm thấy chính mình có chút thất lễ, nhưng lại không chịu buông tay, ngược lại cầm chặt hơn, hai mắt như lửa nóng, thiêu đốt hình ảnh phản chiếu của Nhiếp Thiên Thu.

Nhiếp Thiên Thu cười chế nhạo nhìn hắn, mở miệng: “Cậu đã ủ suốt 2km rồi, còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý sao?”

Từ phim trường về khách sạn, khoảng cách vừa lđúng 2km.

Nghi ngờ trong lòng Hạ Tinh Hàng đột nhiên đều tan thành mây khói. Trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ, trịnh trọng nói: “Thầy ơi, em thích anh.”

Nhiếp Thiên Thu thở dài trong lòng, mặt hàng này, rốt cuộc cũng tích đủ dũng khí mở miệng.

Vì vậy cậu nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi đã biết.”

Sau đó trên mặt cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhàng: “Chúng ta còn rất xứng đôi.”

Nụ cười trên mặt Hạ Tinh Hàng càng lúc càng lớn: “Thầy ơi, chúng ta là……”

Nhiếp Thiên Thu: “Mệt chết rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Dứt lời cậu liền mở cửa phòng. Kết quả vừa mới vào được hai bước đã bị Hạ Tinh Hàng ôm lấy từ phía sau, ngay sau đó, cả người liền rơi vào ngực đối phương. Ngực của hắn rộng lớn, còn mang theo chút hơi lạnh của gió đêm, nhưng cũng ấm áp kiên định.

Đầu Hạ Tinh Hàng dán sát tai cậu: “Thầy ơi, đêm nay em có thể ở phòng anh không?”

Nhiếp Thiên Thu im lặng một chút: “Cậu muốn ở lại thì ở, cũng không phải là lần đầu tiên.”

Trước kia lúc quan hệ của hai người còn thuần khiết còn nằm chung giường ngủ, không lý gì bây giờ lại muốn làm ra vẻ không được.

Hạ Tinh Hàng vui vẻ cọ cọ trên đầu cậu một hồi: “Em là bạn trai của thầy rồi!!”

Nhiếp Thiên Thu gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, lại còn có tướng vượng phu.”

Hạ Tinh Hàng sửng sốt một chút, nửa ngày sau phản ứng lại đây: “Chẳng nhẽ đối tượng hồng loan tinh động của anh mà anh Gia Cát nói là em?”

Nhiếp Thiên Thu kỳ quái mà nhìn hắn: “Nếu không thì sao?”

Tiếp theo hứng thú dạt dào hỏi: “Chẳng lẽ cậu còn có đối tượng khác muốn giới thiệu cho tôi?”

“Không phải, không có, không thể.” Hạ Tinh Hàng phủ nhận ba cái, “Chính là em, cũng chỉ có thể là em.”

Nhiếp Thiên Thu xuy một tiếng, kéo hắn ra: “Được rồi, nhanh chóng tắm rửa đi ngủ đi, ngày mai tôi phải diễn cả ngày.”

Tuy rằng lúc này Hạ Tinh Hàng chỉ hận không thể lại tiến thêm một bước với thầy mình, nhưng hắn cũng biết hành trình của Nhiếp Thiên Thu an bài rất kín nên cũng không dám chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi vốn đã không nhiều lắm của cậu. Nghe cậu nói thế hắn liền bông lỏng ra.

Chờ đến khi Nhiếp Thiên Thu tắm rửa xong liền thấy Hạ Tinh Hàng không biết đã chạy về phòng mình tắm xong từ lúc nào, bây giờ đang ngồi trên giường, gương mặt quen thuộc lại treo lên nụ cười ngốc nghếch, cũng nhờ bộ dáng đẹp trai mới không phát triển về phương hướng thiểu năng trí tuệ, khiến người không nỡ nhìn thẳng.

Nhiếp Thiên Thu đi qua vò đầu hắn một cái: “Cười ngu quá.”

Hai mắt Hạ Tinh Hàng sáng lên, làm sao khống chế được nụ cười trên mặt mình, còn ngu xuẩn hỏi: “Em cười sao?”

Nhiếp Thiên Thu không chút biểu tình: “Không có, chỉ là cậu mặt than mà thôi.”

Hạ Tinh Hàng xoa xoa hai bên mặt cười đến mức căng cứng của mình, dịch ra một bên nhường chỗ cho Nhiếp Thiên Thu. Nhiếp Thiên Thu nhìn bộ dáng như muốn bay lên của hắn, không kìm được mà bật cười.

Nằm vào ổ chăn ấm áp, thân thể thoải mái mà giãn ra, cả trái tim đều cảm thấy ấm áp, mềm mại vô cùng.

Về sau cậu chính là người có bạn trai rồi, cảm giác yêu đương còn rất không tồi.

Nhiếp Thiên Thu đều không có ý thức được, bây giờ trên mặt cậu cũng giống như Hạ Tinh Hàng, treo lên nụ cười nhạt.

Người phía sau im hơi lặng tiếng nhích lại gần, quen cửa quen nẻo mà ôm cậu vào trong lồng ngực.

Nhiếp Thiên Thu: “……”

Động tác thuần thục như vậy?

Hóa ra lúc trước ở Điệp Thành, buổi sáng thường xuyên xuất hiện tình huống này, căn bản không phải là do tư thế ngủ của Hạ Tinh Hàng không tốt, mà là hắn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của mình.

Cậu biết mà, quả nhiên Hạ Tinh Hàng đã sớm mơ ước mình rồi!

Nhiếp Thiên Thu âm thầm xem thường Hạ Tinh Hàng một phen, lúc thổ lộ thì thẹn thùng, nhưng thời điểm chiếm tiện nghi lại lớn mật đến không ngờ. Đúng là boy tâm cơ.

Chửi thầm thì chửi thầm, cơ thể cậu lại yên lặng điều chỉnh tư thế một chút làm cho mình dựa càng thêm thoải mái. Bởi vì hai người cách nhau rất gần nên cậu còn có thể cảm nhận được tiếng tim đập của Hạ Tinh Hàng.

Hai người đều không có nói chuyện, mùi thơm của sữa tắm cùng tiếng hít thở giao triền vào nhau, tạo ra một sự yên tĩnh ái muội.

Sau một lúc lâu, Nhiếp Thiên Thu nói: “Tôi hy vọng cậu có thể khắc chế một chút.”

Hạ Tinh Hàng đỏ mặt, thấp giọng nói: “Em có chút kích động.”

Nhiếp Thiên Thu: “Chuyện hẹn hò này vẫn nên tuần tự tiến triển từng bước mở tốt, cậu vừa mới thăng chức đã cầm thú như vậy thì quá không thích hợp đúng không?”

Hạ Tinh Hàng đem mặt áp sát vào lưng cậu, rầu rĩ nói: “Anh cho em một chút thời gian, em nhịn.”

Dù sao hai người cũng đã ở độ tuổi huyết khí phương cương, Nhiếp Thiên Thu cũng có thể cảm nhận được tâm tình của Hạ Tinh Hàng nên cũng không có khó xử hắn, chỉ yên lặng chờ vật cứng đạng chọc gữa háng mình kia từ từ biến mất.

Hạ Tinh Hàng ngượng ngùng, lại không dám có động tác quá lớn, chỉ là làn da dán sát vào Nhiếp Thiên Thu lại nóng bỏng đến lợi hại. Vì để nhanh chóng rời đi lực chú ý của cậu, hắn tùy tiện tìm đề tài: “Thầy ơi, tại sao Tưởng Diệc kia lại luôn tìm anh nói chuyện như vậy?”

Tuy rằng đã xác định quan hệ với Nhiếp Thiên Thu, nhưng đối với chuyện này hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Nhiếp Thiên Thu nhìn trời: “Bởi vì tôi đã từng là idol của cô ấy.”

Hạ Tinh Hàng khó hiểu: “Đã từng?”

“Đúng vậy.” Giọng nói của Nhiếp Thiên Thu tràn ngập cảm khái thói đời nóng lạnh, “Cô ấy đã trèo tường.”

Hạ Tinh Hàng: “……”

Ngữ khí của Hạ Tinh Hàng có chút âm dương quái khí: “Nhưng mà em nhìn bộ dáng nói chuyện với anh đêm nay của cô ta, rõ ràng là thực thẹn thùng, rất giống mê muội……”

Nhiếp Thiên Thu lập tức càng thêm tang thương: “Đúng là mê muội, nhưng mà không phải là mê muội tôi.”

Hạ Tinh Hàng tò mò: “Đó là ai?”

Nhiếp Thiên Thu vô cùng đau đớn: “Gia Cát Vong Cơ.

Hạ Tinh Hàng “Phụt ——” một tiếng, khô nóng trên người nháy mắt biến mất.

Nhiếp Thiên Thu thật ra có thể thấu hiểu tâm tình của hắn, còn tri kỷ mà nói: “Về sau khi nào cậu cứng đừng có nhắc đến mấy đề tài này, dễ dàng ED.”

Hạ Tinh Hàng yên lặng gật đầu, một lát sau, lại nhịn không được nói: “Về sau lúc em cứng có thể đừng nói chuyện phiếm không?”

Nhiếp Thiên Thu hàm hồ nói: “Ừm ừm, xem tình huống đi.”

Tại sao người này vừa mới nói chuyện yêu đương liền bắt đầu phát triển theo hướng cầm chú chứ?

Nhiếp Thiên Thu kể lại chuyện Tưởng Diệc muốn tìm Gia Cát Vong Cơ đoán mệnh nói lại một lần.

Hạ Tinh Hàng nghe xong nói: “Việc này giao cho em đi.”

Nhiếp Thiên Thu nhướng mày: “Cậu muốn làm thế nào?”

Hạ Tinh Hàng vô cùng tự nhiên mà nói: “Vừa đe dọa vừa dụ dỗ, hy vọng anh ấy có thể ngoan ngoãn đoán mệnh cho Tưởng Diệc, để Tưởng Diệc đừng lại quấn lấy anh.”

Nhiếp Thiên Thu “Oa” một tiếng: “Sao một người đàn ông như cậu mà cũng biết ghen thế?”

Hạ Tinh Hàng củng củng đầu vào lưng cậu: “Bởi vì em thực sự thích thầy.”

……

Hôm sau lúc Nhiếp Thiên Thu đụng phải Gia Cát Vong Cơ ở phim trường, Gia Cát Vong Cơ đầy vẻ tức giận mà tố khổ với cậu: “Thầy Nhiếp, cậu ngàn vạn lần đừng thân cận quá với Hạ Tinh Hàng, tôi nói với cậu, cậu ta quả thực không phải là người……”

Chờ đến khi hắn bùm bùm quở trách Hạ Tinh Hàng một lần, Nhiếp Thiên Thu mới than nhẹ một tiếng: “Đúng là cậu ta có khuyết điểm, nhưng mà làm bạn trai của cậu ta, tôi có thể làm sao bây giờ? Cũng chỉ có thể bao dung người ta thôi.”

Gia Cát Vong Cơ căm giận: “…… Bao dung cái rắm, tôi muốn nói loại người này không thể làm bạn được……”

Hắn nói được một nửa thì đột nhên ngừng lại, có chút không quá chắc chắn hỏi: “Từ từ, cậu vừa nói là bạn bè hay là bạn trai vậy?”

Nhiếp Thiên Thu mồm miệng rõ ràng: “Bạn trai.”

Gia Cát Vong Cơ vẫn không thể tin được, lại hỏi: “‘bạn trai’ mà cậu nói là bạn là con trai, hay là bạn trai đang hẹn họ vậy?”

Nhiếp Thiên Thu cho hắn một cái ánh mắt đồng tình: “Ngài không cần lại lừa mình dối người, ngài không nghe lầm đâu, tôi cùng Tinh Hàng đang hẹn hò.”

Gia Cát Vong Cơ vẻ mặt đưa đám: “Mẹ nó, cậu không thể nói trước khi tôi mắng cậu ta sao?”

Nhiếp Thiên Thu thực vô tội: “Ngài cũng không cho tôi cơ hội xen mồm vào mà.”

Cậu nói xong còn khen ngợi một chút: “Thần Toán Môn các ngài đúng là có mấy phần bản lĩnh, tính được tôi hẹn hò với Tinh Hàng, còn tính được cậu ta có tướng vượng phu.”

Gia Cát Vong Cơ không hề cảm thấy vui sướng khi được người khác khen ngợi: “Được rồi được rồi, tôi tính được cái gì thì trong lòng đều hiểu rõ. Tính được cậu có đào hoa, tính cậu ta có đào hoa, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới hai người là đào hoa của đối phương, vẫn là tính sai.”

Nhiếp Thiên Thu vỗ vỗ bờ vai của hắn: “A Cát thực nghiêm khắc với bản thân của mình.”

Gia Cát Vong Cơ khóc không ra nước mắt: “Vậy cậu có thể đồng ý với tôi, không cần đem những lời tôi vừa nói nói cho cậu ta sao?”

Nhiếp Thiên Thu có chút ngoài ý muốn nói: “Không ngờ ngài lại sợ cậu ta như vậy!”

Gia Cát Vong Cơ “Phi” một tiếng: “Ai sợ cậu ta chứ, tôi là sợ mẹ cậu ta.”

Nhiếp Thiên Thu kinh ngạc: “Mẹ của Tinh Hàng? Đáng sợ như vậy sao?”

Sắc mặt Gia Cát Vong Cơ trắng bệch mà nhìn cậu: “Không phải là cậu không biết mẹ cậu ta là ai đấy chứ?”

Nhiếp Thiên Thu khó hiểu: “Mẹ của cậu ta rất nổi tiếng sao?”

Gia Cát Vong Cơ vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Cậu tự giải quyết cho tốt đi.”

Dứt lời làm bộ muốn đi, Nhiếp Thiên Thu vội ngăn lại hắn: “Từ từ, ngài nói cho tôi mẹ cậu ta là ai đi.”

Gia Cát Vong Cơ nhẹ nhàng a một tiếng: “Cậu đi hỏi bạn trai cậu đi, tôi đi đoán mệnh cho Tưởng Diệc.”

Nhìn Gia Cát Vong Cơ bỏ chạy, Nhiếp Thiên Thu tò mò mà gửi tin nhắn cho Hạ Tinh Hàng.

Nhiếp Thiên Thu: Mẹ cậu là ai?

Hạ Tinh Hàng: Anh muốn gặp phụ huynh sao? Để em sắp xếp một chút

Hạ Tinh Hàng:

Nhiếp Thiên Thu: Cậu bình tĩnh lại đi, tôi chỉ hỏi một chút thôi

Nhiếp Thiên Thu: Hình như là danh nhân nổi tiếng, nếu không tìm hiểu một chút cảm giác không quá tôn trọng bà

Hạ Tinh Hàng: Ách……

Hạ Tinh Hàng: Mẹ em là Thương Tuyết Ý

Hạ Tinh Hàng: Trước khi kết hôn với cha em là truyền nhân của Hỏa Diễm Thương

Nhiếp Thiên Thu:…… Hỏa Diễm Thương?

Nhiếp Thiên Thu: Hỏa Diễm Thương!

Hạ Tinh Hàng: Đúng vậy, anh nghe qua sao?

Nhiếp Thiên Thu không trả lời lại, Hạ Tinh Hàng trực tiếp nhận được điện thoại của: “Mẹ cậu ở chỗ nào? Tôi muốn gặp bà ấy.”

Hạ Tinh Hàng ngốc một chút: “Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”

Nhiếp Thiên Thu trầm mặc một hồi: “Tôi cũng không biết là có chuyện gì, bởi vì người muốn gặp truyền nhân của Hỏa Diễm Thương không phải là tôi, là sư phụ tôi.”

“Nhưng mà ông ấy đã qua đời rồi, nên đành để tôi làm thôi.”

Tác giả có lời muốn nói:

ED= bệnh liệt dương

Thiên Thu: Tui là bạn trai tốt nhất thế giới

Mẹ Hạ: Cho tôi thêm chút đất diễn, cảm ơn

~ Hết chương 68~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play