: Trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo, đạo lữ của ngươi có biết ngươi như vậy không?

"Dối trá." Cung Minh Trạch trầm giọng nói.

Thẩm Thanh Đường nhận thấy tính mạng của mình không gặp nguy hiểm nữa, nên hiện tại cũng không so đo mấy chuyện này với Cung Minh Trạch, cậu bình tĩnh nói: "Nếu điện hạ cảm thấy lời giải thích của ta không đủ hợp lý, sau này ta có thể dành thời gian từ từ giải thích với điện hạ, sẽ giải thích cho đến khi nào điện hạ cảm thấy hợp lý mới thôi. Có điều—"

"Ta muốn hỏi điện hạ một câu, ngài định xử trí Lâm Cẩn Du như thế nào?"

"Lâm Cẩn Du?" Cung Minh Trạch nhướng mày, yên lặng nhìn chằm chằm ánh mắt lúc này đã khôi phục lại sự bình tĩnh hiền hòa của Thẩm Thanh Đường, nhàn nhạt nói: "Chỉ là một linh thực vật, nếu ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt cũng không cần làm đến khó coi như vậy."

Ánh mắt Thẩm Thanh Đường khẽ động, phớt lờ lời châm chọc của Cung Minh Trạch, chỉ bình tĩnh nói: "Đây chính là điểm đáng sợ của tà pháp nhà họ Lâm, lý do khiến Lâm Cẩn Du trở nên như vậy hẳn là do hắn ta đã từ bỏ cơ thể người của mình, sống lại trong thân xác của linh thực vật."

"Có bằng chứng không?"

Thẩm Thanh Đường thản nhiên đối diện với ánh mắt soi mói sắc bén của Cung Minh Trạch: "Ngọc bài bản mạng của Lâm Cẩn Du vẫn còn ở trong Đệ Tử Đường của Thanh Ngọc Kiếm Tông, thân thể có thể đổi, nhưng linh hồn thì không, có phải là Lâm Cẩn Du hay không, điện hạ đem con quái vật kia tới Đệ Tử Đường của Thanh Ngọc Kiếm Tông kiểm tra liền biết."

Cung Minh Trạch im lặng một lúc, chỉ khẽ cau mày, không đưa ra bất kỳ phản ứng trực tiếp nào.

Thẩm Thanh Đường biết Cung Minh Trạch có phần ngang ngược, nếu cố gắng thuyết phục có thể sẽ phản tác dụng, nên cũng không nhiều lời, ngược lại cười nói: "Điện hạ không muốn đi kiểm tra cũng không sao, con quái vật kia khá là xinh đẹp, để lại bên cạnh cũng có thể hầu hạ điện hạ lúc cô đơn—"

"Hỗn xược!"

Một cơn gió lạnh tát vào mặt Thẩm Thanh Đường.

Thẩm Thanh Đường nhân cơ hội phóng dây leo ra, đan thành một tấm lưới dây leo để cản gió lạnh, sau đó liền xoay người bay ra ngoài.

Uy áp của Cung Minh Trạch đụng đến liền ngưng, nhưng ngay sau đó anh ta lại lao tới, chỉ là vẫn giữ một khoảng cách an toàn tế nhị với Thẩm Thanh Đường.

Thẩm Thanh Đường nhìn nam tử áo trắng đang đuổi theo mình cách đó không xa, chỉ có thể từ từ dừng lại, ánh mắt khẽ động: "Điện hạ còn có chuyện gì muốn hỏi ta sao?"

Cung Minh Trạch: "Ta có nói cho phép ngươi đi chưa?"

Mục đích nhân cơ hội bỏ trốn của Thẩm Thanh Đường đã bại lộ, cậu cũng không vội, chỉ thản nhiên nói: "Vậy khi nào thì điện hạ mới cho phép ta đi?"

Cung Minh Trạch mặt không đổi sắc nhìn cậu: "Chính ngươi xác nhận linh thực vật kia chính là Lâm Cẩn Du, nhưng nếu ngươi sai thì thế nào?"

Trái tim Thẩm Thanh Đường đập lỡ một nhịp, cậu lập tức ý thức được Cung Minh Trạch cũng rất thận trọng và xảo quyệt.

Tuy nhiên, Thẩm Thanh Đường chắc như đinh đóng cột kẻ đó chính là Lâm Cẩn Du, lúc này cậu đang định lập lời thề thì nghe Cung Minh Trạch lạnh lùng nói: "Ngươi là người nhận dạng, ngươi cũng phải đến Thanh Ngọc Kiếm Tông một chuyến."

Thẩm Thanh Đường:...

"Vãn bối còn phải tham gia thi đấu." Thẩm Thanh Đường uyển chuyển đáp.

"Cuộc thi đã hoãn lại, mọi người đều như nhau."

Thẩm Thanh Đường vô thức cau mày, những ngón tay thon dài của cậu lặng lẽ cuộn mấy sợi dây leo mọc ra từ đầu ngón tay, nghĩ cách từ chối Cung Minh Trạch.

Thẩm Thanh Đường yêu cầu Cung Minh Trạch đến Thanh Ngọc Kiếm Tông để xác minh kẻ đó chính là Lâm Cẩn Du, chẳng qua là để mọi người biết Lâm Cẩn Du là tà tu, để cho dù Cung Minh Trạch có bảo vệ Lâm Cẩn Du, thì hắn ta cả đời này cũng không thể trở mình được.

Dẫu sao, người đứng đầu của Cung Minh Trạch cũng rất căm ghét những loại tu sĩ biến hóa từ thực vật và yêu thú.

Nhưng rõ ràng, từ lời nói của Lâm Cẩn Du, có thể thấy Cung Minh Trạch và Lâm Cẩn Du có lẽ đã gặp nhau từ mười năm trước.

Mà nếu chuyện đó giải quyết không tốt thì chính là một cái kim bài miễn tử.

Nếu lần này cậu đi cùng, lỡ như dọc đường bị Lâm Cẩn Du tính kế thì phải làm sao?

Cậu chưa muốn chết đâu.

Cung Minh Trạch chú ý đến nhất cử nhất động của Thẩm Thanh Đường, vẻ mặt của anh ta càng trở nên vi diệu hơn.

Đến sau cùng, anh ta cũng không nói gì thêm, chỉ nói: "Ta có thể cho đạo lữ của ngươi đi cùng, chỉ cần lời ngươi nói là sự thật, ta tự nhiên sẽ xử lý công bằng."

"Nếu như ngươi có ý đồ muốn rắp tâm hãm hại."

"Thì kết cục của ngươi cũng không tốt hơn hắn ta đâu."

Lông mày của Thẩm Thanh Đường giật giật, lúc này cậu càng thêm chắc chắn Cung Minh Trạch không thích cậu, thậm chí còn có chút ghét bỏ cậu.

Bất kể nhìn từ góc độ nào thì mức độ trừng phạt của hai chuyện này không nên giống nhau mà.

Tuy nhiên, Thẩm Thanh Đường cũng không thích Cung Minh Trạch, cho nên những chuyện này cậu cũng không để bụng, chỉ cười nói: "Vâng ạ, bây giờ điện hạ có thể thả ta đi tìm đạo lữ rồi chưa?"

"Ngươi cứ ở đây truyền tin cho hắn, bảo hắn đến đây."

Thẩm Thanh Đường:...

Nhưng lúc này đối mặt với Cung Minh Trạch, Thẩm Thanh Đường không còn muốn giở trò gì nữa, không chút do dự, cậu lấy ngọc bài truyền tin ra, gửi một tin nhắn khác cho Tần Di.

Sau khi gửi tin nhắn, Thẩm Thanh Đường cất ngọc bài đi, không nhìn Cung Minh Trạch nữa, chỉ cúi đầu chuyên tâm nghịch mấy sợi dây leo trên ngón tay.

Nhìn thấy cảnh này, Cung Minh Trạch vô thức cau mày, nhưng cuối cùng anh ta vẫn không nói gì.

Mà tin nhắn hồi âm của Tần Di rất nhanh đã truyền tới, nói rằng hắn đang tới nơi này.

Khi Thẩm Thanh Đường nhìn thấy tin nhắn của Tần Di gửi cho mình, trong lòng không hiểu sao lại ổn định hơn rất nhiều, bất giác cong môi cười, trên khuôn mặt trắng như tuyết xinh đẹp hiện ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào.

Nhìn thấy cảnh này, Cung Minh Trạch cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, đợi Thẩm Thanh Đường truyền tin với Tần Di xong, anh ta mới lạnh lùng nói: "Trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo, đạo lữ của ngươi có biết ngươi như vậy không?"

Thẩm Thanh Đường:?

Thẩm Thanh Đường vô thức ngẩng đầu lên liếc nhìn Cung Minh Trạch với ánh mắt có phần kỳ lạ.

Nghĩ thầm Cung Minh Trạch có thể mắc bệnh nghiêm trọng đó.

Nhưng khi nhìn thấy cảm xúc chân thật không chứa chút giả dối nào trong đôi mắt lạnh lùng của Cung Minh Trạch, Thẩm Thanh Đường kinh ngạc quá đỗi, một lúc sau, Thẩm Thanh Đường lễ phép cười nói: "Có phải điện hạ tu vô tình đạo không?"

Cung Minh Trạch: "Liên quan gì đến ngươi?"

Thẩm Thanh Đường bình tĩnh nói: "Ta biết tu sĩ tu vô tình đạo tính tình sẽ trước sau như một, thấy điện hạ như vậy, ta liền liên tưởng đến. Nếu đoán sai cũng xin điện hạ bỏ qua cho."

Giọng nói của Thẩm Thanh Đường rất nhẹ nhàng bình tĩnh, không có gì bất ổn, nhưng khi những lời này lọt vào tai Cung Minh Trạch, Cung Minh Trạch không hiểu sao lại cảm thấy Thẩm Thanh Đường đang mắng mình.

Thế nhưng, anh ta không có chứng cứ.

Cuối cùng, Cung Minh Trạch nhắm mắt lại, chắp tay sau lưng lạnh lùng nói: "Câm miệng ngươi lại."

Thẩm Thanh Đường chỉ mong được vậy, đáp: "Tuân lệnh."

Cung Minh Trạch:...

·

Khi Tần Di đến, Thẩm Thanh Đường và Cung Minh Trạch gần như cách nhau nửa trượng, họ không nhìn nhau, chỉ im lặng đứng ở hai bên.

Tần Di thấy vậy, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía Cung Minh Trạch, cụp mắt hành lễ: "Điện hạ, đạo lữ của ta không hiểu chuyện, quấy rầy điện hạ truy xét Lâm gia, xin điện hạ thứ tội."

Cung Minh Trạch liếc nhìn Tần Di, lạnh lùng nói: "Trông coi người của ngươi đi."

Nói xong, Cung Minh Trạch quay người bước đi không ngoái lại.

Tần Di:?

Không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, Tần Di cau mày, quay đầu lại định hỏi Thẩm Thanh Đường chuyện gì đã xảy ra, kết quả một quả bóng mềm mại mang theo mùi thơm đã bổ nhào vào lòng hắn.

Tần Di loạng choạng hai bước, suýt chút nữa ngã xuống, hắn khó khăn lấy lại ổn định rồi mới vòng tay qua eo Thẩm Thanh Đường.

Hắn còn định quở trách một chút, nhưng khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp đang nở nụ cười với hai má lúm đồng tiền ngọt ngào của Thẩm Thanh Đường, hắn liền không nói được gì nữa.

Im lặng hồi lâu, Tần Di ôm chặt lấy Thẩm Thanh Đường, thấp giọng nói: "Sao lần này em lại liều lĩnh như vậy?"

Thẩm Thanh Đường vòng tay qua cổ Tần Di, cười nói: "Chỉ là sơ xuất nhỏ, không sao cả."

Vừa nói, cậu vừa thấp giọng phàn nàn: "Vị băng sơn thái tử này, cũng quá khó nói chuyện rồi."

Cung Minh Trạch còn chưa đi xa:...

Tần Di nghe Thẩm Thanh Đường nói vậy, trầm mặc một lát, cau mày nói: "Chúng ta trở về trước đi."

Ngụ ý là bảo Thẩm Thanh Đường đừng nói bậy.

Thẩm Thanh Đường mím môi, bày ra vẻ mặt vô tội, nhỏ giọng nói: "E là tạm thời không đi được."

Đôi lông mày dài mảnh của Tần Di chậm rãi cau lại: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

·

Một nén nhang qua đi

Sau khi nghe hết toàn bộ câu chuyện, Tần Di im lặng hồi lâu, sau đó nhìn đôi mắt sáng ngời mang theo chút chột dạ kèm theo chút tâm cơ của Thẩm Thanh Đường, hắn nói: "Lúc động thủ thì em liều lĩnh như vậy, sao giờ lại sợ hãi rồi?"

Thẩm Thanh Đường cây ngay không sợ chết đứng: "Lúc đó chẳng phải không còn cách nào khác sao?"

Đầy mặt em biết em sai đó nhưng em vẫn dám làm đó.

Vẫn là công thức cũ.

Tần Di:...

"Xem ra là tại ta bình thường quá nuông chiều em rồi." Tần Di trầm giọng nói.

Thẩm Thanh Đường tim đập lỡ một nhịp, lập tức quan sát sắc mặt của Tần Di.

Sau khi nhìn một lúc, cậu cảm thấy Tần Di hình như giận thật rồi, vì vậy Thẩm Thanh Đường không chút do dự nghiêng người về phía trước, nắm lấy tay Tần Di, nũng nịu nói: "Lan Đình giận rồi."

Tần Di bình tĩnh tránh qua một chút, cau mày nói: "Nơi này vẫn là Lâm gia, em không sợ bị nhìn thấy sao?"

Thẩm Thanh Đường khẽ cười: "Ai rảnh mà đi nhìn trộm chúng ta chứ? Bộ chưa từng thấy sự đời sao?"

Tần Di nói thẳng: "Thái Tử... Điện hạ có lẽ còn chưa đi xa."

Nói không chừng còn chưa đi xa thật.

"Ồ, vậy để anh ta nhìn cho đã đi, em cũng đâu có làm chuyện xấu gì." Thẩm Thanh Đường tỉnh bơ nói.

Tần Di:...

Thẩm Thanh Đường càng nói càng trở nên đắc ý, nhân lúc Tần Di không chú ý, cậu sáp tới hôn nhẹ lên mặt Tần Di.

Tần Di:?!

Bây giờ Tần Di dù có ngốc cũng không thể làm ngơ nữa, hắn cau mày nắm lấy tay Thẩm Thanh Đường, trầm giọng nói: "Đã bảo còn ở bên ngoài, em đừng có đùa như vậy nữa."

Bình thường đâu có thấy Thẩm Thanh Đường như thế này đâu.

Thẩm Thanh Đường lúc này dựa vào vai Tần Di, bất mãn thì thào nói: "Tại em vui mà."

Thực sự là rất vui.

Nhìn thấy hơn một nửa chỗ dựa vững chắc của Lâm Cẩn Du đã ngã xuống, chỉ cần xác minh xong, sau này Lâm Cẩn Du sẽ không bao giờ trở mình được nữa. Sao Thẩm Thanh Đường có thể không vui được chứ?

Tần Di không biết có nhiều uẩn khúc như vậy, lúc này hắn chỉ cảm thấy vừa rồi Thẩm Thanh Đường có lẽ đã quá căng thẳng, nên mới muốn phát tiết một chút.

Tần Di cau mày trầm mặc trong chốc lát, sau đó hắn khẽ thở dài một tiếng, xoay người nói: "Chắc là lúc nãy em mệt mỏi quá độ nên bắt đầu nói nhảm rồi, nếu đã muốn làm nũng đến vậy, vậy thì lên đây đi, ta cõng em trở về."

Nghe Tần Di nói vậy, trong lòng Thẩm Thanh Đường cảm thấy buồn cười, vốn muốn nói cậu rất tỉnh táo, chỉ là vì vui mừng quá nên mới nhất thời bị kích động.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Di, Thẩm Thanh Đường cũng không muốn nói ra sự thật nhanh như vậy, lúc này cậu mím môi, nhảy lên lưng Tần Di, ôm cổ Tần Di.

Sau đó, Thẩm Thanh Đường thân mật tựa đầu vào vai Tần Di, nhẹ giọng nói: "Lan Đình, em xong rồi."

Làn da của Thẩm Thanh Đường trắng nõn mịn màng, mái tóc dài mát lạnh xõa xuống khiến cổ Tần Di hơi ngứa.

Nhưng lúc này, được Thẩm Thanh Đường ôm như vậy, trong lòng hắn bất giác mềm nhũn, ánh mắt khẽ động, Tần Di cũng không nói gì, chỉ duỗi tay ra ôm chặt Thẩm Thanh Đường ở sau lưng, chậm rãi đi về phía trước.

Trong rừng rậm cách đó không xa, ánh sáng nghi ngờ trong đôi mắt lạnh lùng đang quan sát tất cả những chuyện này lập lòe mấy lần.

Nhưng mọi chuyện xảy ra trước mặt anh ta trông quá dịu dàng và tốt đẹp.

Thậm chí đến cuối cùng anh ta còn nhìn thấy, Thẩm Thanh Đường với vẻ mặt an tâm ghé vào vai Tần Di, bắt đầu ngủ gà ngủ gật, gương mặt ngủ rất bình yên, hơi thở kéo dài nhẹ nhàng.

Điều này cũng là giả sao?

Nếu vậy thì kỹ năng diễn xuất cũng quá tốt rồi đi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play