Ở một khu phố cũ của thành phố Dương Xuyên, có một phố chợ đêm rất nổi tiếng, cũng được dân bản địa gọi đùa là phố khởi nghiệp.

Phố chợ đêm tọa lạc cách trường đại học Dương Xuyên không xa, lại nằm cạnh một quảng trường nhỏ, vị trí địa lý thuận lợi, hơn nữa còn có lịch sử lâu đời. Sau khi đất nước thực hiện cải cách mở cửa liền dần dần có người từ những khu phố cũ đổ về đây bày quán buôn bán, có những người sau khi làm giàu thì mua hẳn một cửa hàng mặt tiền lớn, thậm chí còn có người mở công ty rồi dời đi. Dần dần có những người từ nơi khác không ngại cực khổ đặc biệt đến đây bày quán làm giàu, lượng người cùng danh tiếng càng ngày càng lớn, dần thành một trong những cảnh tượng đặc sắc của địa phương này.

Vừa đến buổi tối, đèn đường từ đầu đến cuối phố chợ đêm bắt đầu tỏa sáng lóa mắt, các cửa hàng nhỏ hai bên đường người người ra vào tấp nập, khí thế ngất trời. Chỗ vỉa hè hai bên đường cũng đã được đặc biệt quy hoạch một phen, có chỗ để bày những sạp hàng nhỏ, vừa đến tối liền kín chỗ, các loại quán ăn vặt, vật phẩm trang sức, quần áo, thú nhồi bông, dan màn hình điện thoại, sửa chữa một số đồ điện, muôn màu muôn vẻ. Người đi trên đường cũng đặc biệt nhiều, vô cùng náo nhiệt.

Con phố này vô cùng nổi tiếng ở địa phương, thậm chí còn có đoàn người chuyên môn tổ chức qua đây dạo chơi một đêm.

Nhưng mà hôm nay Nhiếp Thiên Thu đến đây mới biết được, hầu hết thương gia cùng chủ quán vỉa hè trên phố này, thế mà lại là đệ tử của Cái Bang.

Cậu cùng Hạ Tinh Hàng đứng ở một cửa hàng nhỏ ba tầng có tên là “Lẩu cay Cái Bang”, nghe Hà Thù giới thiệu về lịch sử thoát nghèo của Cái Bang từ xa xưa.

“Lẩu cay Cái Bang” là một căn nhà ba tầng vừa dùng để buôn bán vừa dùng để ở, tầng một dùng để bày quán, tầng hai là kho hàng, còn tầng ba là để ở.

Hạ Thù đưa tay ra ngoài cửa sổ, chỉ vào con đường lớn đèn đuốc sáng trưng ở bên ngoài, người đến người đi tấp nập, hào khí nói, “Xem, đây chính là giang sơn mà Cái Bang đã xây dựng được.”

Nhiếp Thiên Thu vỗ tay mấy cái tỏ vẻ khen ngợi: “Ghê gớm ghê gớm.”

Hai mắt Hạ Thù sáng quắc mà nhìn về phía cậu.

Nhiếp Thiên Thu lập tức nói: “Không có hứng thú.”

Hạ Thù “Hầy” một tiếng: “Tôi còn chưa nói gì mà.”

Nhiếp Thiên Thu: “Dù sao ngài nói cũng giống như không, đều giống nhau.”

Một tay Hạ Tinh Hàng đút ở trong túi, vẻ mặt không thoải mái mà nói: “Nếu như anh lại dây dưa thầy Nhiếp, em sẽ mua luôn khu phố này của các anh đấy!”

Nhiếp Thiên Thu: “……”

Hạ Thù: “Oa, ỷ thế hiếp người!”

Hạ Tinh Hàng “Hừ” một tiếng, nói: “Đúng vậy, có tiền nên có thể muốn làm gì thì làm.”

Hạ Thù quay qua Nhiếp Thiên Thu, trịnh trọng nói: “Thiên Thu, cậu phải cẩn thận loại người như thế này.”

Nhiếp Thiên Thu ở bên cạnh châm ngòi thổi gió: “Đánh nhau đi, đánh nhau đi!”

Hai người: “……”

Hạ Thù cảm thấy thực bi thương, ủy khuất mà dẫn bọn họ đến đại sảnh ngồi.

Ba người mới vừa ngồi xuống đã thấy Bành Nhung Nhung bưng nước trà cùng điểm tâm đi lên, vẻ mặt ngoan ngoãn mà nói: “Xin chào ba thầy, mọi người ăn một chút gì đó đi.”

Hạ Thù một lời khó nói hết mà nhìn cô: “Em không phải là nhân viên cửa hàng này mà?”

Bành Nhung Nhung dõng dạc mà nói: “Ai muốn làm công ở cửa hàng lẩu cay chứ, em tới để xem thầy Thiên Thu thôi.”

Nhiếp Thiên Thu cười tủm tỉm móc ra một chồng ảnh đã ký tên đưa cho cô: “Lần trước đã đồng ý đưa cho em.”

Bành Nhung Nhung vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn thầy Thiên Thu.”

Đôi mắt của Hạ Thù trợn to: “Đây là tình huống gì vậy?”

Bành Nhung Nhung trừng mắt nhìn hắn một cái: “Còn không phải đều trách bang chủ sao. Em vốn dĩ muốn chụp ảnh chung với thầy Thiên Thư rồi treo ở trong sạp vỉa hè của mình, không ngờ anh đã giành trước mà treo ảnh chụp chung với thầy ở trong cửa hàng lẩu này. Cùng một tuyến đường mà xuất hiện quá nhiều ảnh chụp chung như vậy sẽ làm giảm giá trị của thầy, cho nên thầy mới đồng ý sẽ cho em mấy tấm ảnh ký tên để lưu trữ.”

Hạ Tinh Hàng cạn lời: “Kịch bản cọ nhân khí của Cái Bang mấy người sao đều giống nhau như vậy?”

Bành Nhung Nhung thực vô tội: “Còn không phải là không có cách nào khác sao? Nếu như tôi có tiền giống như cậu, tôi cũng muốn mời thầy làm đại ngôn mà, không không không, không chỉ là đại ngôn, tốt nhất có thể bao dưỡng thầy.”

Hạ Tinh Hàng:…… Hả!

Nhiếp Thiên Thu: “…… Đừng nghĩ, tôi bán nghệ không bán thân.”

Bành Nhung Nhung ôm mặt: “Không hổ là thần tượng của em, quả nhiên rất có cá tính.”

Hạ Thù cảm thấy nếu như để cho Bành Nhung Nhung tiếp tục ở đây, mặt mũi của Cái Bang coi như triệt để biến mất. Hắn nhanh chóng đuổi người đi.

Một lát sau, phía cầu thang lại có một người xuất hiện. Người nọ khoảng chừng 30 tuổi, thân hình cao lớn, mày kiếm mắt to, vừa đi vừa nói, “Ngại quá, công ty có chút chuyện nên đến muộn.”

Nhiếp Thiên Thu cảm thấy người này có chút quen mắt, Hạ Thù đã đứng lên giới thiệu: “Thiên Thu, giới thiệu cho cậu, đây là sư huynh tôi, Hà Phương Ngại.”

Nhiếp Thiên Thu bỗng nhiên nhớ ra, đây không phải là người sáng lập trang web về lĩnh vực giáo dục – Đả Câu võng nổi từ mấy năm trước sao?

Hà Phương Ngại đưa tay ra bắt tay với cậu một chút, nói: “Xin chào ngài Nhiếp, tôi chính là Hà Phương Ngại, ngưỡng mộ đã lâu.”

Nhiếp Thiên Thu khách khí nói: “Ngài cũng vậy, ngưỡng mộ đã lâu.”

Nói xong còn cảm khái: “Không nghĩ tới chủ tích của Đả Câu võng thế mà lại là đệ tử của Cái Bang, quả nhiên đệ tử của Cái Bang trải rộng các ngành các nghề nha.”

Hạ Thù chua xót: “Huynh ấy không chịu trở thành bang chủ mà lại chạy đi xây dựng sự nghiệp.”

Hà Phương Ngại bất đắc dĩ mà nhìn sư đệ: “Sao đệ vẫn còn nghĩ như vậy chứ, thật sự không phải đâu, huynh vốn dĩ đã tính xây dựng sự nghiệp từ trước rồi.”

Hắn có chút ngượng ngùng mà nhìn Nhiếp Thiên Thu: “Hầu hết trình độ giáo dục của đệ tử Cái Bang chúng tôi không cao lắm, mọi người đều bận làm ăn kiếm sống, phân tán ở các nơi, muốn tổ chức học tập cũng thực không có phương tiện. Tình cờ lúc tôi học đại học lại học chuyên ngành về lập trình, cho nên sau khi ra trường liền có ý xây dựng một trang web về giáo dục. Hy vọng có thể tạo dựng một cơ hội học tập cho đệ tử của Cái Bang.”

Nhiếp Thiên Thu bội phục nói: “Không ngờ ngài lại có một ước nguyện này, cũng khá tốt nha. Hiện tại trang web rất thành công, ngay cả những người không thường chú ý cái ngành này cũng thường xuyên nhìn thấy quảng cáo của ngài.”

Hà Phương Ngại cười một chút: “Mới vừa được góp vốn, kế hoạch tiếp theo chính là đưa công ty ra thị trường.”

Hắn nói xong liền nhìn về phía Hạ Thù, ánh mắt nhu hòa xuống: “Tài chính ban đầu của công ty chúng tôi, vẫn là nhờ sư đệ tôi giúp đỡ.”

Nhiếp Thiên Thu kinh ngạc một chút: “A, không thể trông mặt mà bắt hình dong nha.”

Hạ Thù: “……”

Hạ Tinh Hàng ở bên cạnh nói tiếp: “Không không không, có thể trông mặt, Hạ Thù ra tiền nên có yêu cầu tên của trang web phải do anh ấy đặt.”

Trên mặt Hạ Thù có chút xầu hổ: “Tên tôi đặt không phải khá tốt sao? Đơn giản dễ nhớ, sự thật cũng chứng minh, thực thành công mà.”

Hạ Tinh Hàng cười mà không nói.

Nhiếp Thiên Thu có chút khó hiểu: “Đả Câu võng có ý nghĩ đặc biệt nào sao?”

Hạ Tinh Hàng giải thích: “Lần đầu tiên Đả Câu võng xuất hiện không phải là tên tiếng Trung đâu, trực tiếp là chữ cái DAGOU, tên tiếng trung hiện tại là do dân mạng dịch thành đấy.”

Nhiếp Thiên Thu suy nghĩ một chút Đả Câu võng ghép vần: dagou……

Cậu chảy chút mồ hôi “Không phải là muốn gọi là Đại Khuyển đấy chứ?”

Ba người khác cùng im lặng không nói gì.

Nhiếp Thiên Thu: “…… Bội phục.” Quả nhiên Hạ Thù không làm cậu thất vọng.

……

“Sư đệ đã nói với tôi phát hiện của cậu, tôi cũng hỗ trợ điều tra.” Hà Phương Ngại lấy laptop cá nhân của mình ra, “Chúng tôi đã hack vào mạng nội bộ của tập đoàn Thương Long, quả nhiên tìm được một ít tài liệu liên quan đến Thanh Long Bang. Không chỉ như vậy, chúng tôi cũng phát hiện được tập đoàn Thương Long thường xuyên liên lạc với Thanh Long Bang, có thể là cùng chung lợi ích.”

Hạ Thù hỏi: “Còn Cái Bang Quảng Thành thì sao? Có tra được cái gì không?”

Hà Phương Ngại lắc đầu: “Không có tra được tài liệu liên quan trực tiếp đến Cái Bang Quảng Thành, nhưng mà sản nghiệp của Thanh Long Bang, có một viện dưỡng lão, nhưng quy mô cùng lượng khách hàng ở chỗ đó, không trùng khớp với số tiền bọn họ thu được. Lượng thu vào của viện dưỡng lão bọn họ lớn hơn rất nhiều so với quy mô kinh doanh. Tôi cảm thấy điều này vô cùng khả nghi.

Nhiếp Thiên Thu nghe xong vuốt cằm cân nhắc: “Quả nhiên kỹ thuật mới là bá chủ tương lai, không ra khỏi cửa liền có thể tra được gốc gác của người ta.”

Hà Phương Ngại cười cười: “Có lẽ vậy, nhưng mà bây giờ còn có rất nhiều chuyện mà kỹ thuật không làm được, ví dụ như muốn đến viện dưỡng lão của Thanh Long Bang kia điều tra một chút, dựa vào kỹ thuật thì không làm được.”

Hắn nhìn về phía Hạ Thù: “Công tác bảo an của viện dưỡng lão kia vô cùng nghiêm ngặt, đặc biệt là tòa nhà độc lập nằm ở sườn tây bắc. Những người canh gác ở chỗ đó đều là đệ tử của Thanh Long Bang, biết võ công, hơn nữa có khả năng còn mang theo súng, một mình huynh không có cách nào đi vào.”

Hạ Thù không chút do dự nói: “Để đệ đi.”

Hà Phương Ngại: “Huynh chính là muốn tìm đệ đi cùng, chúng ta cần phải bàn bạc kỹ hơn một chút.”

Hạ Thù nhíu mày: “Huynh cũng đừng đi, lấy thân thủ của huynh, đừng liên lụy đến đệ.”

Hà Phương Ngại dừng một chút, cũng không thấy xấu hổ, chỉ nói: “Không được, một mình đệ đi quá nguy hiểm.”

Nhiếp Thiên Thu sợ hai người bọn họ lại muốn diễn một cảnh huynh đệ tình thâm trên phim truyền hình, tiết mục đệ đi huynh không đi, đệ đi huynh cũng đi nên cậu vội vàng nói: “Viện dưỡng lão kia ở chỗ nào?”

Hà Phương Ngại nói: “Phía tây Quảng Thành.”

Nhiếp Thiên Thu suy nghĩ một chút: “Hình như tuần sau tôi cần đến Quảng Thành quay phim……”

Cậu cũng không chắc chắn lắm mà nhìn về phía Hạ Tinh Hàng: “Đúng là có hành trình này phải không?”

Hạ Tinh Hàng: “Vâng, quay ngoại cảnh của《 Hoàng tử bá đạo sủng lên trời 》.”

Hạ Thù: “……”

Hà Phương Ngại: “……”

Nhiếp Thiên Thu bình tĩnh mà nói: “Vậy tuần sau, tôi sẽ đi cùng Phó Hội.”

Hạ Tinh Hàng là người đầu tiên phản đối: “Không được.”

Hà Phương Ngại cũng nói: “Quá nguy hiểm, nhân số của đệ tử Thanh Long Bang quá đông, còn có thể có súng.”

Hạ Tinh Hàng nhìn về phía Nhiếp Thiên Thu: “Thầy, tuy rằng võ công của anh cao cường, nhưng mà đối phương còn có súng nữa…”

Hắn còn chưa nói xong đã bị Nhiếp Thiên Thu ngắt lại: “Chỉ là súng thôi mà.”

Hạ Tinh Hàng: “……Thôi mà?”

Nhiếp Thiên Thu chắp tay trước ngực chà xát, nhàn nhạt mà nói: “Võ công thiên hạ, chỉ nhanh không phá, nhanh thì nhanh, ít nhất cũng phải nhanh hơn viên đạn.”

Hạ Thù gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Hoặc là mạnh mẽ ra kỳ tích, sức lực lớn đến mức nào, ít nhất cũng phải có lực xuyên thấu hơn viên đạn.”

Hạ Tinh Hàng cùng Hà Phương Ngại nhìn hai người bình tĩnh mà nói lý luận bạo lực: “……”

Nếu đã nói đến mức này, Hạ Tinh Hàng cũng không thể ngăn được Nhiếp Thiên Thu, hắn sợ nếu như tiếp tục ngă cản, Nhiếp Thiên Thu trước sẽ lấy hắn ra để thử nghiệm xem võ công của anh ấy nhanh đến mức nào.

Vì thế hành trình của Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Thù đã được quyết định xong, Hà Phương Ngại vạn phần cảm tạ: “Vậy thì làm phiền ngài Nhiếp.”

“Không khách khí.” Nhiếp Thiên Thu cười lạnh một chút, “Ngăn cản sự nghiệp của tôi đều không thể tha thứ được!”



Trước khi Nhiếp Thiên Thu đi đến Quảng Thành đóng phim, kỳ thứ hai của《 Cao thủ võ lâm ở nơi nào 》 chính thức được phát sóng.

Bởi vì tư liệu quay chụp đầy đủ, nội dung phong phú, lần này chương trình được cắt thành hai tập, phân ra ra hai tuần để chiếu. Phần hậu kỳ đã cắt nối khung cảnh non nước, võ học tông môn cùng nhóm khách mời tương tác với nhau, khiến cho tình tiết lên xuống phập phồng, lại vô cùng hào khí, vô cùng đáng xem.

Trong chương trình kỳ này, khán giả thấy được phong cảnh rộng lớn của huyện Nam Phóng, sương mù lượn lờ ở đằng xa, hậu kỳ thêm vào một chút hiệu ứng, ngoài ý muốn có chút hương vị của thế ngoại đào viên.

Các đệ tử phái Côn Luân nghiêm túc mà biểu diễn Bát Đại Thần Tiên Chưởng, mặc dù quần áo của bọn họ rất tùy tiện, tuổi tác cũng không giống nhau, nhưng vô cùng có thần thái. Bọn họ giơ tay, đẩy ra, mỗi một chưởng, mỗi một bước dường như đều ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ, ngay cả bụi bặm gió nhẹ cũng vì cái này mà thay đổi phương hướng.

Lúc sau, chương trình lại triển lãm phần tập võ hàng ngày của năm vị khách mời, bọn họ thở dài than ngắn với miếng chì, Nguyễn Vũ Hinh sẽ cáu kỉnh, Mạnh Bạch sẽ kể truyện cười, Nhiếp Thiên Thu văn nhã thanh tú lại trở thành biểu tượng phái thực lực, nhẹ nhàng đem theo miếng chì mà chạy. Những minh tinh lớn này không ngừng gặp khó khăn trắc trở trên con đường học võ, tạo ra không ít tình huống gây cười, nhưng bọn họ đều kiên trì tiếp tục.

Màn tập võ hàng ngày có cười có khóc, lại xen kẽ biễn cố ngoài ý muốn. Âm nhạc đột nhiên thay đổi, mọi người bỗng nhiên nhìn thấy một con trâu lớn đang chạy như điên hướng về phía đoàn người. Âm nhạc đã tô đậm không khí dồn dập khẩn trương này, tiếp theo Hà Điếu Yên nhẹ nhàng điểm chân, nhẹ nhàng bay từ dưới đất lên lưng con trâu… Màn ảnh bắt trọn được gương mặt lạnh lùng của hắn.

Chương trình kỳ này còn chưa chiếu xong nhưng phái Côn Luân, Hà Điếu Yên, Nhiếp Thiên Thu đã kéo nhau lên hot search, những người vốn xem chương trình vì mấy minh tinh lớn cũng dần dần bị võ học phái Côn Luân thể hiện trong chương trình này hấp dẫn.

Mọi người sôi nổi thảo luận liệu những hình ảnh được chiếu trên TV là thật hay giả, bình luận trên diễn đàn Miêu Khu đều là thảo luận về võ công của phái Côn Luân.

Bởi vì trong chương trình có hình ảnh Lục Mạo biểu diễn khinh công, có không ít người nghi ngờ đều nói để cho trẻ con treo dây thép sẽ có ảnh hưởng không tốt. Cuối cùng weibo chính thức của chương trình còn phải đăng một bài giải thích, đảm bảo toàn bộ hành trình đều được quay chụp bình thường, hình ảnh chiếu ra không có bất kỳ thiết bị cùng hiệu ứng đặc biệt nào cả, chỉ triển lãm võ học bình thường của phái Côn Luân mà thôi.

Những dân mạng có kỹ thuật cũng đã đứng ra phân tích, xác nhận màn ảnh thật sự không có bất kỳ dấu vết xử lý hậu kỳ nào.

Có người tin cũng có người không tin, nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng đến chuyện tổ chương trình không ngừng nhận được lời khen từ mọi người, cũng không ảnh hưởng đến chuyện phái Côn Luân đã trở thành môn phái hot nhất ở trên mạng chỉ sau một đêm.

Mọi người không ngờ Hà Điếu Yên còn có vận may ngoài ý muốn. Bởi vì tính cách của hắn tương đối đứng đắn chất phác, sẽ không chơi chiêu hoặc cùng người khác làm trò nên số lần lên hình cũng không nhiều lắm, không ngờ chỉ bằng vào giá trị nhan sắc cùng võ công của mình mà mở một đường máu, hấp dẫn không ít fans, thu được một đợt danh tiếng nhỏ.

Màn phỏng vấn “Vị thôn dân họ Hà” trước đó của giải trí Tinh Hành cũng nhanh chóng được đào ra, lượng share trực tiếp đứng đầu, khuôn mặt vốn nhàm chán ở trong mắt fans cũng biến thành “Đáng yêu, muốn……”, kính lọc dày đến đáng sợ.

Mấy cô gái đổi chồng yêu như đổi quần áo đã viết một bức huyết thư ngàn người ở dưới weibo của tổ chương trình yêu cầu Hà Điếu Yên xuất đạo.

Các đệ tử phái Côn Luân thực sự không dám lướt weibo, nhìn trên đó có một đám người không quen mà lại kêu gào vô cùng thâm tình cảm động “Hà Điếu Yên, chồng của tui.” “Yên Yên, cưới em.”…… Hơn nữa không chỉ là con gái, mà dưới sự phân tích cùng phán đoán của bọn họ, xác định có không ít đàn ông cũng gia nhập vào đám người kêu chồng yêu đó.

Khiến cho bọn họ không biết đối mặt với sư phụ mình như thế nào!

Quả thực khiến người khác không có lòng mà học võ.

Còn bản thân Hà Điếu Yên, ngay ngày hôm sau khi chương trình được chiếu ra đã gỡ luôn ứng dụng này.

Sau đó có dân mạng cũng nhanh chóng đào ra được tấm ảnh chụp mẫu cho cửa hàng trực tuyến trước kia của phái Côn Luân, trên ảnh là Hà Điếu Yên mặc quần áo nông dân, mang theo nón rơm đứng dưới một cây táo, đôi tay hướng về phía trước nâng một quả táo đỏ được P một cách lộ liễu. Vẻ mặt hắn dại ra, phía dưới bức ảnh còn được P một hàng chữ to: Táo đỏ chính tông phái Côn Luân, giả một bồi mười.

Những người vốn đang kêu gào “Chồng yêu” bỗng chốc: ừmmmmm.

Cũng có người hưng phấn mà tỏ vẻ: Thật đặc biệt, hoàn toàn khác với bề ngoài yêu diễm kinh người kia.

Có thể nói khẩu vị vô cùng nặng.

Chương trình kỳ này ngoài phái Côn Luân thì còn có một điểm khác thu hút người xem, chính là “CP Tinh Cầu” mà đạo diễn mạnh mẽ đẩy. Tuy rằng tổ chương trình không dám trực tiếp cho thêm mấy hiệu ứng tình yêu cho bọn họ, nhưng khi hai người xuất hiện cùng khung hình thì ánh sáng cũng được làm mềm đi, lại kết hợp thêm nhạc nền hợp lý, mỗi một hành động đều được chỉnh làm chậm hơn bình thường, ý đồ rõ như ban ngày.

Những màn ảnh này đúng như dự đoán của Nhiếp Thiên Thu đã bị fans only điên cuồng diss, nhưng mà lần này bọn họ chỉ mắng tổ chương trình, lại không mắng Hạ Tinh Hàng một câu nào, bởi vì một là Hạ Tinh Hàng cũng không phải minh tinh, không có động cơ lăng xê, hai là… Đương nhiên bởi vì mặt.

Ngay cả Nhiếp Thiên Thu nhìn phản hồi sau khi chương trình được chiếu cũng cảm thán: “Trong số những người từng xào CP với tôi, chỉ có mỗi cậu là được fans only của tôi đặc xá.”

Hạ Tinh Hàng cũng thực vui mừng: “Cảm ơn mẹ em.”

Nhiếp Thiên Thu: “Hả?”

Hạ Tinh Hàng nhẹ nhàng cười: “Đã sinh em đẹp như vậy.”



Trong nhóm wechat Hội tuổi già không nơi nương tựa:

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: @ Côn Luân phái – Hà Điếu Yên, chồng yêu Yên Yên, cưới em

Cái Bang – Hạ Thù: Oa, cuối cùng cậu cũng come out rồi!

Đường Môn – Đường Phi Linh: 666

Phái Võ Đang – Trương Do: Không ngờ Gia Cát tiên sinh……

Thích Nhạc: A di đà phật

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: Phi phi phi, mấy người không xem weibo sao? Chồng yêu mới nhậm chức đã ra đời, bây giờ đang có trào lưu gọi Điếu Yên như vậy.

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: Làm thanh niên thời thượng sau năm 90, tôi cũng không thể lạc hậu

Cái Bang – Hạ Thù: Hình như cậu có chút hiểu nhầm với từ thời thượng?

……

Lúc Hà Điếu Yên cầm di động, số lượng tin nhắn trong nhóm đã 99+.

Côn Luân phái – Hà Điếu Yên:……

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: Nhân vật chính cuối cùng cũng online!

Côn Luân phái – Hà Điếu Yên: Hai ngày này rất nhiều người tới huyện Nam Phóng du lịch, còn có người muốn đến phái Côn Luân bái sư, cho nên có chút vội, không thế xem di động

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: Phái Côn Luân の quật khởi

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ: Hâm mộ đến rơi lệ, khi nào đến phiên Thần Toán Môn đây.

Cái Bang – Hạ Thù: Chờ đến ngày thanh niên sau năm 90 thoái vị đi

Côn Luân phái – Hà Điếu Yên: @ Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ, người xấu không biết xấu hổ!!!! Lưu manh!!!!!!! Anh là bí đao lớn!!!! Sau 90 đầu trọc!!!

Cái Bang – Hạ Thù:…… Đột nhiên kích động, thật trí mạng.

Phái Võ Đang – Trương Do: Xin Hà chưởng môn bình tĩnh, đây chỉ là tấm chân tình của ngài Gia Cát mà thôi

Thần Toán Môn – Cát Vong Cơ:…… Trương Do, ngài câm miệng đi.

Đường Môn – Đường Phi Linh: Tôi cảm thấy đây không phải là điều mà Điếu Yên sẽ nói.

……

Mười phút sau.

Côn Luân phái – Hà Điếu Yên: Xin lỗi, lúc nãy di động của tôi bị Trình Thức đoạt.

Côn Luân phái – Hà Điếu Yên: Hiện tại sinh ý tông môn quá bận, Trình Thức mang theo một ít người ở bàng chi đến hỗ trợ

Côn Luân phái – Hà Điếu Yên: Đã phạt cậu ta đến trước bài vị của sư tổ quỳ lạy.

~ Hết chương 26~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play