Sau khi ăn xong, Tô Dật Nhiên tạm biệt Lâm Yến, lê xe Lê Thư Ngôn về nhà.

Suốt dọc đường, hai người đều rất im lặng, khi về đến nhà, Tô Dật Nhiên xuống xe lễ phép nói với Lê Thư Ngôn: "Cảm ơn anh Thư Ngôn, em vào trước đây."

Tô Dật Nhiên nói xong chuẩn bị vào cửa, Lê Thư Ngôn lại đột nhiên nói sau lưng cậu: "Tiểu Nhiên."

Tô Dật Nhiên bị anh ta gọi lại, nghi hoặc quay đầu: "Sao vậy?"

Lê Thư Ngôn không còn nụ cười thường ngày trên khuôn mặt, nhìn cậu với ánh mắt có chút ảm đạm, "Tiểu Nhiên, em biết rồi đúng không?"

Tô Dật Nhiên dừng một chút, mặt lộ vẻ khó hiểu: "Anh Thư Ngôn đang nói gì vậy?"

Cậu muốn cho hai người có một đường lui, có một số việc, vẫn là không nên nói quá rõ ràng thì tốt hơn.

Nhưng Lê Thư Ngôn lại không dừng lại ở đó, trong mắt anh ta hiện lên cảm xúc bị kìm nén: "Tiểu Nhiên, từ lần đầu tiên chúng ta quen biết đến giờ, anh chưa bao giờ coi em là em trai, ở nước ngoài hai năm qua, anh cũng rất nhớ em."

Rất hiếm khi anh ta có giọng điệu nghiêm túc như vậy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tô Dật Nhiên.

Tô Dật Nhiên ngẩn người, cậu không nghĩ tới đối phương sẽ trực tiếp làm rõ như vậy, khiến cậu có chút bất ngờ không kịp đề phòng.

Thấy vậy, giọng điệu của Lê Thư Ngôn dịu đi: "Tiểu Nhiên, anh nói những lời này, cũng không phải muốn ép buộc em cái gì, chỉ là muốn cho em biết, em không cần vì thế mà cảm thấy gánh nặng vì điều đó, tất cả đều là anh tình nguyện, cũng muốn em.....đừng vì chuyện này mà rời xa anh."

Tô Dật Nhiên nghe xong, trầm mặc một lát, sau đó nói: "Em chỉ coi anh là anh trai, bạn bè, chỉ vậy thôi."

Dừng một chút, cậu thở dài, nói: "Anh vừa mới nói không muốn ép bức em, nhưng anh nói những lời này, không phải là đang bức em hay sao?"

Nói xong, Tô Dật Nhiên phức tạp nhìn anh ta một cái, sau đó xoay người rời đi, không để ý đến phản ứng của Lê Thư Ngôn.

Lê Thư Ngôn nghe Tô Dật Nhiên, sững sờ tại chỗ.

Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng những lời anh ta nói vừa rồi thực sự là muốn lợi dụng sự đồng cảm của Tô Dật Nhiên để làm dịu đi thái độ của cậu, bởi vì anh ta thực sự không chịu nổi Tô Dật Nhiên đối với mình lãnh đạm, điều đó còn tệ hơn là việc giết anh ta.

Sau khi Tô Dật Nhiên rời đi, Lê Thư Ngôn vẫn đứng ngây trước cửa nhà Tô gia, vô cùng hối hận về những gì mình đã làm vừa rồi.

Nhưng Tô Dật Nhiên không biết về những điều này.

Sau khi vào nhà, phòng khách chỉ có một bão mẫu đang quét dọn vệ sinh. Tô Dật Nhiên cởi áo khoác treo lên, hỏi: "Dì Trần, bố mẹ cháu đâu?"

"Tiên sinh đi công ty, phu nhân thì cùng bạn bè đi mua sắm. Thiếu gia ăn cơm chưa? Đồ ăn trong bếp còn nóng, có muốn dì dọn ra không?"

Tô Dật Nhiên lắc đầu: "Không cần đâu dì Trần, con ăn rồi, con lên tầng nghỉ trước đây."

Dì Trần trả lời: "Aii, được."

Trở lại phòng ngủ, Tô Dật Nhiên có chút mệt mỏi nằm xuống giường.

Những lời của Lê Thư Ngôn vẫn làm cho cậu có chút bận tâm, dù sao bọn họ cũng đã quen biết lâu như vậy, nói không có tình cảm là không thể. Nếu Lê Thư Ngôn nói rõ, cậu có khả năng còn có thể làm bộ như không biết, hai người có thể tiếp tục làm bạn.

Nhưng hiện tại.....aii, càng nghĩ lại càng cảm thấy rối.

Tô Dật Nhiên không nghĩ nữa, nhắm mặt dưỡng thần một lát, điện thoại bên cạnh rung lên hai tiếng."

Cậu cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn Quý Dục gửi, hỏi cậu tối mai rảnh không, mấy bạn học tốt nghiệp muốn tụ tập một chút.

Ngày mai cũng không có việc gì, Tô Dật Nhiên liền đồng ý.

Lúc ăn tối, bố mẹ Tô đã về.

Mẹ Tô hỏi Tô Dật Nhiên: "Hôm nay đi dạo với Thư Ngôn thế nào?"

"Uhm...tạm ổn ạ." Tô Dật Nhiên mơ hồ nói.

Bố Tô nghe vậy ngẩng đầu hỏi: "Đứa nhỏ Lê gia từ nước ngoài về rồi à?"

Mẹ Tô: "Hôm trước mới về, buổi sáng đến nhà thăm nhà chúng ta, buổi trưa em bảo Tiểu Nhiên đi chơi với thằng bé."

Bố Tô gật đầu đồng ý: "Ừ, Thư Ngôn là đứa trẻ ngoan, Tiểu Nhiên và nó cũng lâu không gặp, tụ tập nhiều cũng tốt, hôm nào có thời gian mời thằng bé đến nhà mình ăn cơm."

Tô Dật Nhiên ở một bên yên lặng ăn cơm. Nếu hai người biết người ta muốn bẻ cong con trai hai người, có thể sẽ không nghĩ như vậy.

  —————————

Tối hôm sau.

Tô Dật Nhiên đến buổi hẹn theo địa điểm mà Quý Dục đã nói, sau khi đến nơi phát hiện là một quán bar.

Sau khi xuống xe, cậu đưa chìa khóa xe cho nhân viên phục vụ, dựa theo số phòng mà Quý Dục nói, đi lên tầng hai.

Mức tiêu tụ của quán bar này không thấp, những người tới đây đều là con cháu giới thượng lưu. Tô Dật Nhiên mặc một chiếc áo len xanh lam đơn giản, quần jean vừa người, phác họa đôi chân dài thẳng tắp, bề ngoại xinh đẹp cùng khí chất trong sạch cao quý, bước vào quán bar giống như dê con xông vào bầy sói, chọc cho không ít người thèm nhỏ dãi.

Có người lấy can đảm tiến lên bắt chuyện, Tô Dật Nhiên đều phớt lờ.

Đến phòng mà Quý Dục bảo, Tô Dật Nhiên đẩy cửa ra, phát hiện bên trong có khá nhiều người.

Phòng bao có người đang cầm micro vừa khóc vừa hát, những nam sinh khác đang ngồi trên sô pha vừa uống rượu vừa cười, còn có mấy nữ sinh ngồi cùng một chỗ tán gẫu với nhau, chi có Quý Dục ở một bên lơ đãng cúi đầu nhìn điện thoại.

Nhìn thấy Tô Dật Nhiên đi tới, bạn học đang say sưa cầm micro lập tức im bặt, có chút mất tự nhiên ho khan vài tiếng, thiếu tiếng hát của cậu ta, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh không ít.

Bên này Quý Dục thỉnh thoảng nhìn vào điện thoại, nghĩ Tô Dật Nhiên sao còn chưa đến. Hắn vốn là muốn đến đón cậu, nhưng Tô Dật Nhiên nói mình tự lái xe được.

Nhưng sao bây giờ vẫn chưa đến. Ngay khi Quý Dục đã có chút đứng ngồi không yên, liền phát hiện trong phòng đột nhiên yên tĩnh, có chút nghi hoặc ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tô Dật Nhiên đứng ở cửa.

Quý Dục vội vàng đứng dậy vẫy vẫy tay với Tô Dật Nhiên, chờ Tô Dật Nhiên đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, mới mở miệng hỏi: "Sao giờ mới đến? Có chuyện gì sao?"

Tô Dật Nhiên ngồi xuống, trả lời: "Không, trên đường hơi tắc đường."

Nghe vậy Quý Dục thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó hắn phát hiện phòng bao quá mức yên tĩnh, hắn quay đầu nhìn những người xung quanh, phát hiện tất cả đều ngồi ngay ngắn, thậm chí có cô gái thỉnh thoảng nhìn về phía Tô Dật Nhiên.

Quý Dục nhíu mày, đang định nói gì đó, Tô Dật Nhiên ở bên cạnh cười nói: "Như thế nào tôi vừa đến mọi người liền yên lặng như vậy, chẳng lẽ không hoan nghênh tôi đến?"

Quý Dục không khỏi nhìn những người xung quanh cảnh cáo.

Những người còn lại thấy thế vội nói: "Không có không có, Tô thiếu có thể tới chúng tôi đều rất vui mừng."

"Đúng đúng đúng, cả nhà tiếp tục vui vẻ nào."

Trong phòng rất nhanh lại trở lại trạng thái ồn ào.

Khi mọi người uống gần xong, có người đề nghị chơi trò chơi.

"Chơi gì? Poker? Xúc xắc?" Những người khác chưa xác định được.

"Sự thật hay thử thách đi." Mội số người thảo luận ra kết quả.

Tuy trò sự thật hay thử thách đã rất lỗi thời nhưng hiện tại đã tốt nghiệp, bạn học sau này có thể khó gặp lại nhau, loại trò chơi mạo hiểm như nói lời thật lòng này, có thể kích thích một số người nói ra bí mật trong lòng, cũng không ít người muốn biết chuyện phiếm.

Quý Dục nhìn về phía Tô Dật Nhiên, thấy cậu không có ý kiến gì cũng không phản đối.

Mọi người thấy hai người bọn họ đều đồng ý, nhao nhao tỏ vẻ muốn tham gia.

Một người trong số họ mang mấy lá bài poker nói: "Ai rút được quân 3 cơ người đó sẽ phải lựa chọn sự thật hoặc mạo hiểm để nhận hình phạt và hình phạt thì do người rút được lá joker quyết định, không làm được phải tự phạt uống ba chén."

Vận khí của Tô Dật Nhiên không tệ lắm, mấy hiệp liền cũng không có rút phải.

"Nào nào nào, đến lượt ai đây?"

"Không phải tôi."

"Này, cũng không phải tôi."

...

Chỉ còn lại Tô Dật Nhiên và Quý Dục, Quý Dục lật bài trong tay ra, là quân Joker. Kế tiếp chỉ còn mỗi Tô Dật Nhiên còn chưa lật bài, mọi người đồng loạt nhìn về phía cậu.

Tô Dật Nhiên bất đắc dĩ, lần này cậu không tránh khỏi, đành phải lật bài lên, rõ ràng là quân 3 cơ.

Tô Dật Nhiên: "Tôi chọn sự thật."

Kế tiếp là Quý Dục hỏi một câu. Quý Dục trầm tư suy nghĩ, hỏi một câu như trẻ trâu tiểu học: "Cậu...Cậu có thích người nào chưa?"

Sau khi hỏi xong câu này, Quý Dục không hiểu sao có chút khẩn trương, không chỉ có hắn, mấy người ở đây đều nhìn Tô Dật Nhiên.

Quý Dục không biết mình muốn Tô Dật Nhiên trả lời có hay không. Hắn hy vọng Tô Dật Nhiên sẽ nói có, mà người đó có thể là hắn, lại hy vọng Tô Dật Nhiên nói không có, vì người kia rất có thể không phải là hắn.

Thời gian chờ đợi câu trả lời của Tô Dật Nhiên chỉ có vài giây, lại làm cho hắn cảm giác như ngồi trên đống lửa.

Cuối cùng, Tô Dật Nhiên mở miệng trả lời: "Không có, tôi không có người mình thích."

Quý Dục biết tính cách của Tô Dật Nhiên là khinh thường lời nói dối, cho nên cậu nói không có là thực sự không có. Quý Dục nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng loáng thoáng có chút mất mát.

- ---------------------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play