Bruch thân mật tiếp xúc cùng mặt đất, con gấu lớn trên tay hắn cũng lăn sang một bên.
Người phụ nữ nước ngoài kinh ngạc nhìn một màn trước mặt, mơ hồ có cảm giác thật vớ vẩn.
Bruch chính là lính đánh thuê đã cùng bà đi qua rất nhiều quốc gia, vì bà mà giải quyết vô số phiền toái, người như vậy, không nên tùy tiện ở một con đường ở Trung Quốc, bị một người đàn ông phương đông có thể hình chênh lệch như vậy dễ dàng đánh bại mới đúng.
Nhưng mà sự thật ở trước mặt, mặc kệ nội tâm bà chịu đả kích đến mức nào, hiện thực cũng sẽ không mảy may thay đổi.
Còn có người đàn ông thần bí vừa mới cứu mình nữa, cậu ta ra tay thế nào vậy?
Người phụ nữ nước ngoài hoàn toàn không thấy rõ, cả người đều rơi vào hoảng hốt.
Cũng không biết qua bao lâu, người đàn ông mang mặt nạ màu trắng rốt cuộc cũng không nhịn được ho nhẹ một tiếng, nhịn cười dùng tiếng anh nói với ba tên lính đánh thuê khác: “Mấy người không dìu anh ta đứng dậy sao?”
Lúc ba tên lính đánh thuê vẫn còn đang kinh ngạc kia mới phục hồi tinh thần, một tên trong đó vội vàng đỡ Bruch, hai người khác cả người căng lên, tràn ngập đề phòng nhìn Đường Phi Linh.
Lúc này Hạ Tinh Hàng mời đứng lên, khinh bỉ thảo phạt Đường Phi Linh: “Chỉ vì một món đồ chơi mà anh làm đến mức này sao?”
Đường Phi Linh chỉ lo nhặt con gấu của mình, nói: “Anh ta cũng không bị thương, chỉ là bị ngã một chút thôi.”
Bruch lại chỉ là nhất thời bị đập hôn mê, cũng không bị vết thương nghiêm trọng nào, lúc này mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần, nhưng trên mặt vẫn đầy vẻ mơ hồ.
Người phụ nữ nước ngoài nhìn hắn, ngữ khí đầy vẻ một lời khó nói hết: “Bruch, chuyện này là thế nào?”
Lúc này Bruch mới giống như bừng tỉnh khỏi ác mộng, đầy mặt hoảng sợ: “Anh, anh ta học tà thuật!”
Đường Phi Linh: “……”
Hạ Tinh Hàng: “……”
Nhiếp Thiên Thu: “……”
Trong lòng bọn họ đều có chung một suy nghĩ: Giới lính đánh thuê này không được.
Lúc này người phụ nữ nước ngoài mới phục hồi tinh thần, kích động nói với Đường Phi Linh: “Xin chào, tôi là Adeline · Jacob, xin hỏi nên xưng hô với cậu thế nào?”
Đường Phi Linh đầy vẻ đề phòng: “Bà lại muốn làm gì?”
Trong mắt Adeline lập lòe ánh sáng xanh, kích động ban đầu đã sớm bình phục, xem ra là người đã gặp qua không ít sóng gió, chỉ là vẫn hưng phấn như cũ: “Tôi là một đạo diễn kịch, đang chuẩn bị làm một bộ kịch lấy chủ đề về võ học phương đông, nếu có thể, tôi hy vọng cậu có thể trở thành Muse của tôi……”
“Không thể.” Đường Phi Linh chém đinh chặt sắt mà cự tuyệt, ngay sau đó lại chuẩn bị đi kiểm kê chiến lợi phẩm của mình.
Adeline thấy thế cũng không rảnh quan tâm mình còn ưu nhã hay không, duỗi tay bắt lấy cánh tay của hắn: “Vị tiên sinh này, tôi hy vọng có thể thảo luận võ thuật Trung Quốc với cậu…”
Đường Phi Linh không ngờ bà trực tiếp hành động, nhưng mà Adeline không phải là mấy tên lính đánh thuê cao lứn thô kệch, đối mặt với người phụ nữ đã lớn tuổi như vậy, hắn cũng không thể trực tiếp ra tay.
Hắn nhìn Adeline bắt lấy tay của mình, lâm vào trầm tư.
Adeline lắp bắp mà nhìn hắn, đột nhiên, Đường Phi Linh ngẩng đầu, thình lình chỉ vào Nhiếp Thiên Thu nói: “Công phu Trung Quốc của cậu ta, mới là lợi hại nhất.”
Nhiếp Thiên Thu: “?????????”
Hạ Tinh Hàng phun một ngụm máu chó: “Anh có tật xấu gì vậy, tự dưng hãm hại thầy của em!”
Đường Phi Linh vẫn trưng mặt than như trước: “Đương nhiên là đạo hữu chết còn hơn bần đạo rồi.”
Adeline chuyển ánh mắt qua đây, lực đạo tóm lấy Đường Phi Linh cũng hơi buông lỏng. Đường Phi Linh bắt lấy cơ hội, chạy nhanh như chớp.
Khinh công của Đường Môn số một số hai, thân hình của hắn như trận gió, nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.
Chờ Adeline phục hồi tinh thần lại, ngay cả góc áo cũng không túm được.
Hiện trường chỉ để lại tiếng cười lớn của ông chủ Dương: “Đường đại ôn thần cuối cùng cũng đi rồi! Sạp của tôi đã được bảo vệ! Oa ha ha ha ha……”
Nhiếp Thiên Thu:…… Danh tiếng của Đường Phi Linh thật là kém vô cùng.
Adeline mờ mịt đem ánh mắt dừng lại trên người Nhiếp Thiên Thu, người đàn ôn mặc đồ đen đã không thấy, nhưng theo như lời hắn, công phu Trung Quốc của người này còn lợi hại hơn.
Hơn nữa lúc nãy khi hắn ra tay cứu người cũng xác thật triển lãm một phen.
Nhiếp Thiên Thu giật mình, vội nói với Hạ Tinh Hàng: “Đi mau đi mau.”
Mắt thấy cậu xoay người, sợ hi vọng cuối cùng trốn đi Adeline liền la lớn với đám người Bruch: “Giữ bọn họ lại.”
Mấy người Bruch không hổ là người chuyên nghiệp, vừa nghe thế mệnh lệnh liền lập tức công tới. Bruch càng là đầu tàu gương mẫu, thẳng đến Nhiếp Thiên Thu, vươn tay muốn bắt cậu.
Nhiếp Thiên Thu thấy thế, thân hình đột nhiên chuyển động, uyển chuyển nhẹ nhàng giống như chim bay lướt trên mặt nước, tránh khỏi Bruch.
Bruch tóm phải không khí, phản ứng cực nhanh mà nhảy qua. Sức bật của hắn vô cùng kinh người, vừa bật lên đã lập tức nhảy đến trước người Nhiếp Thiên Thu, lập tức nhận được tiếng reo hò của những người xung quanh.
Kỳ thật Nhiếp Thiên Thu có thể trực tiếp bỏ chạy, nhưng thấy xung quanh có quá nhiều người, mấy tên lính đánh thuê kia lại cao to như vậy, nếu như cứ như vậy bỏ chạy, khó đảm bảo sẽ không thương tổn đến người khác.
Hắn bất đắc dĩ mà thở dài một cái, đang cân nhắc liệu có nên dừng lại thương lượng với Adeline một chút không, Bruch đã tiếp tục xông tới.
Có lẽ là do lúc trước không bắt được người, lần này Bruch ra tay càng mạnh mẽ hơn trước. Nhiếp Thiên Thu không kịp nói chuyện, chỉ có thể lại lần nữa nhảy lên, đồng thời đưa một tay về phía Bruch.
Thân pháp quỷ dị này vừa nãy Bruch vừa mới thấy qua ở chỗ Đường Phi Linh, còn bị hắn gọi là “Tà thuật”. Hắn không thể ngờ tới, một người đàn ông đeo mặt nạ tùy tiện xuất hiện cũng sẽ biết công phu như vậy, trong lòng lập tức kinh hãi. Cũng may đây là lần thứ hai, Bruch không có hoàn toàn mất đi lý trí, huấn luyện dưới cường độ cao cùng kinh nghiệm thực chiến phong phú đã khiến cho hắn có phản ứng nhạy bén không gì sánh được, ngay lúc Nhiếp Thiên Thu chụp vào người hắn, cánh tay của hắn cũng giơ lên đón đỡ lại.
Cùng thời gian, thế tay của Nhiếp Thiên Thu biến đổi, sửa thành thuận thế bắt lấy cánh tay của hắn, ngay sau đó thân thể xoay tròn, hai chân mượn lực giơ lên, đạp vào hai hông của Bruch, một cái hai tay bắt chéo sau lưng.
Hai cái đùi của Bruch giống như cây cột lại bị một kích nhẹ nhàng như vậy mà suy sụp, thân hình hắn lảo đảo, rốt cuộc không có cách nào đứng vững.
Đúng vào lúc này, tay Nhiếp Thiên Thu bắt lấy tay hắn độ nhiên dùng sức, cả người lại lộn một vòng lên, bay lên không trung, lướt qua đỉnh đầu của Bruch, đồng thời hai chân giẫm một cái, trực tiếp đánh về phía lưng của Bruch.
Bruch vốn đã không đứng vững, bị một đá này lập tức không nhịn được mà hướng về phía trước. Năng lực phản ứng hơn người của hắn đúng lúc này hiện ra, trước khi hắn ngã xuống đất hai tay đã giơ ra chống lại, ổn định thân hình, thân thể thuận thế xoay tròn, giơ chân quét về phía Nhiếp Thiên Thu.
Nhưng mà Nhiếp Thiên Thu lại không như hắn suy đoán mà rơi xuống dưới đất, cậu mượn lực ở lưng hắn hướng về phía ba người bạn của hắn, tư thái như muốn lấy một chọi bốn.
Ba tên lính đánh thuê khác cũng không ngờ Nhiếp Thiên Thu lại không chỉ ra tay với một mình Bruch mà lại cả gan một lần đối phó với bốn người.
Hình thể ba người cộng lại đều có thể trực tiếp áp chết cậu, thấy thế lập tức bày ra tư thế chiến đấu nhằm về phía Nhiếp Thiên Thu.
Quần chúng vây xem tự giác lui đến nơi xa hơn, cũng tạo ra không gian rộng rãi cho bọn họ đánh nhau.
Adeline không ngờ người đàn ông thần bí kia lại lớn mật đến nỗi trực tiếp nào tới cả bốn lính đánh thuê so với cậu ta cao hơn một nửa,. Không phải nói giỡn chứ mức độ hung ác của bốn người kia bà rõ ràng hơn bất kỳ kẻ nào, vạn nhất thất thủ hậu quả không dám tưởng tượng, bà không muốn chọc phải phiền toái ở nước ngoài, vì vậy không khỏi kêu to: “Mấy người mau dừng tay.”
Nhưng mà mấy người kia như tên đã lên dây, sao có thể nói dừng là dừng được.
Adeline thấy không thể kêu bọn họ được liền quay lại khuyên ngược Hạ Tinh Hàng: “Cậu không đi giúp bạn mình sao?”
Hạ Tinh Hàng nhàn nhạt trả lời lại: “Bà cảm thấy anh ấy cần tôi giúp sao?”
Adeline mờ mịt mà nhìn về phía mấy người đang loạn chiến.
Mấy tên lính đánh thuê kia không thể nghi ngờ là cực kỳ xuất sắc, thân thủ linh hoạt, phản ứng nhanh nhẹn, kỳ thuật chiến đấu cao siêu cùng kỹ năng thực chiến mạnh mẽ bày ra toàn bộ, giống như những lúc bà gặp nguy hiểm trong quá khứ, bọn họ đều biểu hiện ra như vậy.
Thân thủ đã từng khiến cho bà an tâm vô cùng vẫn trước sau như một, vẫn chưa thụt lùi, nhưng lúc này dây bọn họ lại không thể chạm được vào một góc áo của người đàn ông kia.
Người đàn ông mang mặt nạ thần bí kia nhảy lên nhảy xuống, thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng giống như cánh bướm bay lượn, mang theo cảm giác ưu nhã cùng cổ điển của quốc gia phương đông này.
Mà lông chim trên mặt cậu ta cũng nhẹ nhàng phiêu động theo từng động tác cậu, thỉnh thoảng mấy giọt nước mắt thủy tinh còn lóe lên chút ánh sáng.
Ánh mắt Adeline mwor càng lớn, con ngươi màu lam chuyển động theo thân hình Nhiếp Thiên Thu không dời.
Võ công như vậy, bà đã từng thấy qua ở trong phim võ hiệp Trung Quốc. Bà vẫn luôn cho rằng đây chỉ là hiệu quả của dây thép cùng chỉ đạo võ thuật tạo thành, cho rằng chỉ là biểu diễn nghệ thuật. Nhưng vào lúc này, võ thuật phương đông bà đã từng cho rằng là giả dối lại sống sờ sờ hiện ra trước mặt.
Thân thể cao gầy mềm dẻo, giống như là cành liễu đong đưa trong gió, như bướm lượn, như én bay, như trường kiếm ra khỏi vỏ.
Lộ ra mũi nhọn.
“Trường kiếm” kia lượn một vòng, một chân đem lính đánh thuê cuối cùng đá ngã xuống đất, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống đất, ngạo nghễ mà đứng, đỉnh thiên lập địa.
Bốn phía lại lần nữa vang lên tiếng reo hò như sấm dậy.
Adeline thật sự sợ đến ngây người.
Hạ Tinh Hàng tiến lên: “Thầy ơi, anh có ổn không?”
Nhiếp Thiên Thu nhìn xung quanh, thừa dịp người chung quanh vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ liền thấp giọng nói bên tai hắn: “Từ trước đến giờ tôi chưa từng đánh với lính đánh thuê, đây chính là lần đầu tiên!”
Hạ Tinh Hàng hiểu rõ, ngay sau đó nói: “Có cảm giác thế nào?”
Nhiếp Thiên Thu nói: “Rất lợi hại, nhưng mà tôi lợi hại hơn.”
Hạ Tinh Hàng có cảm giác cùng chung vinh dự mà cười: “Đó là đương nhiên.”
Hai người đang nói chuyện liền thấy Adeline đột nhiên vọt lại đây, bộ dáng bình tĩnh, khắc chế, ưu nhã trước đó đã hoàn toàn không còn, thay vào đó là vẻ mặt kích động cùng vội vã. Đôi con ngươi màu lam của bà nhìn chằm chằm vào Nhiếp Thiên Thu, tiếng Trung vốn lưu loát giờ trở nên đông cứng mà quái dị: “Cậu chính là người mà tôi muốn tìm, cậu, cậu tên là gì?”
Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng liếc nhau, xong rồi, người phụ nữ này nhất định sẽ không bỏ qua.
Quả nhiên, Adeline kích động đến nói năng lộn xộn: “Dù thế nào, xin cậu nhất định phải tham dự kịch của tôi, xin cậu, nhất định……”
Nhiếp Thiên Thu than một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Ngượng ngùng, tôi rất bận.”
Adeline vội nói: “Tôi có thể trả cho cậu đủ phí dụng.”
Người nước ngoài đúng là, một lời không hợp liền đập tiền.
Nhưng mà lúc này đứng trước mặt bà là tổ tông chuyên đập tiền, máy bay chiến đấu trong giới kim chủ, đùi vàng được các đại lão chạy theo nịnh nọt không thôi.
Nhiếp Thiên Thu tỏ vẻ nội tâm không hề dao động, thậm chí chỉ muốn đi ăn lẩu cay.
Cậu đang muốn tìm cớ bỏ chạy thì bỗng thấy một đội cảnh sát mặc đồng phục chạy lại đây, dẫn đầu là Hạ Thù.
Hạ Thù cùng cảnh sát tuần tra đẩy đám người đi, ngăn quần chúng vây xem lại. Không ngờ người bị quần chúng nhân dân vây xem lại là người mình quen từ lâu. Mặt của Hạ Thù lập tức bày ra vẻ táo bón: “Sao lại là hai người các cậu?”
Nhiếp Thiên Thu cũng đổ mồ hôi: “Lời này hẳn là do chúng tôi hỏi ngài mới đúng?”
Khóe miệng Hạ Thù giật giật: “Tôi mới nhận được điện thoại của lão Dương, nói tên Đường Phi Linh kia lại tới quấy rối gây họa, vừa lúc gặp phải nhóm của Đinh bí thư, nói nhận được quần chúng báo án. Bên này có bạn bè quốc tế xảy ra xung đột, ông ấy đang đi cùng cảnh sát đến đây.”
Hai người liền nhìn thấy trong đội ngũ cảnh sát có một người đàn ông trung niên ăn mặc quần áo chính thức, mái tóc thưa thớt, chắc là Đinh bí thư.
Hạ Tinh Hàng nghe vậy không khỏi cảm thấy kỳ quái. Nghe nói Đinh bí thư là lãnh đạo mà chính phủ phái ra lo liệu tiết văn hóa lần này, tại sao lại quản loại việc đánh nhau ẩu đả nhỏ bé này chứ. Chỉ có thể nói là có quan hệ cùng “bạn bè quốc tế” kia.
Xem ra người phụ nữ tên Adeline rất có địa vị.
Quả nhiên Đinh bí thư kia hướng thẳng vể phía Adeline, dùng tiếng Anh nói: “Vô cùng xin lỗi, quý bà Adeline, ngài không chịu kinh hách gì chứ?”
Adeline xua xua tay: “Cảm tạ ông quan tâm, tôi rất tốt.”
Đinh bí thư nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới xoay người nhìn hiện trường. Vừa nhìn thấy liền cảm thấy không ổn, bốn vị bảo tiêu của Adeline ngã trái ngã phải nằm trên mặt đất, lúc này mới bình tĩnh lại, đang cố gắng đứng lên.
Này thấy thế nào cũng đều không giống như “rất tốt”.
Đinh bí thư nhìn một chút liền đoán được người bắt đầu là ai. Ông đỡ trán nói với hai người Hạ Tinh Hàng cùng Nhiếp Thiên Thu: “Hai anh bạn trẻ, hai người cũng quá xúc động rồi. Nếu như có chuyện gì thì mọi người cùng nhau nói chuyện, nếu không được thì hai người nên lựa chọn báo nguy trước tiên, mọi việc nên dĩ hòa vi quý, tại sao lại động tay động chân chứ……”
Vẻ mặt Đinh bí thư khóc không ra nước mắt, mái tóc thưa thớt thoạt nhìn càng thêm sơ xác tiêu điều: “Quý bà Adeline chính là khách mời quan trọng của chúng tôi, vẫn nhất có sơ xuất thì không tốt……”
Ông thấy hai người kia vẫn còn trẻ tuổi, lại làm trò trước mặt Adeline, liền không lấy “quan hệ hai nước” tới hù dọa bọn họ, nhưng trong lòng thực sự sợ hãi mấy người thực sự ra tay thật: “Chúng tôi vất vả lắm mới mời được quý bà Adeline đến tiết văn hóa làm khách, mấy người làm như vậy…… Hầy……”
Ông thực sự khó thở công tâm, nhưng chuyện cũng đã xảy ra, nhiều lời cũng vô ích. Cùng với việc phí thời gian trách cứ hai người còn không bằng nhanh chóng trấn án khách quý của họ, vì vậy đành thở dài một tiếng, quay về phía Adeline, ngữ khí tha thiết: “Quý bà Adeline, ngài đột nhiên chạy ra ngoài cũng không nói cho chúng tôi biết một tiếng, thật đúng là dọa chúng tôi nhảy dựng, lại không thể sắp xếp người đi theo bảo vệ. May là không xảy ra chuyện lớn, ngài xem ……”
Hai mắt Adeline vẫn chứ dừng trên người Hạ Tinh Hàng cùng Nhiếp Thiên Thu, cắt ngang lời Đinh bí thư: “Hai người bọn họ……”
Trong lòng Đinh bí thư nghẹn một hơi. Ông biết trước mặt những người nước ngoài ngạo mạn như này nếu đã ăn mệt thì không dễ dàng bỏ qua, lúc này vẫn còn nhớ thù của hai người trẻ tuổi. Ông còn đang cân nhắc nên làm thế nào mới có thể giúp hai người kia thoát khỏi chuyện phiền toái này, bằng không nếu như thật sự truy cứu thì thật sự không xong. Trong lòng ông xoay chuyển thật nhanh, nhưng trên mặt lại không chút thay đổi: “Người trẻ tuổi luôn có thời điểm kích động, tôi sẽ để cho cảnh sát xử lý một chút, nhất định sẽ cho ngài một cái công đạo vừa lòng. Hay là chúng ta về trước đi……”
“Ông có thể thuyết phục hai người họ tham gia vào vở kịch tôi mới sáng tác không?” Adeline nói.
Đinh bí thư: “A????”
……
~ Hết chương 59~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT