: Diệt cỏ phải diệt tận gốc.

Lê Trường Phong quá bình tĩnh.

Đến mức ngay khi những lời này vừa thốt ra, những người khác bao gồm cả Cung Phất Vũ, Thẩm Thanh Đường và Tần Di đều nhịn không được lén nhìn hắn một cái.

Cuối cùng, Thẩm Thanh Đường là người đứng ra phá vỡ sự im lặng trước, lúc này cậu nhẹ giọng nói: "Sư tôn, con dẫn Lan Đình đi lấy ngọc bài thân phận nhé."

Cung Phất Vũ trầm mặc một hồi, sau đó liếc mắt nhìn Lê Trường Phong, cuối cùng lộ ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lạnh lùng nói: "Đi đi."

Thẩm Thanh Đường khẽ mỉm cười: "Vâng ạ, tụi con muộn một chút mới trở về, sư tôn không cần lo lắng cho tụi con đâu."

Cung Phất Vũ:...

Quả thực hận không thể lườm nguýt Thẩm Thanh Đường một cái.

Có điều Thẩm Thanh Đường không cho Cung Phất Vũ cơ hội này, cậu lặng lẽ nắm lấy tay Tần Di chuồn mất.

Sau khi hai đứa đồ đệ rời đi, sân viện rộng lớn càng thêm yên tĩnh, Cung Phất Vũ đang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Lê Trường Phong ở bên cạnh lại lặp lại lời vừa rồi.

"Lại đây, ta lau tóc cho em."

Cung Phất Vũ lạnh lùng liếc nhìn Lê Trường Phong, nhưng đúng lúc này, một trận gió ấm từ trong sân thổi vào, ấm áp đến mức khiến trái tim vốn kiên định của y lại rung động nữa rồi.

Hơn nữa, hai đứa đệ tử đều không có ở đây, cuối cùng ma xui quỷ khiến Cung Phất Vũ vẫn ngồi qua đó.

Dưới ánh nắng, một người mặc đồ đen yên lặng ngồi bên cạnh một người mặc đồ trắng, hắn nâng tay lên, dùng khăn lông nhẹ nhàng lau mái tóc xoăn dài ẩm ướt của y.

Cảnh tượng vô cùng tốt đẹp.

·

Lúc này, không một ai trong số họ biết được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Khi Tần Di và Thẩm Thanh Đường ra khỏi sân, Thẩm Thanh Đường nắm tay Tần Di, muốn dẫn Tần Di đi tìm Thẩm Thanh Ngạn.

Thẩm Thanh Đường còn đang lo chuyện gia đình, sáng nay cậu đã chủ động truyền tin cho Thẩm gia, nhưng không liên lạc được.

Thẩm Thanh Đường đoán rằng bởi vì mình đã đổi ngọc bài truyền tin nên Thẩm Đình không tin tưởng, nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy hơi bất an.

Nhưng Thẩm Thanh Đường không ngờ rằng cậu còn chưa kịp tìm đến Thẩm Thanh Ngạn, cậu đã nhận được một tin tức lớn khác.

Chính là phía bên ban giám khảo báo rằng Cung Minh Trạch không khỏe, phải nghỉ ngơi hai ngày, tất cả các trận đấu sẽ bị hoãn lại.

Nghe tin này, Tần Di không có cảm giác gì, nhưng Thẩm Thanh Đường lại bất giác nhíu mày.

Cung Minh Trạch muốn nghỉ ngơi hai ngày?

Sao lại trùng hợp như vậy?

Cậu vừa mới nói với Cung Phất Vũ chuyện của Thẩm gia, chẳng lẽ Cung Minh Trạch cũng biết chuyện này rồi?

Nghĩ đến đây, lại nhớ đến thiết lập Cung Minh Trạch trong nguyên tác là công chính quy của Lâm Cẩn Du, Thẩm Thanh Đường không khỏi siết chặt tay Tần Di, trầm giọng nói: "Lan Đình, em muốn về nhà thăm cha mẹ."

Tần Di có chút khó hiểu, khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nghi ngờ cậu, chỉ hỏi: "Sao em lại đột nhiên muốn về nhà vào lúc này?"

Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc, thấy xung quanh không có ai, liền kéo Tần Di đến một góc vắng vẻ, kể cho Tần Di nghe mọi chuyện về nhà họ Thẩm một cách tường tận.

Sau khi kể xong, Thẩm Thanh Đường nói với Tần Di những gì Thôi Vĩnh Tư đã từng nhắc nhở cậu.

Tần Di nghe xong lời này, sắc mặt có chút ngưng trọng.

Cuối cùng, Tần Di nhìn vào đôi mắt trong veo đầy lo lắng của Thẩm Thanh Đường, lặng lẽ siết chặt tay Thẩm Thanh Đường nói: "Vậy ta về với em."

Trên gương mặt trắng nõn của Thẩm Thanh Đường nở một nụ cười dịu dàng: "Vâng."

·

Hai người bàn bạc với nhau một hồi, đến chiều thì thuê một chiếc phi thuyền, lặng lẽ lên đường.

Thẩm Thanh Đường đã lên kế hoạch rất cẩn thận cho chuyện này và không nói với bất kỳ ai, kể cả Thẩm Thanh Ngạn.

Hai ngày nữa Thẩm Thanh Ngạn còn phải thi đấu, ngày thường đều phải huấn luyện, nếu rời đi sẽ rất dễ bị phát hiện.

Về phía Cung Phất Vũ, Thẩm Thanh Đường không truyền tin trước, bởi vì dựa theo thời gian, có lẽ họ sẽ đến thành Lăng Dương vào tối nay.

Nếu không có chuyện gì xảy ra, vậy thì cứ lặng lẽ đón Thẩm Đình và Liễu Nhứ Lam về đây trước, thần không biết quỷ không hay, cũng sẽ không đánh rắn động cỏ.

Nếu Cung Minh Trạch thực sự đến đó, chạy cũng chạy không thoát, chỉ cần hai người họ trốn thật kỹ, đến lúc đó lại truyền tin cho Cung Phất Vũ và Lê Trường Phong cũng không muộn.

Bằng không, nếu bây giờ Thẩm Thanh Đường trực tiếp nói với Cung Phất Vũ chuyện này, Cung Phất Vũ có thể sẽ cho rằng cậu đã suy nghĩ nhiều — dẫu sao thì, có vẻ như Cung Phất Vũ cũng không ghét Cung Minh Trạch đến thế, có lẽ cũng sẽ không cảm thấy chuyện Cung Minh Trạch nghỉ ngơi có liên quan gì đến chuyện này, thậm chí có khi còn cho rằng Thẩm Thanh Đường nghĩ quá nhiều.

Bây giờ Thẩm Thanh Đường hy vọng rằng sự việc này thực sự là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hoặc tốt hơn hết là Cung Minh Trạch không có bất kỳ suy nghĩ xấu nào đối với Thẩm gia.

·

Tần Di và Thẩm Thanh Đường đang ngồi trên phi thuyền, phi thuyền đang chạy hết tốc lực về phía trước, nhưng tâm trạng của Thẩm Thanh Đường không được bình tĩnh cho lắm.

Làn gió thổi tung mái tóc đen của cậu, tuy rằng trên khuôn mặt tuyết trắng vẫn trầm tĩnh, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cậu đang mím môi mỏng, thần sắc có chút khẩn trương.

Cảm nhận được tâm tình của Thẩm Thanh Đường, Tần Di trầm mặc một lúc, sau đó nắm tay Thẩm Thanh Đường nói: "Vị thái tử kia mặc dù không được người ta ưa thích, nhưng chưa hẳn anh ta sẽ ra tay với Thẩm gia, cho nên em cũng đừng quá lo lắng."

Trên thực tế, hắn thực sự không cho rằng Cung Minh Trạch sẽ nhắm vào Thẩm gia, nghĩ rằng Thẩm Thanh Đường bởi vì quá quan tâm mà bị loạn.

Nhưng Tần Di đồng ý với việc đón cha mẹ cậu về đây, vì vậy hắn đã đến cùng Thẩm Thanh Đường.

Thẩm Thanh Đường nhìn vẻ mặt của Tần Di, liền biết Tần Di đang nghĩ gì, chỉ có thể gượng cười.

Ngay cả Tần Di cũng nghĩ như vậy, huống hồ là những người khác.

Tuy nhiên, Cung Minh Trạch là công chính quy của Lâm Cẩn Du, lần này còn dính líu đến Lâm gia, Thẩm Thanh Đường không dám bất cẩn.

·

Khoảng chạng vạng tối, Tần Di điều khiển phi thuyền lặng lẽ đáp xuống hang động nơi hắn từng sống ở bên ngoài thành Lăng Dương.

Mấy tháng rồi không trở về, mấy mẫu linh điền trong động đã mọc đầy cỏ dại.

Tần Di sau khi dừng phi thuyền lại, cùng Thẩm Thanh Đường ẩn thân đi xuống núi, đi thẳng về hướng thành Lăng Dương.

Chỉ là hai người vừa tới thành Lăng Dương, liền phát hiện bầu không khí ở thành Lăng Dương có gì đó không đúng.

Hai tu sĩ cấp Kim Đan đứng ở cửa thành, kiểm tra từng người vào thành, nhìn trang phục của bọn họ thì có lẽ đều là người của hoàng thất.

Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Thanh Đường vô thức nắm chặt tay Tần Di.

Tần Di nhíu mày, bình tĩnh vươn tay ôm lấy bờ vai gầy của Thẩm Thanh Đường, trầm giọng nói: "Bày trận như thế... là muốn làm gì?"

Thẩm Thanh Đường lắc đầu.

Tần Di do dự một chút, nói: "Ta truyền tin hỏi thử một người thợ săn ta quen biết, em đừng sốt ruột."

"Vâng."

Lúc này, Tần Di truyền đi một tin nhắn.

Nhưng Tần Di còn chưa đợi được hồi đáp, liền nhìn thấy tu sĩ Kim Đan canh giữ trước cửa thành chộp lấy một tu sĩ nói: "Mộc linh căn, ngươi có quan hệ gì với Lâm gia?"

Tu sĩ không hiểu chuyện gì, run rẩy nói: "Ta là bà con xa của nhà họ Lâm, không có liên hệ nhiều với nhà chính—"

Lời còn chưa dứt, tu sĩ Kim Đan đã dán lên ngực tu sĩ kia một tấm bùa cấm chế.

Tu sĩ kia ngã xuống đất ngay lập tức, các lính canh khác bước tới kéo tu sĩ kia dậy và trói anh ta lại bằng xiềng xích.

Khi Thẩm Thanh Đường và Tần Di nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của họ khẽ biến.

Nhưng sau đó Thẩm Thanh Đường mới thở phào nhẹ nhõm: "Chẳng lẽ, đây là người của sư tôn?"

Xem ra là nhằm vào Lâm gia, như vậy có nghĩa là Thẩm gia không sao phải không?

Tần Di suy nghĩ một chút, nói: "Ta không phải người của Thẩm gia, cũng rất ít khi xuất hiện trong thành, e là bọn họ sẽ không nhận ra ta. Em ở lại đây đi, ta đi xem một chút."

Thẩm Thanh Đường do dự một chút, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Tần Di một cái, nói: "Được, vậy chàng cẩn thận một chút."

Cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại ấm áp, Tần Di mỉm cười nói: "Ừm."

·

Tần Di cứ vậy đi tới.

Hắn thay một chiếc mặt nạ khác và giả vờ vào thành.

Quả nhiên hắn cũng bị hai vị Kim Đan đó chặn lại.

Nhưng khi Tần Di vừa tiết lộ linh căn và thân phận của mình, hai vị Kim Đan liền tỏ thái độ tốt hơn rất nhiều, hỏi: "Ngươi là đệ tử của môn phái nào? Tới đây làm gì?"

Dù sao mọi người đếu biết ở thành Lăng Dương cũng chỉ được mấy vị Trúc Cơ nổi tiếng, hơn nữa họ đều đã lớn tuổi rồi.

Tần Di tuổi còn trẻ như vậy đã Trúc Cơ, còn là Hỏa linh căn Thiên phẩm, nhất định cũng là đệ tử của đại môn phái, đương nhiên không thể đắc tội.

Lúc này, Tần Di lấy ra lệnh bài đệ tử của Thanh Ngọc Kiếm Tông, nói: "Ta nhận một nhiệm vụ nhỏ đi mua da thú, nghe nói thành Lăng Dương có rất nhiều yêu thú, cho nên mới tới đây."

Hai vị Kim Đan nhìn nhau, rồi nhìn vẻ mặt của Tần Di, cảm thấy hắn không nói dối, liền nói: "Vậy thì không đúng lúc rồi, quận vương hạ lệnh hôm nay đóng cửa thành truy sát tà tu, tiểu đạo hữu đi thành khác tìm đi."

Tần Di chần chờ một chút, nói: "Ta ngự kiếm đến đây, gần nơi này hình như không có trấn nào, tạm thời không thể đi chỗ khác."

Hai vị Kim Đan:...

Cuối cùng, hai vị Kim Đan xoắn xuýt một hồi, nói: "Nếu không ngại, đêm nay tiểu đạo hữu có thể ở cùng người của chúng ta, ngày mai lại lên đường."

Dù sao Cung Phất Vũ cũng là người của Thanh Ngọc Kiếm Tông, Tần Di và Cung Phất Vũ cùng chung một môn phái, vẫn nên săn sóc đặc biệt một chút.

Tần Di gật đầu: "Vậy làm phiền hai vị tiền bối rồi."

Thẩm Thanh Đường lặng lẽ nhìn cảnh này từ xa, không khỏi âm thầm mỉm cười.

Lan Đình của cậu thực là thông minh.

·

Tuy nhiên, đôi khi chuyện diễn ra quá suôn sẻ lại không phải là điều tốt.

Tuy rằng Tần Di cùng hai vị Kim Đan kia tỏ ra khá là thân thiết, nhưng hai vị Kim Đan đó vẫn trông coi Tần Di chặt chẽ.

Kết quả là Tần Di không thể nào thoát thân.

Tần Di ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng không khỏi có chút lo lắng, đặc biệt là Thẩm Thanh Đường.

Trong lời nói của hai vị Kim Đan kia không hề để lộ sơ hở, Tần Di chỉ có thể nghe ra Lâm gia xuất hiện tà tu, nhất định phải điều tra kỹ càng, ngoài ra cũng không nghe ra được gì khác.

Nhìn thời gian từng chút một trôi qua, bọn họ còn chưa vào được thành, cũng chưa nhìn thấy tình hình của Thẩm gia.

Thẩm Thanh Đường thực sự bất an.

Mặt trăng đã lặng lẽ leo lên ngọn cây, Thẩm Thanh Đường đang cau mày thì đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu hơi đau.

Thẩm Thanh Đường khẽ giật mình, mới nhận ra Chồi Nhỏ đã đi ra từ lúc nào.

Từ khi Thẩm Thanh Đường lên Trúc Cơ, kỳ thực Chồi Nhỏ đã lâu rồi không ra ngoài nói chuyện trực tiếp với cậu.

Nguyên nhân chính là nó đã ăn uống no say, thích ngủ thích lười biếng, không muốn quan tâm đến những chuyện lộn xộn bên ngoài.

Không ngờ bây giờ nó lại xuất hiện.

Ngày thường Thẩm Thanh Đường còn có thể kiên nhẫn dỗ dành nó, nhưng bây giờ cậu thực sự không thể quan tâm quá nhiều, chỉ có thể bất lực xoa xoa Chồi Nhỏ, nhẹ giọng nói: "Bây giờ ta đang bận, mi đừng làm khó ta nữa có được không?"

Ai ngờ Chồi Nhỏ lại tóm lấy cậu một cái.

Thẩm Thanh Đường:?

Khi đó Thẩm Thanh Đường mới cảm nhận được Chồi Nhỏ đang nói với cậu rằng nó có cách giúp Thẩm Thanh Đường lẻn vào thành.

Thẩm Thanh Đường mím môi, mặc dù không tin nhưng vẫn hỏi: "Là cách gì?"

Chồi Nhỏ nói một cách với Thẩm Thanh Đường, bảo Thẩm Thanh Đường làm thử, nói rằng mặc dù tu vi của Thẩm Thanh Đường bây giờ vẫn còn thấp, nhưng biết đâu cậu thử một lần liền thành công thì sao?

Thẩm Thanh Đường biết Chồi Nhỏ sẽ không làm hại mình, và khi nghe nó nói rằng không nhất định sẽ thành công, cậu càng tin tưởng hơn - nếu là chuyện trăm phần trăm thì cậu mới cảm thấy kỳ lạ.

Vì vậy Thẩm Thanh Đường lúc này yên lặng nhắm mắt lại, đưa tay nhẹ nhàng ấn vào ngực, làm theo phương pháp tập trung và nín thở mà Chồi Nhỏ đã dạy, bắt đầu ngồi thiền.

Hãy tưởng tượng mình là một cây dây leo, hay một ngọn cỏ.

Dần dần, có ánh sáng xanh rất mờ nhạt bao quanh cơ thể Thẩm Thanh Đường rồi từ từ tản ra.

Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của cỏ cây, lông mi của Thẩm Thanh Đường cũng khẽ rung rinh trong gió, khuôn mặt xinh đẹp như tuyết dần dần được ánh sáng xanh chiếu rọi.

Mà thân hình thon dài của cậu thực sự đang từ từ trong suốt trong ánh sáng xanh biếc này, và cuối cùng... cậu thực sự biến thành một chồi non nhỏ màu xanh lục!

Khi Thẩm Thanh Đường mở mắt ra lần nữa, cậu đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh ngạc.

Khi biết mình đã thật sự biến thành một mầm cây nhỏ, trái tim cậu nảy lên sung sướng.

Sau đó, Thẩm Thanh Đường nín thở, làm theo chỉ dẫn của Chồi Nhỏ, hơi nhích người một chút, trèo lên một cái cây to có cành mọc lan tràn vào thành, chậm rãi đi vào thành.

Hai vị Kim Đan dường như cảm giác được gì đó, nhìn thoáng qua hướng bên này, sau đó nghi hoặc quay đầu lại.

·

Vừa vào thành, Thẩm Thanh Đường đã cảm thấy một bầu không khí ớn lạnh, lúc này mới lặng lẽ từ trên cây đi xuống, đầu tiên men theo mái hiên, leo đến Thẩm gia.

Hiện giờ nơi ở của Thẩm gia rất yên bình, chỉ được canh gác bởi hai tu sĩ Kim Đan.

Thẩm Đình đang ngồi trong sảnh chính với vẻ mặt cảm kích nói chuyện với một tu sĩ Nguyên Anh có khuôn mặt hiền lành.

Nghe nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người, Thẩm Thanh Đường cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Hóa ra những người này thực sự là người do Cung Phất Vũ cử đến.

Đúng là bọn họ đến đây để điều tra chuyện của nhà họ Lâm, nhân tiện đến đón cha mẹ cậu.

Biết được điều này, Thẩm Thanh Đường lại đi một vòng quanh Thẩm phủ, cẩn thận cảm nhận, phát hiện toàn bộ Thẩm phủ không có sát khí, còn nhìn thấy một y tu kỳ Nguyên Anh đang điều trị cho Liễu Nhứ Lam.

Thẩm Thanh Đường quan sát một lúc rồi lặng lẽ rời đi, không trực tiếp xuất hiện.

Xuất hiện vào lúc này chắc chắn cho thấy cậu không tin tưởng Cung Phất Vũ.

Chỉ cần xác nhận cha mẹ đều không sao, Thẩm Thanh Đường sẽ không lo lắng nữa.

Tuy nhiên, chuyện này vẫn chưa kết thúc, Thẩm Thanh Đường phải xác nhận một chuyện khác - đó là Lâm Cẩn Du có lẻn về Lâm gia hay không?

Nếu có, tốt hơn hết là diệt cỏ phải diệt tận gốc.

·

Một chồi nhỏ đang di chuyển thoăn thoắt trên mái nhà, lặng lẽ không một tiếng động.

Thành Lăng Dương chỉ lớn như vậy, Lâm gia cùng Thẩm gia còn ở gần nhau, đến đó thực sự rất dễ dàng.

Không yên bình êm ả giống như Thẩm gia, Lâm gia đã lâm vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng.

Từ xa, Thẩm Thanh Đường đã nhìn thấy có vô số tu sĩ Kim Đan và thậm chí cả Nguyên Anh đang tìm kiếm khắp nơi, khi bọn họ nhìn thấy tu sĩ liền lôi họ ra, trói họ lại và ném xuống đất, nếu họ chống cự sẽ trực tiếp bị đánh gục!

Những động tác lưu loát và thô bạo ấy khiến vô số người khóc than và hoảng sợ.

Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Thanh Đường không khỏi khẽ nhíu mày.

Nhưng nghĩ đến điều cậu quan tâm, Thẩm Thanh Đường vẫn lặng lẽ di chuyển về phía nội viện của Lâm gia.

Nếu Lâm Cẩn Du quay trở lại Lâm gia, hắn ta phải trốn ở trong nội viện để nghiên cứu những thứ mờ ám của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play